Hoa Thiên Cốt 2

Chương 47: Sống chết khó lường




Đông Phương Úc Khanh phán đoán rất chính xác, Thiên Tầm nghe hắn nói xong mặt xám như tro tàn, không nói được một lời liền rời đi. Nàng quay về tự nhốt mình trong phòng, không cho ai bước vào.

Thì ra tất cả mọi người trên đời này đều muốn nàng chết sao? Nàng nhớ lại hôn lễ ngày ấy, đôi mắt Bạch Tử Họa có rất nhiều điều muốn nói, sư phụ cuối cùng vẫn không hạ thủ được sao? Vậy nàng sẽ thay hắn xuống tay!

Nhưng mà, không thể tha cho đứa nhỏ trong bụng nàng sao!

Đó là con của hắn và nàng, dù như thế nào nàng cũng không thể hạ thủ được!

Nỗi đau đớn khổ sở khi không có cha mẹ nàng rất hiểu, nàng không bao giờ muốn con của nàng phải đi con đường giống với nàng.

Thiên Tầm cảm thấy cả người mình đều như bị xé tan, ai đó hãy nói cho nàng biết phải làm gì, hãy giúp nàng, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?!

Nàng đột nhiên nhớ tới mình còn có một mẫu thân, Quỷ Tiêu trước khi chết nói cho nàng biết, mẫu thân nàng tên Bạch Liên, là tiên tử trên thiên cung, ở tại Nguyệt Lượng Cung trên Cửu Trọng Thiên.

Nhưng nàng bây giờ phải làm thế nào để lên được thiên cung? Lại nghĩ tới tín vật của mẫu thân nàng đã đưa cho Bạch Tử Họa, mà hiện tại nàng dù như thế nào cũng không muốn đi gặp hắn.

Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?

Nàng đột nhiên nghĩ đến trong quỷ môn có một pháp thuật có thể dịch dung, thậm chí có thể biến hóa thành khuôn mặt của động vật, như thế có thể trà trộn vào thiên cung. Nàng nhanh chóng đến thư các tìm bản bí tịch kia, với tu vi hiện tại của nàng, rất nhanh đã luyện được.

Nàng hóa thành một con bướm trắng, trên cánh chỉ có một chút phấn hồng nhạt như hoa đào, nhanh chóng bay đến Nguyệt Lượng Cung của Bạch Liên, sau khi hóa thành bướm cuối cùng nàng cũng lần đầu tiên gặp được mẫu thân của mình.

Bạch Liên đang ngồi chải đầu ngay ngắn trước gương, mái tóc đen dài như thác nước xõa ở trên lưng, một bóng dáng màu trắng động lòng người, rõ ràng là thiến lệ nhu nhược, cho dù không thể nhìn thấy khuôn mặt, cũng biết là một tuyệt thế giai nhân.

Thiên Tầm nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, bắt đầu cảm thấy xấu hổ.

Trước đây nàng đã từng vô số lần thử tưởng tượng hình dáng của mẫu thân, hầu hết nàng đều cảm thấy người có dáng vẻ của một nông phụ.

Vẻ ngoài hòa ái dễ gần ấm áp, trên người có dấu vết của tháng năm, những người mẹ trong thiên hạ không phải đều như vậy sao?

Nhưng mẫu thân nàng nhìn thấy hôm nay là một tiên tử, hơn nữa lại có dung mạo tuyệt sắc.

Một người như vậy, Thiên Tầm cảm thấy, muốn tới gần nàng phải cần dũng khí thật lớn.

Ngơ ngác nhìn một lúc, Thiên Tầm cuối cùng cảm thấy cứ đứng nhìn như vậy không được. Nàng hiện chân thân, lẳng lặng đứng ở phía sau lưng Bạch Liên, Bạch Liên phát hiện ra, đột nhiên quay đầu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi là ai?”

“Ta, sư phụ ta là Bạch Tử Họa…”

Thiên Tầm không biết bắt đầu như thế nào, không thể đột nhiên nnói thẳng rằng mình là nữ nhi mà nàng đã vứt bỏ đi?

Nàng nghĩ Bạch Tử Họa cũng thuộc tiên giới, hơn nữa lại là chưởng môn của Trường Lưu, cùng là tiên nên mẫu thân Bạch Liên của nàng chắc cũng có thể biết. So với việc vừa gặp đã nói thẳng ra thì tốt hơn.

“Ồ? Ngươi chính là Thiên Tầm?”

Bạch Liên sau khi biết đây là tiểu đồ đệ của Bạch Tử Họa, ngay lập tức nhận ra nàng là người của minh phủ, hơn nữa cha nàng còn mang cha yêu thần lực.

Tiên giới không phải đang muốn bao vây diệt trừ nàng sao, nàng tới nơi này làm gì?

Đúng rồi, Bạch Tử Họa trước mặt mọi người tận lực bảo vệ nàng, tình thâm ý trọng như thế, trong lòng Bạch Liên cũng sinh ra vài phần hâm mộ.

