Chương 203
Sau đó Trần Thập đột nhiên rút bội kiếm, đâm thẳng về hướng Lâu Tín đang hái hoa.
Sát ý trong đó hoàn toàn lộ rõ, chẳng có chút giả tạo nào.
Lâu Thất quát lên, "Lâu Tín, ngươi dám phản bội ta!" Nàng bay lên, cũng đập một chưởng về phía Lâu Tín.
Thấy hai người họ đang giáp công, Lâu Tín tuyệt không có cơ hội sống sót nào, hai bóng hình đang trốn ở nơi cách đó không xa liền bay ra lập tức, lộ vẻ kì lạ như muốn cứu Lâu Tín.
Lâu Tín kinh hãi, xoay người ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự khó tin, tình thế lại xoay chuyển cực nhanh, Lâu Thất và Trần Thập cùng quay lại tấn công đối phương, một trái một phải bay tới đánh hai tên kia.
Với công phu của Lâu Thất, bốn người này liên thủ mới có thể đánh một trận cùng nàng, giờ lại chỉ có một người, sao có thể đỡ được một chiêu của nàng chứ? Ngay lập tức liền bị nàng đánh vỡ tâm mạch bay ra xa.
Mà Trần Thập nhận được Tất Sát lệnh của Lâu Thất, kiếm này đâm ra cũng dùng toàn bộ công lực, người tới lại hoàn toàn chẳng có chuẩn bị gì, liền bị hắn một kiếm xuyên tâm, chết đến mức không thể thê thảm hơn.
Thời gian hai người họ xuất chiêu và kết thúc cuộc đấu cũng chỉ là công phu trong nháy mắt. Lâu Tín vẫn còn chưa phản ứng lại được, tay vẫn nâng bó hoa dại xinh đẹp sững sờ nhìn họ.
"Nhìn xem đây là ai." Lâu Thất tức giận trừng hắn một cái.
Ánh mắt của Lâu Tín rời trên thi thể bị Trần Thập đâm xuyên tim, chấn kinh mà buột miệng ra, "Vấn Cầm?"
Nói là có ơn cứu mạng sao? Nói là xả thân vì hắn nên bị Vân Hoa Trùng ăn sạch rồi sao?
Lâu Tín cũng chẳng phải kẻ đần, lập tức phản ứng lại ngay, đây là một cái bẫy, hơn nữa cái bẫy này còn nhằm vào hắn. Sắc mặt hắn liền đen thui.
"Lâu Tín, những cái khác tạm đừng nói, ngươi đưa xác hai tên này về chỗ cũ đi, ném vào rừng Vân Hoa ấy, đừng tự mình vào, ném vô trong là được."
Dù cho bọn họ đã uống thuốc để tránh Vân Hoa Trùng, nhưng người chết rồi thì dược hiệu cũng sẽ mất tác dụng rất nhanh, sớm muộn gì cũng bị đám Vân Hoa Trùng khổng lồ kia chiếm lấy xác.
Không phải Nạp Lan Họa Tâm rất thích đưa người cho Âm Nguyệt giáo chủ sao? Tặng hai gã thị vệ này của cô ta tặng cho Âm Nguyệt giáo chủ là được rồi. Hai tên này thả ra chắc chắn cũng là cao thủ hàng đầu trong thiên hạ, chỉ tiếc rằng bọn chúng đã trúng kế, hơn nữa còn đối đầu với Lâu Thất và Trần Thập.
Giải quyết được hai tên, lúc này Lâu Thất mới lộ ra vẻ gấp gáp, "Trần Thập, chắc chắn trên người ngươi đã có Vân Hoa Trùng rồi, hiện giờ ta cần ngươi phải làm một chuyện."
"Cô nương, chuyện gì?" Tuy trên mặt Trần Thập có chút lo lắng, thế nhưng vẫn nghiến chặt răng.
"Không phải ngươi có thể dùng nội lực hộ thể gì đó mà Trầm Sát dạy sao? Giờ ngươi hãy bắt đầu dùng nội lực để bảo vệ tâm mạch, những thứ khác không phải quản, hôm nay chúng ta không đi nữa, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách để ép thứ trùng đáng chết kia ra khỏi cơ thể ngươi."
