Chương 133
"Lão đạo sĩ thối, lão hãy nói cho rõ ràng xem nào! Còn nữa, lão có tới đây không?"
"Thất Thất, con đường của con còn dài."
Câu nói này nàng nghe rất rõ ràng.
"Lão đừng nói với ta những thứ vô bổ đó!" Lâu Thất tức giận, nhào về phía ông ta. Nhưng lão đạo sĩ thối đã hóa thành một làn khói bay đi xa, sau đó lại dần dần hóa thành một bóng người khác, có thể nhìn ra đó là bóng hình một cô gái. Điều khiến Lâu Thất kinh ngạc là bóng dáng nữ nhân đó có vài phần giống nàng. Nhưng nàng biết rằng đó không phải là mình. Vì cô gái đó tóc rất dài, rất dài, còn nàng thì cùng lắm chỉ tới lưng.
Cô gái đó từ từ quay lại, thở dài, Lâu Thất có thể cảm nhận được sự bi thương của nàng ta.
Và khi nữ nhân đó sắp quay người lại cho nàng nhìn rõ mặt thì một giọt nước mát lạnh bất ngờ rơi xuống má nàng, khiến nàng giật mình tỉnh giấc.
Vì nàng dựa vào lòng Trầm Sát để ngủ, nên vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt của Trầm Sát, điều khiến nàng kinh ngạc là giọt nước mát lạnh kia chính là nước mắt của hắn.
"Trầm Sát." Nàng khẽ gọi hắn.
Trầm Sát đứng trong mây mù, đây là lần đầu tiên hắn mơ thấy Lâu Thất, mây mù vây quanh, trước mặt họ là một vực sâu, một đầu vẫn có bóng dáng một nam nhân, hắn đứng đó bên đó gọi Lâu Thất.
"Thất Thất, mau qua đây."
Thất Thất, hắn là ai? Tại sao lại gọi nàng thân mật như vậy?
Trầm Sát nhìn Lâu Thất lạnh lùng nói: "Nếu nàng dám qua bên đó, bổn Đế Quân sẽ giết nàng."
Lâu Thất nhìn hắn gượng cười: "Trầm Sát, ta nhất định phải đi." Sau đó nàng kiễng chân, hôn nhẹ lên môi hắn: "Trầm Sát, quên ta đi, chúng ta không thể ở bên nhau được."
Hắn mở choàng mắt ra thì thấy Lâu Thất đang lo lắng nhìn hắn.
Trầm Sát lập tức ôm chặt lấy nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng là của bổn Đế Quân, nếu như dám đi với người khác, bổn Đế Quân sẽ giết chết các người."
"Chàng..." Lâu Thất vốn dĩ vẫn còn lo lắng cho hắn, vừa nghe hắn nói vậy liền trợn ngược mắt.
Tạm gác lại việc của Đoạn Trần Tông, dù sao Lâu Thất nghe ý họ, thôn làng đó là ảo cảnh, hắn và Nguyệt đồng thời đi vào, Nguyệt vệ rời đi, hắn phải ở lại thì ảo cảnh mới không biến mất, Nguyệt vệ mới có thể đi theo đường cũ tìm được hắn, nếu không họ sẽ bị tách ra hai nơi khác nhau, đó cũng là lý do tại sao hắn biết Nguyệt vệ xảy ra chuyện cũng không đuổi theo.
Chính vì là ảo cảnh, Lâu Thất mới không cảm nhận được sự tồn tại của hắn ở trong đó.
Phi Ngân và Đạp Tuyết sớm đã ra khỏi đó, vì cảm thấy quái dị nên phản ứng của chúng rất mãnh liệt, chắc đã tránh xa.
Quả nhiên, chiều hôm đó họ tìm lại được Phi Ngân và Đạp Tuyết.
Khi Lâu Thất dẫn họ ngược đường trở về chuẩn bị tới Vân Phong Sơn Trang, họ quả nhiên phát hiện ra rất nhiều người cũng đang đi về phía Vân Phong Sơn Trang. Mặc dù biết rằng những người này tập trung lại đây, bất cứ lúc nào cũng rất có thể sẽ xảy ra tranh chấp bất, ảnh hưởng tới mình nhưng vì kiếm tiền, vẫn có rất nhiều người lái thuyền mang thuyền tới sông Tinh La đón khách.
Không phải ai cũng có thể thuê được thuyền lớn, vì thế có một số thuyền nhỏ tư nhân cũng rất được yêu thích.
Đương nhiên những người có điều kiện có thân thế sẽ ngồi thuyền lớn để đi. Thậm chí còn dẫn theo cả đào hát đào múa lên tàu, dọc đường vui đùa. Sông Tinh La vốn dĩ yên tĩnh, hai hôm nay vô cùng náo nhiệt.
"Nghe Vân trang chủ nói hắn ta căn bản không có Băng Sơn Huyết Liên, người trong thiên hạ nếu không tin có thể tới Vân Phong Sơn Trang, hắn không những sẽ dùng cá Tinh La ngon béo nhất sông Tinh La để tiếp đón, còn sẽ mở cửa Vân Phong Sơn Trang để mọi người tìm kiếm."
