Chương 193
"Phù!"
"Phù"
Lâu Thất hóa giải bùa chú khiến đám người bị Cửu Thiên Tiên Tử đe dọa tỉnh lại, đồng thời không nhịn được cười.
Ha ha! Người chim, chẳng phải là người chim hay sao!
Vốn định xuất hiện một cách diễm dúa thế nhưng chỉ vì câu nói khiến mọi việc trở lên buồn cười. Lâu Tín thậm chí cười ngặt ngẽo không thôi.
Nạp Lan Tử Lâm vốn cũng bị mê hoặc. Sư phụ của anh ta từng nói, từ nhỏ hắn ta đã thích vị đại sư tỷ này. Mặc dù ở Vân Thiên Sơn, tuổi của cô ta nhỏ hơn rất nhiều đệ tự, thế nhưng là người được truyền dạy võ thuật đầu tiên. Vân Thiên Sơn có quy tắc, ai được truyền thụ trước, được thử thách qua sư môn thì sẽ là người đứng đầu.
Nạp Lan Họa Tâm có năng khiếu học võ thuật. 3 tuổi cô ta đã vượt qua được thử thách ở võ môn, trở thanh đại sư tỷ của Vân Thiên Sơn, những người đến sau bất kể tuổi tác thế nào đều là sư đệ, sư muội của cô.
Cô ta không chỉ có khả năng thiên phú về võ thuật mà còn rất tài giỏi trong âm luật, văn tài, trận pháp, cơ quan và thuần phục dã thú. Vì thế tới năm 12 tuổi cô đã được phong làm thánh nữ, quyền lực chỉ dưới sơn chủ, còn đứng trên mọi người, bao gồm cả trưởng lão đều phải nghe cô.
Đó là lý do vì sao Phạm Trường Tử là sư thúc của cô nhưng vẫn phải nghe lời cô.
Vì giỏi giang nên nhiều người rất đố kỵ hơn thế Nạp Lan Họa Tâm còn có một dung mạo xinh đẹp, đứng đầu ở Vân Thiên Sơn.
Trong số những người đẹp đó còn có Tố Lưu Vân của Trần Vân sơn, đại công chúa Bắc Phù Dung của Bắc Thương. Những người khác thì Lâu Thất không nhớ.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp Nạp Lan Họa Tâm. Trước đó tên tuổi của Nạp Lan Họa Tâm đã như sấm đánh ngang tai. Người của Cung Tiêu Dương đều nói, hoàng hậu tương lai của Trầm Sát gần như chắc chắn là Nạp Lan Họa Tâm. Nếu như Tố Lưu Vân muốn tranh giành, thì cũng có một chút tư cách. Thế nhưng tổng thể mà nói thì phần thắng thuộc về Nạp Lan Họa Tâm.
Mỹ nhân trên lưng của Ưng ánh mắt lạnh lùng, khi Ưng bay vút đi, váy đỏ của cô tung bay trong gió.
Mặc dù đã tới mặt đất thế nhưng phong thái anh dũng, võ công cao cường ấy khiến người khác phải khen ngợi. Lại thêm một chiếc váy đỏ, một ống Tinh doanh Tử Ngọc Tiêu, một thân hình thon thả ở bên. Cảnh đẹp này thật khiến người ta phải trầm trồ.
Đôi hài màu vàng của Nạp Lan Họa Tâm bước đi trên cỏ, đôi mắt nhìn sang hướng Lâu Thất.
Nạp Lan Tử Lâm đột nhiên so sánh hai người này.
Hắn ta vốn nghĩ rằng chẳng ai có thể so sánh được với Nạp Lan Họa Tâm, so sánh thế nào cũng là sự xỉ nhục đối với Nạp Lan Họa Tâm. Thế nhưng bây giờ hắn ta lại chủ động so sánh Nạp Lan Họa Tâm với Lâu Thất.
Lâu Thất trong bộ trang phục giả nam, thân hình cao ráo, tóc buộc đen nháu, khuôn mặt trắng như ngọc, đôi mắt không hề lạnh lùng mà rất ung dung tự tại.
Không giống như Nạp Lan Họa Tâm kiều diễm. Nhưng không hiểu sao lại rất khiến người khác phải nhìn vào.
"Họa Tâm, Lâu Thất đã tới rồi, sư thúc xem ra đã hoàn thành sứ mệnh rồi chứ."
Quả nhiên là Nạp Lan Họa Tâm
"Đa tạ sư thúc, sư thúc vất vả rồi. Đợi Lâu cô nương tìm thấy Tử Kim Đằng, Đan Nhi cũng sẽ cảm tạ sư thúc." Nạp Lan Họa Tâm nới với giọng yêu kiều, dịu dàng, tiếng nói rất trong trẻo.
