Họa Phố

Quyển 14 - Chương 34: Sơn hải (34) : Thôi xán ngân hà, nhìn ra sơn hải




Mục Dịch Nhiên nhẹ nhàng đặt Kha Tầm nằm ở trung tâm tế đàn, khẽ hôn lên trán cậu, sau đó cầm mấy chai truyền dịch có chứa máu của mình tùy ý ném xuống mặt đất tế đàn. Chai truyền dịch vỡ tung lớp vỏ ngoài, máu trong bình tựa như có ý thức, lập tức ồ ạt lao nhanh chảy về phía một bên cuối cùng còn lại của tế đàn.

Mục Dịch Nhiên nhẩm tính thời gian.

Tuy vẫn luôn tập trung tinh thần cố gắng suy nghĩ trong lúc các đồng bạn lần lượt hi sinh trước đó, nhưng hắn cũng không bỏ qua việc quan sát động thái của lũ yêu quỷ trong cột lốc xoáy.

Hắn biết đại khái thời gian chúng nó sẽ đột phá vách chắn kia, cũng biết máu của nhóm bọn họ muốn chuyển hóa thành ấn chương phải cần bao lâu, hắn phải bảo đảm máu của mình hoàn thành việc chuyển hóa ngay trong nháy mắt khi yêu quỷ đột phá màng ngăn.

Mục Dịch Nhiên nằm xuống bên cạnh Kha Tầm, trước hết duỗi tay ôm đối phương vào lòng, sau đó dùng đao cắt cổ tay của mình. Máu từ cổ tay lập tức trào ra, giống như sốt ruột không kịp chờ, lập tức lao về nơi cuối cùng còn sót lại trên tế đàn, để tụ lại hội họp với máu huyết cùng chung truyền thừa như nó.

Mục Dịch Nhiên cũng không lo lắng chuyện vết thương sẽ bị máu đông ngưng lại, bởi lúc này chúng nó đang kẻ trước người sau nối tiếp nhau chen chúc ra ngoài, không có chút do dự hay tạm dừng nào. Hắn gối đầu của Kha Tầm lên vai của mình, lòng bàn tay đỡ lấy gáy tóc vẫn còn sót chút ấm áp của cậu, ngước mặt lên cao nhìn đám yêu quỷ lốc xoáy đang giãy dụa gào thét điên cuồng bên trên, nhẹ giọng kề bên tai Kha Tầm trò chuyện.

“Bây giờ ngẫm lại mới thấy, có lẽ manh mối mà bức tranh《 Tín ngưỡng 》 ám chỉ, ngoại trừ báo cho chúng ta biết có hai sức mạnh thiện và ác đang cùng tồn tại đánh cờ với nhau ra, còn có một điều khác quan trọng hơn thế nữa, đó là ‘Tranh trong tranh’.”

“Chẳng trách em lại có cảm giác áp lực bức bối khi ở trong bức tranh ấy, cảm thấy hết thảy mọi thứ giống như đều là giả.”

“Mà nói không chừng, em cũng là người giống như Cao Dương Thị thời cổ xưa, hay vị cao nhân thời Tần kia, là một ‘kẻ có siêu năng lực’ hiếm thấy, là khi ‘Thiên thần’ tạo người vô tình gây ra bug.”

“Đương nhiên, em không có khả năng quan sát như Vu, cũng không giống Ngô Du có được một ánh mắt không giống người thường, nhưng em nhạy cảm hơn những người khác rất nhiều, em có thể tinh tế cảm nhận được sự tồn tại của những không gian cao chiều khác—— Mặc dù năng lực này cũng không giúp ích được gì đối với chúng ta.”