Trần Thập ngây ra, "Thế nhưng, cô nương, Tam Hàn Thu Giao kia thì phải làm sao?"
"Chuyện này hoãn lại, giờ chuyện của ngươi mới đáng lo." Lâu Thất nhíu mày nói, "Cùng lắm thì đợi Nạp Lan Họa Tâm lấy được thứ kia, ta lại cướp từ tay cô ta là được."
Nàng cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, mấy chuyện kiểu cướp bóc này nàng vẫn làm được, hơn nữa sau khi cướp còn chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào.
Trần Thập lại cảm thấy trái tim ấm áp vô cùng.
"Cô nương, thuộc hạ tin người." Tin rằng nàng nhất định có thể cứu được mạng của hắn, tim rằng nàng nhất định có thể nghĩ ra cách.
Lâu Thất trợn mắt, "Phí lời, ngươi không tin ta thì tin ai nữa?"
Khi Lâu Tín trở lại sắc mặt đã trắng bệch, ném thi thể vào rừng Vân Hoa rồi trở lại, cả đoạn đường này hắn đã nghĩ kỹ rồi, bọn họ đã bị trúng kế, không, chẳng bằng nên nói là hắn đã trúng kế. Vừa rồi cô nương chắc chắn không phải muốn bện vòng hoa, quen biết với nàng lâu như vậy, đã bao giờ thấy nàng làm mấy chuyện ấu trĩ như vậy đâu? Cả buổi chiều bện vòng cỏ chỉ là cái bẫy của nàng mà thôi.
Hắn đã sơ xuất rồi.
Về điểm này, Lâu Tín cảm thấy tự trách vô cùng, vì vậy vẻ mặt hắn càng khó coi.
"Sao lại làm ra vẻ mặt này chớ?" Lúc này Lâu Tín chắc chắn vẫn chưa bị trúng Vân Hoa Trùng kia, nếu không sao hắn có thể trở lại Phá Vực được chứ?
"Cô nương, có phải ta ngu lắm không?"
Lâu Thất nghe thấy lời này của hắn liền ngây ra, sau đó bật cười, "Đồ điên, ai mà chẳng có lúc sơ ý chứ, lúc này ngươi mắc mưu, ít nhất thì cũng có một điểm tốt."
Hả, bị mắc mưu trúng kế mà vẫn tốt sao? Đừng nói Lâu Tín, ngay cả Trần Thập cũng khó hiểu mà nhìn nàng.
Lâu Thất vỗ vai bọn họ nói, "Lần này lòng biết ơn báo đáp của Lâu Tín đã bị lợi dụng rồi, vậy không phải chứng tỏ rằng, Lâu Tín là một người chính nghĩa, có đạo nghĩa, tri ân thiện báo sao? Ta cũng chẳng thể trách cứ ngươi vì phẩm chất tốt của ngươi được."
Ngay tức khắc, Lâu Tín liền nước mắt rưng rưng, nhìn đến mức Lâu Thất thấy mắc ói. Đừng có dùng kỹ năng này với nàng có được không hả? Nàng thật sự không chịu nổi đâu.
"Có điều..." Nàng khụ một cái, "Sau này nhớ để mắt một chút."
"Rõ, cô nương!" Lâu Tín đáp lại rất vang dội.
"Khoảng thời gian tiếp theo đây, ngươi để ý Vấn Kiếm Vấn Mặc cho ta, ta muốn nghĩ cách để giải Vân Hoa Trùng trên người Trần Thập."
Lâu Tín cho Trần Thập một ánh mắt xin lỗi. Là do lúc đầu hắn không nhận ra được rằng mình bị lừa.
Khi Vấn Kiếm và Vấn Mặc cùng trở lại, Lâu Thất đã bện xong một vòng hoa đẹp vô cùng, nàng đội lên đầu mình một cái, mấy cái khác thì đặt ở bên, điều này khiến khóe miệng Vấn Kiếm và Vấn Mặc khẽ co lại, thực sự cảm thấy nàng ăn no rửng mỡ.
