Hoa Thiên Cốt 2

Chương 67: Lòng người hiểm ác




~*~

Thì ra người trẻ tuổi này là em trai nhỏ nhất của đương kim hoàng đế, Chương Thiên Thước, phong hào là An Bình Vương gia, là anh em ruột cùng mẹ sinh ra với hoàng đế. Dĩ nhiên là hoàng đế sẽ thiên vị hắn, vì vậy cũng tạo ra tính cách thói quen cố tình làm bậy do được nuông chiều tùy hứng từ nhỏ.Chương Thiên Thước tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cũng đã nạp vài phòng cơ thiếp. Người nào cũng kiều diễm ướt át, xinh đẹp như hoa. Một số là hắn vơ vét được từ dân gian, một số còn lại là hoàng đế ca ca ban cho cho hắn. Chương Thiên Thước lần này ra ngoài làm ban sai, dọc đường qua một trấn nhỏ, lại ngẫu nhiên gặp được Bạch Tử Họa ở bên ngoài khách điếm, nhìn thấy là bị hấp dẫn ngay lập tức.

Bạch Tử Họa không chỉ có dung mạo tuyệt thế, trên người hắn có khí chất đạm mạc, trong trẻo lại lạnh lùng mà người phàm không thể có được. Khí chất đạm mạc đó khiến Chương Thiên Thước không thể tự kiềm chế. Chương Thiên Thước tự phụ, duyệt hoa vô số, lần đầu tiên bị một nam tử hấp dẫn như thế.

Hắn căn bản không muốn nghĩ nhiều xem thủ hướng của mình có phải có vấn đề hay không, nhưng trong lòng có một âm thanh mách bảo hắn, người này, hắn không thể để chạy mất.

Nhưng Chương Thiên Thước rốt cuộc định làm gì Bạch Tử Họa, chính hắn cũng không biết nữa.

Hoặc là nói cách khác, một người nhìn thấy một con bướm vô cùng xinh đẹp, tuy không biết giữ lại để làm gì, nhưng lại không khắc chế được ý định muốn bắt lấy nó.

Bạch Tử Họa và Chương Thiên Thước ngồi chung một chiếc xe ngựa, Chương Thiên Thước giả vờ rất kính trọng Bạch Tử Họa, nói Bạch Tử Họa không giống người phàm, muốn cùng hắn kết nghĩa huynh đệ, không biết Bạch Tử Họa có đồng ý không.

Bạch Tử Họa chỉ thản nhiên nói, hắn một mình thanh tu nhiều năm, luôn độc lai độc vãng, kết nghĩa huynh đệ sợ là không tiện, ngày sau nếu có duyên ắt sẽ gặp lại, làm bằng hữu cũng được. Chương Thiên Thước cười gượng hai tiếng, lấy ra một bầu rượu, nói là rượu hoàng cung rất ngon, muốn cùng Bạch Tử Họa cùng thưởng thức. Bạch Tử Họa cũng không chối từ, nhưng hắn không đề phòng tới việc người ta bỏ thuốc trong rượu.

Nhìn thấy Bạch Tử Họa bị mình kê đơn thành công, ánh mắt Chương Thiên Thước trở nên sâu thẳm, không chút do dự. Hắn vươn một tay vuốt ve khuôn mặt tuyệt thế của Bạch Tử Họa, trong lòng có cảm giác vô cùng nôn nóng như hồng thủy tìm không thấy lối ra, nhưng rốt cuộc muốn làm gì thì hắn lại không biết.

Bạch Tử Họa sao? Thật sự là người y như tên. Mỹ lệ như ngọc, trong suốt như nước, có một trên đời.

Khi Bạch Tử Họa tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một gian mật thất tối tăm không thể nhìn rõ, cả người vô lực, hai tay bị trói lên cao, ống tay áo cuốn tận trên bả vai, lộ ra hai cánh tay trắng không chút tỳ vết, hai chân bị một bộ ngân xích nặng nề khóa lại.

Sao lại thế này? Bị người khác hãm hại? Mình đâu có thân phận gì, cướp về làm cái gì? Cướp sắc? Hắn đâu phải nữ tử!

Chẳng lẽ là Chương Thiên Thước kia? Vì sao?

Bạch Tử Họa cố gắng nhìn rõ tình huống chung quanh, hắn bị đặt trên mặt bàn, dưới đài là An Bình Vương gia Chương Thiên Thước đang ngồi – kẻ vừa mới còn cùng hắn uống rượu.

Bạch Tử Họa ở chỗ sáng, còn hắn đang đứng từ một góc tối tăm.

