Hoa Thiên Cốt 2

Chương 58: Thân bất do kỷ




Càng ngày Thiên Tầm cảm thấy thân thể của mình không nghe theo sai bảo, có khi nàng muốn uống chút nước, muốn cầm cốc nước lại cố tình đánh nghiêng cái cốc, có khi nàng muốn nằm xuống nghỉ ngơi, mới đến mép giường, thân thể lại không nghe chỉ huy bước ra khỏi phòng.

Nhiều chuyện như vậy không kể hết, nàng bị tra tấn muốn chết.

Hơn nữa có một loại cảm giác đáng sợ dần dần bao phủ lòng nàng, đứa trẻ trong bụng nàng giống như đang có ý đồ khống chế thân thể của nàng, làm chuyện gì đó.

Nàng đương nhiên biết nó muốn cái gì.

Thiên Tầm gần đây thường thường đột nhiên mất đi ý chí, chờ thời điểm nàng khôi phục, sẽ phát hiện bản thân không hiểu sao lại xuất hiện ở một nơi nào đó, mà nàng chẳng hề biết khi nào thì mình đi đến đây.

Cuối cùng có một ngày, không biết như thế nào, Thiên Tầm ra khỏi địa phủ đến một nơi hẻo lánh, lơ lửng bay đi không có mục đích, lại giống như đang tìm kiếm gì đó.

Đột nhiên trong không khí truyền đến mùi máu tanh ngọt, Thiên Tầm mất đi ý thức bị mùi hương đó dẫn dắt, tìm được một người.

Ừ, một người giống như đã chết, nằm ở trên cỏ vẫn không nhúc nhích, hình như là bị thương rất nặng, cả người đều nằm trong vũng máu. Chỉ có hai mắt còn chưa nhắm lại, con mắt hơi chuyển động, chỉ còn chút hơi tàn, sắp chết!

Thiên Tầm dựa gần vào người nọ, phả vào mặt nàng là mùi máu tươi làm từng tế bào trong nàng đều kích động.

Máu, nàng muốn, nàng muốn uống!

Nàng liền cúi đầu sáp lại tham lam uống, trên tóc, trên mặt, trên người, đêm cả người nàng toàn thân đều dính máu người!

Không đủ, muốn uống máu tươi mới !

Nàng trên cổ người nọ cắn một ngụm, máu tươi mới chảy xuống cổ họng! Nàng hút lấy máu, một hơi không nghỉ, mà người nọ cũng đã tắt thở lúc Thiên Tầm cắn cổ hắn, cũng coi như sớm giải thoát.

Hắn vốn là một hành khách qua đường, gặp phải cướp, bị cướp tiền, lại bị sát hại, vốn sẽ chết, không nghĩ tới mùi máu lại đưa Thiên Tầm đến, tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.

Được máu người tẩm bổ, cuối cùng Thiên Tầm miễn cưỡng khôi phục một ít ý thức, nàng dần hiểu được bản thân làm cái gì.

Nàng, quả nhiên ăn thịt người sao? !

Sự áy náy nặng nề và tự trách buộc nàng không thể không vì người người nọ làm chút chuyện, người chết xuống mồ muốn yên bình, nàng tìm một cái đầm lau sậy, đào một phần mộ bên bờ cho người nọ. Không biết tên, cũng không lập bia mộ, chỉ giúp hắn thuận lợi vào luân hồi, kiếp sau bình an cả đời.

Thiên Tầm biết một khi bắt đầu sẽ không cách nào quay đầu lại, bé con trong bụng nàng linh lực lại càng mạnh hơn mỗi ngày, về sau chỉ cần nó muốn, nó luôn có biện pháp được uống máu người . Hôm nay là đúng lúc có một người gần chết, nhưng lần sau thì sao, còn lần sau nữa?

Thiên Tầm không dám nghĩ tiếp.

Đến buổi tối, Thiên Tầm không quay lại địa phủ, ngay tại đầm nước nằm một đêm.

Nàng cũng không ngủ được, mắt to nhìn trời đầy sao, ảo tưởng Bạch Tử Họa chính là một ngôi sao sáng trên bầu trời. nàng cứ thế nhìn hắn từ xa, cũng tốt.

Mặt trăng nhô lên cao, trên mặt nước phản chiếu những vì sao trong màn đêm, cả đêm âm u lạnh như băng, Thiên Tầm nằm nửa thân mình đều đã tê rần, cũng lười đổi tư thế.

Đột nhiên, trên bầu trời có vài đám mây u ám bay tới, ẩn dấu dưới ánh trăng, chung quanh trở nên tối tăm khủng bố, Thiên Tầm trực giác có điều gì đó sắp xảy ra. Quả nhiên, bên kia xa xa truyền đến một tiếng cười yêu mị, như mỹ nhân say rượu đêm khuya mới về.

Thiên Tầm là quỷ vương, làm sao có thể không nhận ra, đó là những con hồ ly tinh đã hóa thành người.

Thân hình xinh đẹp trong bóng đêm đi về phía Thiên Tầm đang nằm, Thiên Tầm nhìn họ, trong lòng yên lặng đếm , một người, hai người, ba người… Có những mười ba người, nhiều quá.

Chỉ sợ là một tộc đàn, hồ ly tinh luôn thành đàn mà, một đại gia đình, ai cũng không thể thiếu ai.

Đúng là làm cho người ta hâm mộ, gia đình có nhiều như vậy.

Không giống nàng, luôn lẻ loi một mình.

Đám hồ ly tinh kia dần dần đến gần, cũng phát hiện Thiên Tầm, tuy rằng nhìn có chút chật vật, nhưng mà các nàng làm sao có thể không nhận ra vương quỷ chủ!

Con người khi còn sống sẽ gặp được đủ loại bạn bè, có người tốt, cũng có người xấu.

Trong sinh mệnh mỗi người, họ đến rồi đi, luôn dạy cho chúng ta một vài bài học.

Như cha mẹ, sư phụ cùng các vị trưởng bối, người yêu, người nhà là thân mật nhất, nhưng bọn họ chưa hẳn đã dạy ngươi.

Chỉ có đủ loại bạn bè, gặp bọn họ thì họ sẽ kể cho ngươi những chuyện trên thế giới này, những chuyện phức tạp như thế nào lại phấn kích ra sao đều kể ra.

Lúc này, đàn hồ ly tinh đã đến, cho cuộc sống của Thiên Tầm có một mặt thú vị hoàn toàn mới, cũng giúp nàng càng hiểu biết bản thân mình rõ ràng hơn, cuối cùng muốn cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.