Phạm Trường Tử có việc phải đi, liền nói.: "Vậy sư thúc còn có chuyện, có thể đi trước được không?"
Nạp Lan Họa Tâm mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu nói: "Vậy mời sư thúc."
"Tử Lâm, đi thôi!"
Nạp Lan Tử Lâm nhìn Nạp Lan Họa Tâm rồi nhìn sang Lâu Thất, có chút vương vấn không muốn đi. Lâu Thất nhìn, tên này trên đường đi bị cô trêu tới hộc máu miêng, bảo sao không muốn đi.
"Tử Lâm" Phạm Trường Tử cần Nạp Lan Tử Lâm giúp đỡ nên không để cho anh ta ở lại.
Nạp Lan Tử Lâm đành phải quay về cùng ông ta. Sau khi đi vào sơn động, anht a quay lại nhìn Lâu Thất nói: "Lâu Thất, cô phải cẩn thận đó."
Trần Thập và Lâu Tín nhìn hắn ta đi vào sơn động.
Nạp Lan Họa Tâm quay sang nhìn Lâu Thất, Lâu Thất cũng nhìn cô ta, bốn mắt nhìn nhau.
Nạp Lan Họa Tâm lên tiếng trước, "Lâu cô nương có phải đã nảy sinh tình cảm với sư đệ Tử Lâm của ta rồi hay sao? Khiến hắn ta không muốn rời đi, lại còn dặn dò tình tứ."
Lâu Thất cười: "Nạp Lan cô nương, cô nghĩ rằng mặc áo hồng là trở thành hồng nương sao?"
Lâu Tín cười thành tiếng.
Hư!
Một vệt sáng đỏ vụt qua, quất mạnh về phía Lâu Tín, một tiếp vụt mạnh rồi sau đó quay trở lại lòng bàn tay của Nạp Lan Họa Tâm.
Đó là một chiếc khăn màu đó
Nạp Lan Họa Tâm nói với vẻ lạnh lùng: "Hạ nhân của Cung Tiêu Dương sao dám vô lễ như vậy?"
Một bên mặt của Lâu Tín sưng đỏ.
Lâu Thất sững người,
Cô không hề coi thường bản lĩnh của Nạp Lan Họa Tâm. Thế nhưng không ngờ công phu của cô ta giỏi hơn tưởng tương. Khi nãy cô ta ra tay, Lâu Thất không kịp ngăn cản. Mà lúc đó Nạp Lan Họa Tâm mới chỉ dùng một sợi khăn màu đỏ mà có thể quất ra xa như vậy.
Đây chẳng qua là cách cô ta thị uy với Lâu Thất, cho Lâu Thất biết rằng công phu của cô ta cao thế nào.
Đánh người trước mắt chủ nhân, Nạp Lan Họa Tâm, cô to gan thật đấy.
Lâu Thất đột nhiên huýt lên một tiếng sáo. Con chim ưng Nạp Lan Họa Tâm cưỡi bay tới khi nãy đang bay lượn trên không trung, nghe thấy tiếng sáo liên lao xuống. Lâu Thất vung tay, bắn ra hàng chục cây kim về phía đó.
Nạp Lan Họa Tâm giật mình lập tức đưa tay ra ngăn cản. Thế nhưng tốc độ của Lâu Thất đâu có chậm, hàng chục cây kim găm vào người của chim ưng. Nó kêu lên một tiếng, đôi cánh không còn đập vẫy được, rơi thẳng xuống dưới.
"Xin lỗi Nạp Lan cô nương, tôi sợ chim bay qua đầu. Bởi vì không biết lúc nào nó bậy xuống." Lâu Thất vỗ tay, cười nói với Nạp Lan Họa Tâm.
Nạp Lan Họa Tâm sầm mặt. Khi nãy cô ra tay với Lâu Tín là muốn xem phản ứng của Lâu Thất, đồng thời cô cũng cho rằng Lâu Tín quá vô lễ, không có quy củ,phải dạy bảo một phen. Cô là thánh nữ của Vân Thiên Sơn, sau này còn có thể là hoàng hậu của Phá Vực. Thân là thị vệ của Trầm Sát, không được phép bất kính với cô. Còn hai người này lại cam tâm dưới trướng một thị nữ, điều đó quá là vô lý.
Thế nhưng cô không ngờ rằng Lâu Thất lại có động thái đáp trả, lại còn giết con chim ưng mà khó khăn lắm cô mới thuần phục được.
Cô ta to gan thật.