“Em còn nhớ không, trong 《 Tín ngưỡng 》 em có từng bảo, rằng trực giác của mình luôn rất chuẩn. Nhưng lúc ấy em cũng từng bảo, trực giác thứ này tựa như vận may vậy, một khi xài quá nhiều, nó sẽ tiêu hao hết, tới chừng ấy sẽ chẳng còn linh nữa. Vậy em có tự cảm thấy không, từ lúc đấy về sau em vẫn luôn tiêu xài trực giác của mình, mà nó cũng ứng nghiệm hết lần này đến lần khác, có lẽ qua vô số lần như thế nó đã vơi dần đi, cho đến… cho đến lần này.”

“Lần này em bảo, em trực giác chúng ta thật sự không thể sống được. Tôi hy vọng, lần này trực giác của em đúng lúc đã đến mức cạn kiệt rồi, cho nên lần đầu tiên nó không còn chuẩn nữa.”

“Lúc nãy chúng ta đi lấy máu trở về, tôi còn một lời chưa kịp nói xong với em. Xin lỗi Kha Tầm, để cho người với lòng hiếu kỳ nặng hơn trời như em ôm theo một bí ẩn chưa giải rời đi như thế.”

“Là về việc ở không gian bảy chiều liệu có sinh vật tồn tại hay không, tôi nghĩ hẳn là có thể khẳng định. Còn nhớ trong tài liệu lịch sử, đã ghi lại Cửu Đỉnh mất tích như thế nào không? Là một trong số đó bay vào Tứ Thủy, rồi tám cái khác cũng đột nhiên không thấy.”

“Cửu Đỉnh nặng đến như vậy, phải là một sức mạnh khủng khiếp tới cỡ nào mới có thể làm nó bay vào trong nước? Hoặc là đột nhiên biến mất? Mà vị cao nhân từng rình được ‘thiên cơ’ cũng nói: Ngoài trời có trời, người chỉ như kiến. Dù là thần khí Cửu Đỉnh, cũng chỉ là một hạt bụi trần.”

“Rồi sau đó lại bảo, thiên địa vô cực, tạo hóa vạn thiên. Mỗi câu mỗi chữ đều đang mô tả một thế giới quan càng rộng lớn càng hùng vĩ càng khổng lồ, một ‘thiên địa’ khác.”

“Thế cho nên, Cửu Đỉnh mới trở thành ‘Biết được nhưng không thể thấy, thấy được cũng chẳng thể đạt’. Thể ý thức xuyên qua thời không vượt qua chiều không gian đi đến nơi Cửu Đỉnh tồn tại, mà sức mạnh có thể khiến Cửu Đỉnh bỗng dưng biến mất, sau đó chỉ có thể ở một chiều không gian khác nhìn đến mà không đạt đến được, thì chỉ có không gian bảy chiều mới có thể làm được như vậy.”

“Một bằng chứng khác về sức mạnh nào đó ở không gian bảy chiều đã từng tác động đến thế giới của chúng ta, chính là lần đó Thiệu Lăng nhắc tới, những thời kỳ rỗng trong thời đại bán tín sử.”

“Thử tưởng tượng mấy khoảng thời kỳ rỗng kia thành một vật cụ thể, tình cảnh nó đột nhiên biến mất kia có phải thấy rất quen không? Có phải rất giống với Cửu Đỉnh, đột nhiên biến mất không để lại chút dấu vết nào không?”

“Chỉ có sinh vật ở chiều không gian thứ bảy, mới có được năng lực như vậy, bọn họ có thể rút ra một giai đoạn lịch sử, rút hết toàn bộ những việc xảy ra trong một đoạn trên trục thời gian giống như đang rút một lá bài poker vậy, chuyện như vậy, chỉ có sinh vật ở không gian bảy chiều mới có thể làm được.”

“Thời đại bán tín sử, chính là bằng chứng của việc sinh vật không gian bảy chiều kia từng tùy tiện đùa bỡn vũ trụ thấp chiều chúng ta, mà điều này cũng chứng minh, sự can thiệp của sinh vật bảy chiều đối với vũ trụ thấp chiều hoàn toàn không cần tuân theo bất cứ quy tắc vật lý nào cả, ngay đến cả cái gọi là nghịch lý thời gian, cũng hoàn toàn có thể thành lập.”