Đợi bọn họ làm đồ ăn xong, ba người Lâu Thất liền vây qua, đồ ăn rất nhanh đã bị cướp sạch, cũng chẳng để lại cho hai tên kia chút nào. Mặt Vấn Kiếm và Vấn Mặc đều đen thui, còn nói là bằng hữu tốt cơ mà?
Lâu Tín cười cười, "Các ca thực sự là rất đói."
Người ta đã đói đến mức vậy rồi, ngươi còn có cách gì đây?
Lâu Thất cũng nói, "Hai người các ngươi lại đi tìm xem còn cái gì ăn được không đi, không sao đâu, ta sẽ ở đây chờ các ngươi." Sẽ đợi mà, cứ chậm rãi mà tìm.
Cứ như vậy, Vấn Kiếm và Vấn Mặc lại bị hất đi. Lâu Thất bắt đầu kiểm tra kỹ càng cho hai người, kết quả phát hiện ra được trên người Lâu Tín đúng là không có Vân Hoa Trùng, mà Trần Thập thì có.
Thực ra nếu muốn kiểm tra cũng rất đơn giản, nàng chỉ cần dùng châm bạc nhúng vào một loại thuốc bột có vị ngọt, sau đó đâm vào lỗ chân lông, sau đó lại phát hiện ra rằng trên hơn mười chỗ của Trần Thập thì có hai nơi châm ra hai con Vân Hoa Trùng đang nhúc nhích.
Vừa nghĩ đã nổi hết da gà rồi.
Vì như vậy, trong lòng Lâu Tín lại thấy mình có lỗi với Trần Thập, đồng thời càng thống hận Nạp Lan Họa Tâm hơn, Thánh nữ gì chứ, rõ ràng là một độc nữ!
Trước đây bọn họ ngưỡng mộ Nạp Lan Họa Tâm bao nhiêu, giờ lại càng căm thù bấy nhiêu, trước kia còn cảm thấy nàng ta trong trắng giá ngần bao nhiêu thì giờ lại buồn nôn bấy nhiêu.
"Cô nương, vậy người thì sao?"
Bọn họ biết rằng Lâu Thất đã dùng thứ gì đó để tránh trùng, thế nhưng cũng chẳng hiểu rõ lắm, vẫn có chút lo âu. Lâu Thất lắc lắc đầu ý bảo mình không sao. Uy lực của Ma Ly Đảm là vô hạn.
Thực ra thì có một cách, nàng có thể truyền máu của mình qua người Trần Thập, như vậy có lẽ dược tính của Ma Ly Đảm có thể áp đám Vân Hoa Trùng kia ra, thế nhưng vậy thì phải cần rất nhiều máu, mà lần trước nàng đã rút nhiều máu cho Trầm Sát đến vậy, giờ cũng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Vả lại, như vậy thì cũng chẳng thể tiêu diệt sạch hoàn toàn. Vấn Kiếm và Vấn Mặc cũng không hề giục giã nàng lên đường theo Nạp Lan Họa Tâm, dù sao thì qua hai ngày nữa nàng cũng sẽ chết, đuổi theo để làm gì chứ?
Chỉ là, khi bọn họ không muốn đuổi theo, Lâu Thất lại muốn.
"Giờ hết cách rồi, chúng ta phải đuổi theo thôi, ta sẽ đánh bại Nạp Lan Họa Tâm, cô ta có lẽ sẽ biết làm sao để dẫn Vân Hoa Trùng ra."
Đây là cách nghĩ của Lâu Thất, còn nữa, nếu như thực sự không được, nàng sẽ bắt Nạp Lan Họa Tâm đi giao dịch với Âm Nguyệt giáo chủ đáng ghét kia, chắc chắn Âm Nguyệt giáo chủ sẽ biết được dùng thứ gì để dẫn trùng ra.
Còn có một cách khác.