"Nói như vậy tức là Vân trang chủ rất có thể chưa lấy được Băng Sơn Huyết Liên, các người nói xem, có khi nào có người cố tình giá họa cho hắn, chuyển rời mục tiêu không?"
"Việc này ai có thể nói rõ được, nói chung không đi xem tận mắt thì sẽ không ai tin tưởng hoàn toàn cả."
"Đi, tại sao không đi chứ, đi vì cá Tinh La cũng được. Nghe nói sông Tinh La tuy lớn nhưng chỉ có bên bờ Vân Phong Sơn Trang mới có loại cá Tinh La này, cá Tinh La rất béo rất thơm ngon, ăn vào khó quên, là món ngon mà ở những nơi khác không thể ăn được."
"Không nói tới cá Tinh La, nghe nói nữ đệ tử trong Vân Phong Sơn Trang cũng rất xinh đẹp, đi ngắm thôi cũng được."
"Lẽ nào ngươi không muốn hỏi Vân trang chủ xem có thể kết thân được không sao?"
"Ha ha ha, huynh đệ hà tất phải nói ra."
Bên bờ sông Tinh La những lời bàn luận, đùa giỡn như vậy đâu đâu cũng có.
Trầm Sát, Lâu Thất, Nguyệt vệ trà trộn trong đám đông, tìm thuyền còn trống. Lâu Thất căn bản không thể ngờ rằng mới qua một hai ngày, sông Tinh La đã trở nên náo nhiệt thế này, hơn nữa con thuyền mà nàng và Vân Phong trộm được ở bờ Vân Phong Sơn Trang khi trước đã biến mất, Vân Phong cũng không có ở đây.
Lâu Thất ít nhiều có chút tiếc nuối, vì nếu như có Vân Phong ở đây, không nói Băng Sơn Huyết Liên, họ có lẽ còn có thể được ăn đồ hắn nấu. Lâu Thất vẫn rất nhớ nhung những món ăn do Vân Phong nấu, nhưng nàng không dám nói trước mặt Trầm Sát.
"Này, lão già, thuyền của lão bé như vậy còn bắt lấy của chúng ta mười kim diệp, sao lão không đi ăn cướp đi."
Hai ngày qua, bên bờ sông Tinh La, những lời như vậy nghe không ít, các người lái thuyền thấy đông khách, ra giá cao cũng là chuyện bình thường. Nhưng con thuyền nhỏ chỉ có thể chở được năm người, một người thu mười kim diệp, thực sự quá mắc. Mười kim diệp đã vượt qua cả giá trị của con thuyền rồi.
Ông lão ngồi ở mũi thuyền hút thuốc nghe vậy không buồn ngẩng đầu: "Chê đắt thì có thể không ngồi, tìm thuyền to đi."
"Tìm thì tìm! Ngươi có bản lĩnh ba ngày sau vẫn ở lại đây, ta trở về nhìn thấy sẽ đánh nát thuyền ngươi ra." Người đó mắng nhiếc rồi bỏ đi. Ông lão tiếp tục hút thuốc.
Mặc dù nói nhiều người đều muốn ngồi thuyền, nhưng giá cả như vậy cũng khiến không ít người giật mình rút lui, thuyền của ông lão đó nửa ngày trời vẫn không có người.
Lâu Thất nhìn Nguyệt vệ: "Ba mươi kim diệp, ngươi có không?" Cung không hỏi hắn, trước đây khi Liên cô nương thay trang phục của nữ nhi cho hắn có lấy hết kim diệp, ngân lượng của hắn hay không.
Có điều khiến nàng bất ngờ là túi tiền của Nguyệt vệ vẫn còn, ngân lượng và kim diệp đều không bị mất. Chỉ có điều ba mươi kim diệp đúng là không ít, hắn lấy một túi kim diệp ra, đếm ba mươi kim diệp giao cho Lâu Thất: "Có xa xỉ quá không? Trên đường về chúng ta sẽ không còn ngân lượng để tiêu nữa."
"Tới lúc đó rồi tính!" Lâu Thất không hề nghĩ ngợi nhiều, tới Vân Phong Sơn Trang, nhiều người thế này lo gì không có tiền? Nàng đi "mượn" một vòng là được, có điều nàng muốn đi tìm Vân Diệu để mượn hơn. Nàng là người hẹp hòi thù dai, còn một món nợ cần tính sổ với Vân Diệu nữa.
Giao ba mươi kim diệp cho lão người lái thuyền: "Lão bá, thuyền này vốn không lớn, ba người chúng ta lên thuyền xong, có thể chạy luôn không?"
"Còn có thể lên thêm một người nữa, các ngươi hoặc là đợi hoặc là trả thêm mười kim diệp thì coi như các ngươi bao cả con thuyền." Ông lão cầm lấy kim diệp, cất thẳng vào ngực không cần đếm.
Nguyệt bất giác nhíu mày, ông lão này cũng thật tham lam? Một chuyến ba mươi kim diệp mà vẫn không đủ? "Vậy thì phải đợi người thứ tư nữa sao?"
