Chương 270
Trầm Sát chau mày nhìn con rồng biến sắc đó, chàng nghe thấy lời của nàng ngước mắt lên nhẹ nhàng liếc xéo qua: "Nàng cũng có thể gọi là phu quân."
"Ta không gọi." Lâu Thất quay đầu đi. Phu quân nương tử sao cảm giác cứ như là hát kịch vậy.
Trầm Sát dựa sát vào nàng, đột nhiên nhấc con rồng biến sắc đó lên, "Nàng nhìn này, cái thứ này chưa chết."
Lâu Thất nghe chàng nói liền ngây ra rồi ngay lập tức quay đầu lại, nhưng nàng lại không ngờ rằng Trầm Sát đang cúi đầu xuống, nàng quay đầu lần này cũng như là dâng đến tận miệng, hai đôi môi khẽ chạm vào, dính sát vào nhau.
Trong chớp mắt Trầm Sát cảm thấy thế giới thật tươi đẹp.
Bực bội và nóng giận nín nhịn nguyên một ngày đã tan biến lạ thường như vậy. Chàng có chút khó hiểu, tại sao mềm mỏng tiếp xúc thân mật như vậy lại khiến tâm trạng của chàng trở nên rất tốt. Nhưng cũng lại vì cái tâm trạng kỳ lạ khó hiểu này mà trong phút chốc lại chuyển biến có chút khó hiểu, vì vậy mà biểu hiện của Đế Quân vào lúc này vô cùng kỳ quái.
Lâu Thất cũng có chút bối rối. Cái chính là nàng thật sự không ngờ rằng Trầm Sát sẽ ra chiêu này.
Cái này chẳng phải là những nam nhân hay quen giở thói lãng mạn mới làm chuyện như này sao? Cái này bảo một Đế Quân lạnh lùng lại kín đáo như chàng đi làm thì nàng sao kịp phản ứng cơ chứ.
Hai người giữ nguyên tư thế đó bất động hồi lâu.
Sau đó Trầm Sát mới hoàn hồn lại, rồi chàng nhe hàm răng trắng bóng đều tăm tắp của chàng ra cắn vào môi nàng một cái, cắn một cái cũng không mạnh lắm nhưng đủ để vết răng của chàng in nguyên một hàng lên môi của nàng, nhất định là cũng đau lắm.
Lâu Thất vừa rồi bị sự mềm mỏng của nàng làm cho ngây ngất căn bản là không kịp phản ứng lại, động tác tiếp theo của chàng hoá ra lại là cắn nàng, bị chàng cắn lên môi khá là đau, nàng lập tức đẩy chàng ra, tức tối trừng mắt lên mắng: "Chàng đó, chàng tuổi chó phải không vậy?"
Ai dà, muốn lãng mạn thì cũng phải làm theo phiên bản chuẩn thông thường cho đúng vào chứ, sau khi hôn nàng xong chẳng phải chàng nên dịu dàng nói một câu tình cảm đại loại như là "Lâu Thất, ta rất yêu nàng" gì gì đó sao?
Đâu ra cái kiểu cắn luôn người ta?
Đâu ra kiểu như này?
Nàng không phục, không phục, nàng rất muốn gầm lên một tiếng: Vương Triều Mã Hán, Trương Long Triệu Hổ, lôi kẻ này ra ngoài dạy bảo hắn cho ta.
Con ngươi trong mắt Trầm Sát trở nên u tối, khoé miệng chàng không kiềm được nhếch lên cười nham hiểm, chàng giơ tay ra dùng đầu ngón tay khẽ sờ vào vết răng trên đôi môi nàng, khẽ giọng nói: "Như này để xem còn kẻ nào dám tranh giành với bản Đế Quân nữa."
Lâu Thất: "..."
Quay đầu lại thì lại thấy mọi người lần này không nhổ cỏ nữa mà chuyển sang hái hoa. Hái hoa, hái hoa, vốn dĩ trên cành hoa đã chẳng còn mấy bông rồi, bây giờ đều bị bọn họ hái sạch.
Nguyệt quét một ánh nhìn ai oán qua, dường như là tố cáo bọn họ trước đại sự cấp bách mà lại còn thong dong dai dẳng như vậy, Thốn U Quả sắp bị người ta hái đi rồi đây này.
A, hừ, dai dẳng cái đầu nhà ngươi í, nàng là người bị hại bị cắn đây này.