Nàng sẽ tự quay lại lấy một bình Vân Hoa Trùng, tới lúc đó nàng sẽ lén đổ vào cổ Nạp Lan Họa Tâm, để cho cô ta thử tư vị này. Khi đó, Nạp Lan Họa Tâm chắc chắn phải tự cứu mình chứ nhỉ? Chỉ cần cô ta tự cứu, Lâu Thất sẽ biết ngay là dùng cách gì.
Vì vậy, dù có thế nào đi chăng nữa cũng phải đuổi theo.
Đuổi theo như vậy cũng qua một ngày. Nàng cũng chẳng cần Vấn Kiếm và Vấn Mặc dẫn đường, khiến cho hai tên đó buồn bực vô cùng, nghĩ nghĩ lại cảm thấy có gì đó sai sai, tại sao nàng có thể tìm được con đường chính xác chứ?
Thế nhưng chúng nói bóng gió một hồi cũng chẳng móc ra được tin gì.
Mà trên đường, những nguy hiểm mà bọn họ cần trải qua về cơ bản cũng được Nạp Lan Họa Tâm đi trước càn quét rồi, như vậy lại tiện cho họ, đặc biệt là trong đội ngũ còn có Trần Thập đã được Lâu Thất ra lệnh cưỡng chế là không được quản gì khác chỉ được bảo vệ tâm mạch của mình cho tốt.
Cho tới khi bọn họ tới được ngoài làn khói xanh kia.
Khi Lâu Thất nhìn thấy làn khói xanh kia không kìm được mà biến sắc. Chướng khí nặng vô cùng! Hơn nữa trước mặt nàng đã bắt đầu không rõ rồi.
"Cô nương, dược hoàn đã dùng lúc trước chắc đã hết hiệu quả rồi." Vấn Kiếm lùi về sau một bước.
Lâu Thất hỏi, "Vấn Thiên Sơn các ngươi không phải có nhiều đan dược lắm sao? Hết rồi hở?" Lúc trước Nạp Lan Họa Tâm đưa cho bọn họ hai loại, sau này phải vào rừng Vân Hoa thì đưa một loại, lúc này đang có chướng khí, loại dược hoàn còn lại nên giải được chướng khí chứ?
Vấn Kiếm khẽ cúi đầu, thấp giọng nói, "Cô nương, thuộc hạ đã là người đi theo cô nương rồi."
Ý là, ngươi đừng có luôn miệng nói Vấn Thiên Sơn chúng ta thế này thế nọ nữa, lẽ nào ngươi không có dược hoàn sao? Thân ái à, đi theo ngươi đó, ngươi tuyệt đối phải phụ trách với chúng ta đó!
Thân mẹ ngươi đó mà thân!
Lâu Thất quả thực không có dược hoàn để tránh chướng khí kiểu này, thế nhưng giờ nàng có thể chế ra mà, khi nàng bước lên hai bước đã nhìn thấy một đám dược thảo có thể khống chế chướng khí rồi. Chỉ là nàng đang nghĩ xem có cần chế dược hoàn cho hai tên này không mà thôi.
Hai tên này chắc chắn nàng phải giết, thế nhưng nàng muốn để chúng chết trước mặt vị Thánh nữ nào đó cơ. Đúng vậy, không phân rõ phải trái như vậy đó, tùy hứng vậy đó, cố tình gây sự vậy luôn đó!
Vì vậy, luyện thôi.
Có điều, cho chúng nếm chút mùi đau khổ cũng được. Lâu Thất đột nhiên hé ra một nụ cười xin lỗi, xoay người nhìn Vấn Kiếm, "Cái đó, Vấn Kiếm, có nhìn thấy dược thảo ở bên kia không? Ngươi đi hái giúp ta, ta mới có thể chế dược hoàn chống chướng khí được."
"Cô nương còn biết luyện đan chế dược sao?" Vấn Kiếm khá bất ngờ.
"Biết chút chút, thần y ở Phá Vực dạy ta."
Trần Thập và Lâu Tín ở một bên thầm xoa mũi. Cô nương người đúng là nói dối không thèm chớp mắt! Mỗi lần thần y rõ ràng đều dùng ánh mắt sùng bái để nhìn người, đuổi theo người đòi học thì có, chứ ở đâu ra mà dạy người chứ?