Ông lão trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi nguyền rủa ta không đón được khách sao?"
Nguyệt: "..."
"Vậy chúng ta bao..."
Lâu Thất còn chưa dứt lời, một giọng nói gấp gáp xen vào: "Ta ta ta, ta muốn ngồi thuyền, ta muốn ngồi thuyền."
Ba người đồng loạt giật mình, nhìn về phía nữ nhân đang vội vàng chạy tới. Dáng người cao ráo, đội nón che mạng chạy tới, nhìn không rõ mặt cô ta, nhưng ba người Trầm Sát đều nhận ra đó là Mộc Lan.
Lâu Thất khẽ nheo mắt lại, tốt, tốt lắm! Cô ta quả nhiên đã bám theo.
"Xem ra, người ta không nỡ rời xa chàng kìa, công tử." Nàng liếc nhìn Trầm Sát.
Trầm Sát giơ tay ôm lấy eo nàng, tung người nhẹ nhàng hạ xuống thuyền, Nguyệt vội vàng xuống theo.
Trầm Sát dùng ám kình, con thuyền lập tức lao vút đi như một mũi tên, chỉ chớp mắt đã đi được rất xa. Mộc Lan vừa hay nhào tới nhưng không lên thuyền được, không cần nhìn mặt cô ta cũng biết lúc này nét mặt cô ta ai oán nhường nào.
"Ha ha ha, chủ tử lợi hại! Quá lợi hại!" Lâu Thất hài lòng, ôm cánh tay của Trầm Sát cười rạng rỡ.
Lúc này, boong thuyền như thể chùng xuống, lập tức dừng lại trên mặt sống.
"Tự ý lái thuyền, đã hỏi qua ý kiến của chủ thuyền chưa? Thuyền này là của ta, của ta, không phải của các ngươi!" Ông lão giậm chân: "Đền cho ta một người khác, đền cho ta."
Trầm Sát hơi căng thẳng.
Công phu chớp mắt có thể áp đảo hắn, dừng thuyền lại ngay lập tức, cần công phu rất mạnh! Ông lão này không phải người bình thường.
"Ờ kìa lão bá, chúng ta sẽ trả thêm mười kim diệp."
Ông lão nghe vậy mới hừ một tiếng: "Vẫn là tiểu cô nương hiểu chuyện."
Trầm Sát chỉ cảm thấy áp lực đó lặng lẽ biến mất, chiếc thuyền nhỏ lại di chuyển. Ông lão cầm mái chèo, giơ tay ra trước mặt Lâu Thất: "Đưa đây."
"Đưa đây." Lâu Thất cũng học theo, đưa tay ra trước mặt Nguyệt.
Nguyệt vệ dứt khoát đưa cho nàng cả túi tiền. Lâu Thấy xoay tay đưa cả túi tiền cho ông lão: "Số tiền còn lại có đủ mua cá Tinh La không?"
Ông lão lập tức bật cười: "Được, được, được, đủ, đương nhiên đủ! Ta đi bắt cá, ngươi nướng, được không?"
"Woa, vậy thì ta thiệt rồi, ta trả tiền lại còn phải tự ra tay?" Lâu Thất kêu lên.
"Tay nghề của ta không ổn, ngươi nếu không chê thì ta nướng cũng được."
Trầm Sát và Nguyệt nhìn Lâu Thất, lại nhìn ông lão, cảm giác đầu óc không đủ dùng. Việc này là sao?
Nhưng Lâu Thất và ông lão mặc kệ họ, thậm chí dọc đường còn dùng âm thanh mà ai cũng nghe được nói với Lâu Thất: "Tiểu cô nương đáng yêu, thú vị thế này, sao lại tìm một hòn đá trong nhà xí vậy?"
Hòn đá trong nhà xí, ha ha ha. Đá trong nhà xí vừa thối vừa cứng.
Lâu Thất nhìn Trầm Sát cười tới đau bụng.
Trầm Sát lạnh lùng liếc nhìn nàng ta.
Nguyệt cũng rất bội phục Lâu Thất, chắc nàng ta đã nhận ra sự bất phàm của ông lão kia vì thế mới nhất quyết ngồi thuyền của ông ta chăng?
Đúng lúc này, nước sông vốn dĩ phẳng lặng đột nhiên điên cuồng dậy sóng, chớp mắt đã hình thành một xoáy nước khổng lồ. Vừa nhìn thấy xoáy nước này Lâu Thất bất giác nhớ tới xoáy nước ở tam giác quỷ Bermuda, trong lòng có chút ám ảnh.
Xoáy nước mỗi lúc một lớn, chiếm cả một mặt sông ở quãng này. Trên sông vốn có rất nhiều thuyền vừa hay đi tới đây, bao gồm cả con thuyền của Lâu Thất cũng ở trong số đó, đại khái có tới gần mười chiếc thuyền, bốn thuyền lớn còn lại đều là thuyền nhỏ, thuyền của Lâu Thất là thuyền nhỏ nhất.