"Khụ khụ" Nàng giả vờ ho một cái, quyết định bỏ qua chuyện này. "Rồng biến sắc mà ngươi nói chưa chết."
Nàng nhìn vào con rồng biến sắc đó ở trong tay chàng, lúc này mới phát hiện ra cổ của nó có hơi nhô lên ngoe nguẩy:
Quả nhiên chưa chết.
"Hôn mê rồi." Trầm Sát đưa nó tới trước mặt nàng.
"Chàng cầm lấy đừng có động đậy, để ta xem xem." Rắn này, côn trùng này, cương thi này, mấy thứ này Lâu Thất đều ghét cay ghét đứng, trời sinh ra đã ghét và sợ rồi, chẳng có cách nào khác. Trong lúc tính mạng nàng gặp phải sự uy hiếp thì nàng có thể giết chúng nhưng có thể không đụng vào thì cố gắng không đụng, có thể tránh thì cố gắng tránh.
Nàng rút một cây kim bạc ra, nhanh như cắt đâm vào trong cổ của con rồng biến sắc đó, nàng rút ra nhìn, hoàn toàn không thấy chuyển sang màu đen hay xanh, ngược lại là một lớp màu đỏ hồng.
Trầm Sát khẽ nhướn mày lên: "Đây là cái gì?"
=
Lâu Thất nói: "Dược vật có tính chât gây nên sự biến hoá có lúc sẽ biến thành các loại màu sắc. "Nhưng màu đỏ hồng đẹp đến nhường này nàng thật sự chưa từng nhìn thấy.
Xem ra, dường như hoàn toàn không phải kịch độc. Nhưng kết luận này nàng không dám ra quá sớm. Chính bởi vì nơi này rất kỳ quái, hơn nữa tạm thời nàng vẫn chưa làm rõ được nên nàng thà rằng chậm một chút, làm cho rõ hoặc cẩn thận hơn một chút rồi hẵng qua đó, chứ không phải hấp tấp để rồi dẫm chân vào trong hiểm cảnh.
Thốn U Quả quan trọng hay tính mạng quan trong?
Thôi được rồi, cả hai đều quan trọng, nhưng phải giữ được mạng cái đã rồi mới có thể lấy được thứ đó.
Trầm Sát nhìn mộ cái rồi nói: "Đám rồng biến sắc này dường như đều từ bụi hoa bên kia di chuyển về cành hoa ở phía trước đó".
Bọn họ bước về phía đó, ngạc nhiên nhìn thấy ở trên cành hoa đó lại có mấy con biến sắc đang còn khoẻ như vâm. "Mấy con này làm sao vậy?"
Đầu óc Lâu Thất linh hoạt loé lên: "Ta biết rồi, hoa ở bên đó đều bị phá hoại hết rồi, bọn chúng không còn cách nào chỉ đành bò sang tới bên này, nhưng đi được nửa đường không gắng gượng nổi nên đều hôn mê bất tỉnh. Còn mấy con này bò nhanh hơn nên không sao cả."
Nguyệt bước tới, nghe nàng nói ngạc nhiên bảo: "Ý của ngươi là đám hoa này có thể giải được loại dược tính đó sao?"
Lâu Thất gật gật đầu. "Hơn nữa loại dược tính đó có lẽ là lúc trước không phải lúc nào cũng có, nếu không thì đám rồng biến sắc này sớm đã đi nơi khác sống rồi, sẽ không ở lại chỗ này mãi. Có thể là bên đó mấy hôm nay vừa đúng lúc xuất hiện vật gì đó sản sinh ra mê hương này, rồng biến sắc tạm thời đều tìm được chốn tránh né như vậy." Nàng chỉ về bông hoa to bằng cái bát ô tô đó nói.
"Vậy tại sao người đi vào lúc nãy lại không sao cả?" Đỗ Văn Hội cũng không kiềm được cất tiếng hỏi.
Lâu Thất ra cái vẻ khinh khỉnh: "Sao ngươi biết bọn họ không sao chứ? Rồng biến sắc thể tích nhỏ, có thể năng lực kháng dược tính rất yếu nên hít một chút thôi cũng trúng chiêu rồi. Nhưng những người đi vào đều là người luyện võ, họ chỉ hít một chút thôi có thể không sao cả. Nhưng ngươi đừng quên rằng mê hương là theo gió thổi bay tới, ở đây có thể không sao nhưng sau khi qua đó thì sao? Nếu như sau khi qua đó vừa đúng lúc tới nơi sản sinh ra mê hương thì sao?"