Đã không thể nhìn thấy rõ ràng, Bạch Tử Họa vẫn cảm giác được hơi thở như dã thú của người thanh niên dưới đài. Hắn muốn làm gì? Rượu? Chẳng lẽ là trong rượu có độc?

Thấy Bạch Tử Họa tỉnh lại, một thị vệ bên cạnh hắn đổ một chậu nước lên đầu, nhất thời Bạch Tử Họa toàn thân ướt đẫm, một thân áo bào trắng dính sát vào người, da thịt như ngọc ẩn ẩn lộ ra.

Người nọ lại tiến lên, cầm một mảnh khăn trắng tuyết nhét vào trong miệng Bạch Tử Họa, lại bẻ cổ áo hắn rớt ra phân nửa, lộ ra vòm ngực trắng noãn.

Da thịt dính nước ướt át, quần sao dính sát lên thân người, Bạch Tử Họa hơi run rẩy.

Lại là một thị vệ đi đi lên, trong tay cầm một cây roi bện bằng đuôi ngựa, roi kia mạnh mẽ không chút lưu tình quất lên thân thể hắn.

Bạch Tử Họa chỉ nhíu nhíu mày, roi này đánh lên người hắn, cũng chỉ như gãi ngứa.

Thị vệ thấy hắn không có phản ứng, xuống tay mạnh hơn, lại mạnh hơn, rất vô tình. Trong không khí quanh quẩn thanh âm roi quất lên thân mình, nghe vào trong tai Chương Thiên Thước là âm thanh tuyệt đẹp.

Một vật rất tốt đẹp, khi bị hủy hoại sẽ khiến người ta có loại khoái cảm đặc biệt kỳ lạ!

Bạch Tử Họa cảm nhận đau đớn trên người, cảm thấy thân thể mình dần dần trở nên kỳ lạ, trong cơ thể có một cảm giác nóng rực không ngừng tràn ra, cùng với vết thương trên làn da đặc biệt mẫn cảm, nhiệt độ thân mình không ngừng tăng cao, trên gương mặt trắng noãn như ngọc hơi hơi đỏ lên, hai tròng mắt thanh minh đạm mạc cũng mờ hơi nước. Chương Thiên Thước rốt cuộc muốn làm gì?

Thân thể trở nên kỳ quái, nơi bị roi quất càng thêm mẫn cảm, trong miệng Bạch Tử Họa thốt ra một thanh âm trầm thấp kỳ quái, “Ưm…” Chương Thiên Thước phất tay, ý bảo thị vệ ngừng lại, hắn đi đến trước mặt Bạch Tử Họa, vừa lòng nhìn kiệt tác của mình.

Giờ phút này Bạch Tử Họa ở trong mắt hắn hết sức mê người, áo bào trắng bị roi quật rách tung toé, một mảnh vải dính trên người lộ ra da thịt trắng noãn, trên đó còn lộ ra vết roi hồng hồng.

Hắn sờ khuôn mặt hơi ửng hồng của Bạch Tử Họa, đôi lông mi dài kia còn dính bọt nước trong suốt.

“Thật đẹp mắt! Với ngươi, rốt cuộc ta muốn làm gì cơ chứ? Trước kia ta chưa từng chạm qua nam nhân! Ngươi nói ngươi đã thanh tu nhiều năm? Là xử nam sao? Trước hết hãy để ta xem hạ thân ngươi có còn trong trắng không nhiễm bụi trần hay không đi!”

Hai tay Chương Thiên Thước kéo lấy quần áo Bạch Tử Họa, đang muốn dùng sức xả sang một bên, muốn nhìn hình ảnh toàn thân mỹ nhân, bỗng hai tay hắn bị phi đao đâm vào.

Hắn hét thảm một tiếng, đau đớn khó nhịn, quay cuồng ngã trên mặt đất. Một bóng người nhỏ xinh xanh biếc coi hắn như bóng cao su mà đá tới góc tường. Thị vệ bên cạnh thấy thích khách đột nhiên xâm nhập, toàn bộ xông lên tấn công, nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả đều bị đánh ngã xuống mặt đất.

Kẻ hắt nước và kẻ trông giữ người, hai tay đều bị bẻ, kêu thảm trên mặt đất không ngừng quay cuồng.

“Sư phụ!”

Người đó chạy nhanh cầm tay Bạch Tử Họa đỡ xuống dưới, trên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, hối hận.

Những người này thật đáng chết, dám đối xử với sư phụ như thế! Nên giết hết bọn hắn cho xong!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.