“Ngươi tìm đến ta có chuyện gì?”

Lông mày Bạch Liên nhíu lại, Thiên Tầm ở trong ấn tượng của nàng luôn mang theo vài phần nguy hiểm.

“Ta…”

Thiên Tầm đột nhiên nhìn thoáng quá Nguyệt Linh ngọc trên bàn trang điểm, tuy rằng không rõ tại sao lại nằm trong tay Bạch Liên, nhưng nàng trong đầu rối rắm mấy vòng vẫn nói “Khối ngọc kia, là mẫu thân cho ta, ta đưa nó cho sư phụ, tại sao nó lại ở chỗ của tiên tử…”

Nàng lắp bắp nói mấy câu, Bạch Liên nghe trong tai giống như Ngũ lôi oanh đỉnh, hoàn toàn không thể tin được!

Nàng nói khối ngọc này là của mẫu thân nàng? Nàng lại là con gái của Quỷ Tiêu? Chẳng lẽ nàng chính là thai nhi bị ta vứt bỏ trong U Minh Hà?

Không có khả năng, không ai có thể tới U Minh Hà, cũng tuyệt đối không thể có người thoát khỏi! Huống hồ thứ nàng vứt bỏ còn là một thai nhi chưa thành hình!

Bạch Liên nhìn dung nhan cô gái trước mặt, trên mặt nàng, trên người, tất cả đều có hơi thở tương tự mình.

Bạch Liên đứng lên, tâm dần dần lạnh lẽo, chuyện cũ giải quyết không xong quả nhiên giống như bóng ma quấn quít không để yên cho nàng?!

Trong mắt nàng, nói Thiên Tầm là nữ nhi của nàng, còn không bằng nói là một vết sẹo xấu xí. Nàng vẫn cẩn thận cất giấu, mà vết sẹo này lại quang minh chính đại tới đây ngay trước mắt thiên hạ, muốn khiến cho nàng khó xử mất mặt đến chết sao?

Thiên Tầm nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của mẫu thân, lòng như rơi vào vực sâu khôn cùng, lạnh lẽo thấu xương.

Quả nhiên, mẫu thân không cần nàng.

Bạch Liên nhìn nàng, trong lòng rất nhanh có sự tính toán, nàng lạnh lùng nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi nói khối ngọc này sao, đây là sư phụ ngươi lần trước ở tiệc bàn đào tặng cho ta, nói là hắn nhặt được ở nơi khác, cảm thấy cùng ta có duyên liền tặng cho ta. Ngươi là đồ nhi của hắn, chỉ là một vãn bối, chẳng lẽ chuyện của trưởng bối cũng phải báo cáo với ngươi sao?

Thiên Tầm cảm thấy hô hấp chính mình đều đông lạnh, ý tứ của Bạch Liên rất rõ ràng, nàng sẽ không cùng nữ nhi đến từ Minh phủ là nàng nhận mẹ con, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng thời điểm bị chính mẫu thân của mình tự tay đẩy ra xa, nàng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.

“Như vậy, ta không quấy rầy tiên tử nữa, xin cáo lui.”

Thiên Tầm xoay người rời đi, Bạch Liên lại gọi: “Đứng lại!”

“Nơi này là tiên cung, là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao! Yêu nghiệt là đều phải chết, hôm nay ta liền thay người trong thiên hạ giải quyết ngươi!”

Vừa dứt lời một đạo bạch quang hiện lên, trên tay Bạch Liên bay ra một dải lụa màu trắng, nhắm tới chỗ yếu hại củaThiên Tầm, chiêu thức tàn nhẫn, rõ ràng là muốn đoạt mạng nàng mạng.

Thiên Tầm là tai họa khó lường, về công về tư, đều là đồ chết tiệt!

Thiên Tầm ngàn lần không nghĩ tới mẫu thân đã không muốn nhận nàng, lại còn muốn ra tay đưa nàng vòa chỗ chết, không kịp nghĩ nhiều, kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.

Hai người qua hơn trăm chiêu, trong lòng Thiên Tầm chậm rãi dâng lên một cỗ oán hận.

Bạch Liên ra chiêu quyết liệt, rõ ràng thầm nghĩ nhanh chóng kết liễu Thiên Tầm, nhưng nàng lại chỉ thủ chứ không tấn công. Thành tâm như vậy, nàng thân là mẫu thân sao có thể ngoan tuyệt đến cùng đây?

Trong lòng không yên, chiêu thức trên tay cũng mạnh mẽ hơn, hướng bả vai Bạch Liên một kiếm đâm tới, chỉ đơn giản nghĩ không muốn tiếp tục dây dưa, mà một kiếm này của nàng, lại bị một người ngăn lại. Hắn xuất hiện lúc này chỉ làm cho Thiên Tầm cảm thấy sống không bằng chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.