Sắc mặt của mọi người có chút đăm chiêu.
"Giải độc đơn của nàng không có tác dụng sao?" Trầm Sát hỏi.
Lâu Thất lắc lắc đầu: "Có vài loại mê hương không thuộc độc dược, vì vậy mà giải độc đan bây giờ chế ra không có tác dụng với loại mê hương này." Nàng cũng có một vài dược năng có tác dụng nhưng không mang tới.
"Loại hoa này hữu dụng." Trầm Sát nói.
"Đúng vậy." Lâu Thất hái một bông hoa, ghé sát lên mũi ngửi một lúc, trong nhuỵ của hoa này có một loại mùi khí rất nhạt, phấn hoa nàu hồng vàng trong nhụy hoa phát ra mùi khí này. Xem ra vẫn là phấn hoa này mới có tác dụng.
"Tự mình ra tay đi, thu thập lại phấn hoa này." Lát nữa đi vào trong nếu có gì đó không ổn thì dùng mũi hít phấn hoa này vào, đừng có ăn." Nếu có thể ăn được thì đám rồng biến sắc này đã ăn từ lâu rỗi
Mọi người sôi nổi ra tay, cắt một ít vải của y phục rồi cẩn thận thu thập lấy phấn hoa, bọc thành gói nhỏ rồi cất vào trong lòng. Lâu Thất lại bảo bọn họ hái ít hoa mang theo. "Lát nữa mê hoặc người khác cũng được đấy." Dù sao thì bột hoa cần thiết và có tác dụng cũng bị bọn họ lấy sạch rồi.
Sau khi chuẩn bị xong, mọi người mới đi tới con đường hẹp đó.
Con đường hẹp không dài lắm, đi một lát đã thông rồi, lối ra còn còn phải vòng một quãng.
Lần này Đỗ Văn Hội đem theo thủ hạ bước phía trước, sải bước tới lối ra, Đỗ Văn Bội mới thở phào ra một hơi.
Đoá hoa ban nãy ở bên kia to như cái bát ô tô đã khiến bọn họ cảm thấy kỳ quái rồi, nhưng so với đám hoa trước mặt này thì nó thật sự trở nên vô cùng nhỏ bé.
Cỏ xanh um tùm rậm rạp, một con đường nhỏ quanh co hiện ra, phía trước có một khu rừng đá, trong khu rừng đá bỗng có một cành hoa, chỉ độc một cành duy nhất, trên một cành hoa đó chỉ nở một đoá hoa, đoá hoa đó có màu hồng, đoá hoa đang nở rộ ấy to tới mức tựa như có một vòng tay của một nam nhân trưởng thành đang ôm trọn vào lòng vậy, cánh hoa tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên đau, không thể đếm nổi là có bao nhiêu cánh.
Loài hoa đó có một mỹ cảm vô cùng khác thường.
Gió vừa thổi qua, mùi hương ngọt lịm trong không khí càng nồng hơn.
Lý do khiến bọn họ cảm thấy ngạc nhiên đứng sững ra là bởi dưới phiến hoa đó, rất nhiều người đang nằm ngổn ngang ở đấy, có vài người thậm chí đang chồng lên nhau. Chỗ này ít nhất cũng phải gần trăm người.
Ở xung quanh loài hoa mỹ cảm khác thường này một đống người đang gục xuống, cảnh tượng này thật sự khiến cho người ta khó mà hình dung nổi.
"Hít lấy phấn hoa!" Lâu Thất lập tức nói. Hơn hai trăm người nhưng lại gục ở đây một nửa, phía sau còn không biết có bao nhiêu người gục xuống nữa.
Nơi có bảo bối trước giờ đều kèm theo những nguy hiểm khôn lường, thực ra cái này cũng có thể cho là điều bình thường ai cũng biết, nhưng nhiều lúc, sự tham lam đối với bảo bối hoặc đánh giá bản thân quá cao thường sẽ khiến con người ta trở nên mù quáng.
Mọi người vội vã lấy phấn hoa ra, ồ ạt hít vào trong mũi.
"Đi." Trầm Sát gắn giọng nói.