Nạp Lan Họa Tâm vốn rất tò mò về Lâu Thất. Cô tự nghĩ rằng mình rất hiểu Trầm Sát. Vì thế nếu Trầm Sát thực sự đối xử đặc biệt với cô gái này thì nhất định phải gặp để xem cô ta là người như thế nào. Quả thật là đặc biệt!
Còn lại rất xinh đẹp nữa.
Cô gái như thế này, cô không thể để cho tiếp tục sống. Thế nhưng Nạp Lan Họa Tâm hiểu Trầm Sát. Nếu anh ta yêu thương ai đó, nếu cô gái này chết trong tay cô, thì chắc chắn Trầm Sát sẽ hận cô, khiến hai người có khoảng cách. Vì thế bất kể thế nào cô cũng sẽ không giết Lâu Thất.
Thế nhưng tới Thần Ma Cốc, đâu cần phải đích thân cô ra tay?
"Lâu cô nương quả thật gan lớn hơn người, chẳng trách Trầm Sát của ta mới dung nạp cô làm thị nữ."
Nạp Lan Họa Tâm lập tức bình tĩnh trở lại, dường như quên đi chuyện con chim ưng của cô bị giết. Sự nhẫn nhịn này khiến Lâu Thất cảm thấy bội phục.
Thế nhưng, Trầm Sát của cô ta ư?
Lâu Thất thấy buồn nôn? Sao mà dày mặt đến thế?
"Ta cảm ơn Lâu cô nương nhưng ngày qua chăm sóc cho Trầm Sát giúp ta. Trầm Sát từ nhỏ đã không biết chăm sóc cho bản thân, nên ta luôn không yên tâm. Chàng cũng không thích phụ nữ ở bên nên khiến ta rất đau đầu."
Trần Thập và Lâu Tín nắm chặt tay.
Trước đây, thánh nữ của Vân Thiên Sơn trong mắt họ giống như một nữ thần, vừa xinh đẹp, thông minh lại giỏi giang, võ công hơn người, hoàn toàn không có một chút khuyết điểm nào. Khuyết điểm duy nhất chính là sự ngang ngược của Vân Thiên Sơn khiến họ lo lắng Đế Quân của họ sau này sẽ lép vế so với Nạp Lan Họa Tâm. Thế nhưng xuất thân cũng là một lợi thế, họ đều cho rằng Nạp Lan Họa Tâm chính là người phù hợp nhất cho vị trí đế hậu.
Thế nhưng bây giờ xem ra chỉ là lời đồn.
Họ đã được gặp Nạp Lan Họa Tâm, quả thật xinh đẹp thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như cô ta đang bắt chước cách thuần phục dã thú của Lâu cô nương.
Còn nữa, cô ấy nói năng cũng đâu có dịu dàng.
Đừng nói là họ không còn là thuộc hạ tại Cung Tiêu Dương, cho dù là đúng thì cô ta cũng chẳng phải là đế hậu, đâu tới lượt cô ta dạy dỗ họ.
Trần Thập và Lâu Tín vốn cũng là thị vệ hàng đầu bên cạnh Trầm Sát, Trầm Sát đi tìm dược dẫn đều mang theo họ, không phải là thị vệ bình thường, nên họ cũng có địa vị nhất định. Khi nãy Nạp Lan Họa Tâm ra tay lại cộng thêm câu nói vừa rồi, khiến họ không còn coi trọng Nạp Lan Họa Tâm nữa.
Ngược lại Lâu Thất lại ra tay bảo vệ Lâu Tín, giết chết chim ưng.
Bây giờ Nạp Lan Họa Tâm lại nói với tư cách là người của Trầm Sát, khiến họ không thể nhịn nổi.
Lâu Thất ngăn họ lên tiếng
Họ chỉ cười nhìn Nạp Lan Họa Tâm, để cô ta ra tay.
"Lâu cô nương sao không nói gì vậy?" Nạp Lan Họa Tâm vốn đang chờ đợi cô ta thay đổi sắc mặt, đợi cô ta sẽ trở lên đố kỵ mà tức giận. Xem ra, cô ta khá trầm tĩnh. Cô Lâu Thất này không dễ đối phó như tưởng tượng.
Sát tâm lại nổi lên
Cô ta nhất định phải chết.
Lâu Thất cười nói: "Nạp Lan cô nương chả mấy khi có cơ hội khoa trương, có lẽ tôi cũng phải để cho cô thoải mái một chút"
"Xùy..."
Trần Thập và Lâu Tín không nhịn nổi cười
Ha! ha! ha!...
Lâu cô nương nói năng sắc xảo thất, lại dám nói Nạp Lan Họa Tâm đang nói phét!
Nạp Lan Họa Tâm suýt không nhịn được đẩy Lâu Thất xuống dưới vực. Quả thật cô ta không nghĩ Lâu Thất tính tình như thế này.