Bước đi của bọn họ trở nên nhanh chóng hơn, họ vội vàng bước về phía trước.
Lư Đại Lực đột nhiên lớn tiếng nói: "Không cứu bọn họ sao? Không cứu thì bọn họ đều sẽ chết hết."
Bọn Đồ Bôn cũng ngây ra một lúc. Đám người này đều vẫn chưa chết, chưa chết. Đã vậy biểu cảm của bọn họ cũng không hề đau khổ, có vài người trên mặt họ còn nở nụ cười, có người lại vô cùng bình thản tựa như đang ngủ say vậy.
Tiểu Trù do dự một hồi rồi hỏi: "Liệu có phải có thể gọi bọn họ tỉnh dậy không?" Bọn họ quá bình thản, bình thản tới mức dường như qua đó gọi một tiếng lay một cái là bọn họ có thể mở mắt ra tỉnh dậy vậy.
Lâu Thất nhìn sang Trầm Sát. Có cứu không?
Trầm Sát đưa tay ra ôm lấy eo nàng, lạnh lùng nói: "Đi tiếp."
Đám người này vốn chẳng quen biết gì với chàng, đã vậy họ còn là những kẻ cạnh tranh tranh đoạt Thốn U Quả với chàng nữa, cứu bọn họ làm gì? Tính sau. Nếu như thật sự có thể gọi mà khiến bọn họ tỉnh lại thì để bọn họ ngủ thêm lúc nữa cũng chẳng sao cả, lát nữa có động tĩnh họ sẽ tự tỉnh dậy. Nếu như gọi cũng không tỉnh thì cứu có tác dụng gì chứ? Lãng phí thời gian.
Trăm người này có lẽ là đám đầu tiên đi vào, bọn họ đổ gục ở đây những người đến phía sau tự nhiên sẽ trở nên cẩn thận hơn, có lẽ có người đem thuốc, có người có thể nín thở, tóm lại là có người đã đi qua rồi.
Mọi người không nói thêm gì nữa, tiếp tục tiến về phía trước.
Đồ Bôn đi được một đoạn cảm thấy có gì đó không đúng, "Lăng Tử đâu rồi?" Năm huynh đệ bọn họ luôn theo sát nhau, bây giờ đi một đoạn bỗng nhiên thiếu một người.
Sư Gia ngây ra rồi vô thức quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Lăng Tử đang đứng ngẩn ngơ trước một nữ nhân đang ở dựa vào đầu của một phiến đá lớn, hắn cứ ngẩn ngơ nhìn cô ta.
Hắn đang định gọi thì Lăng Tử ngoảnh đầu lại hét lên: "Mấy người anh em, ta thử cứu người này được không? Tiểu nương tử này trông xinh xắn quá đỗi, nếu xảy ra chuyện gì ở đây thì quả là đáng tiếc. Ta cứu nàng ấy xong nói không chừng nàng ta sẽ vui vẻ nhận lời làm thê tử của ta đó."
Lăng Tử chẳng có khuyết điểm gì, chỉ là nhìn thấy nữ nhân kiểu hắn thích thì có chút không kiềm chế nổi bản than.
Sư Gia vô thức cảm thấy việc này không ổn lắm, Hầu Tử lại kéo hắn lại: "Huynh cứ để hắn thử xem sao."
Sư Gia đành nuốt xuống lời định can gián.
Lăng Tử bước về phía nữ nhân đó, hắn đưa tay ra vỗ vào mặt của cô ta: "Tiểu nương tử, tiểu nương tử mau tỉnh lại đi, ở đây không thể ngủ được đâu, mau đi thôi."
Nữ nhân đó vẫn bất động.
Lăng Tử lại gọi thêm mấy tiếng nữa mà cô ta vẫn chẳng có động tĩnh gì. Tay hắn khẽ vuốt lên mặt cô ta, hắn không kìm lòng được buốt nước bọt ực một cái, từ nhỏ bọn họ đã là ăn mày, vô cùng nghèo đói, đến thanh lâu cũng không có tiền đi, đời này của hắn chưa từng chạm vào nữ nhân, bây giờ trông thấy nữ tử xinh đẹp nhường này, mặt lại trơn mướt như vậy, lại còn nằm ở đây, trong lòng hắn thật sự cảm thấy lãng phí quá.
Lăng tử quay đầu lại nói với bọn họ: "Ta cõng nàng ấy ra ngoài."