“Vậy, sự tồn tại của thế giới chúng ta đối với sinh vật bảy chiều ấy có ý nghĩa thế nào, một bức tranh? Cũng có thể. Có lẽ chúng ta gọi tranh là ‘Tranh’, nhưng ở thế giới bảy chiều ấy, nó lại có một tên gọi khác, thuộc tính và chức năng hẳn là cũng hoàn toàn khác xa so với ‘Tranh’ mà con người chúng ta đã định nghĩa.”

“Nhưng, bất luận thế giới của chúng ta ở trong mắt bọn họ là cái gì hoặc là để dùng làm gì đi nữa, thì đám sinh vật cấp thấp như chúng ta đối với bọn họ chẳng khác gì hạt bụi hay là con kiến cả.”

“Chúng ta không thể xác định, sinh vật ở không gian bảy chiều kia sẽ xử lý đám ‘con kiến’ chúng ta như thế nào. Thái độ của một dân tộc đối với một dân tộc khác có sức mạnh ngang với mình, phần lớn là đề phòng hoặc là căm thù, bởi vì bọn họ không thể xác định đối phương liệu có phải mang thái độ thù địch với mình không. Nhưng đối với những dân tộc yếu kém hơn mình thì lại thường có xu hướng dễ dàng nảy sinh lòng thương hại.”

“Tất nhiên, tình huống như lời tôi vừa nói cũng chỉ là nằm trong một phần nghìn tỷ khả năng. Một điểm kỳ có thể dẫn đến vô số trục thời gian cùng vũ trụ song song, cũng sẽ sản sinh vô số loại khả năng, mà những lời tôi nói chỉ là một trong số đó, là một hi vọng xa vời đến cực kỳ bé nhỏ.”

“Thế nên, chúng ta chỉ có thể dùng một từ, ‘Cược’. Thứ chúng ta cược chính là khả năng phần nghìn tỷ kia —— ý thức của chúng ta có thể vượt qua chiều không gian, có thể ở cao độ của không gian bảy chiều giao tiếp với sinh vật nguyên sinh nơi đó, dù sao thì, ở không gian bảy chiều mọi thứ đều có khả năng, mọi thứ đều có thể xảy ra.”

“Nhưng cũng có một điều chúng ta không thể bỏ qua, nếu ý thức của chúng ta có thể vượt chiều không gian đi vào không gian bảy chiều, vậy ý thức của yêu quỷ hẳn là cũng có thể, chúng ta muốn dùng ý thức trao đổi với sinh vật bảy chiều, ý đồ muốn thay đổi những chuyện đã xảy ra, yêu quỷ cũng có thể.”

“Cho nên mới nói, chúng ta cược chính là tính khả năng cực kỳ bé nhỏ kia, có thể đoạt được phần thắng trong trận chiến ý thức với yêu quỷ.”

“Việc này cũng không phải điều vọng tưởng không thực tế. Còn nhớ chứ, ý thức của chúng ta đã từng kết hợp với sức mạnh của quỷ văn.”

“Nguồn gốc của quỷ văn đến từ không gian bảy chiều, nó vốn được sáng tạo bởi sinh vật bảy chiều. Nếu nói ‘Tranh’ mà thế giới chúng ta định nghĩa cùng với ‘Tranh’ của sinh vật bảy chiều kia khác nhau về bản chất cùng thuộc tính, nhưng ấn chương thì lại không như vậy. Nó là thứ được truyền thừa từ Tạo Hóa của chúng ta —— cũng tức là sinh vật bảy chiều, vậy chứng tỏ nó ít nhất sẽ có một phần chức năng tương đồng với nó ở không gian bảy chiều.”

“Trong thế giới của chúng ta, ấn chương có thể là một ký hiệu, một phong ấn, hoặc một lõi năng lượng, kết tinh từ thể ý thức cùng sức mạnh tinh thần của họa sĩ, như vậy ở không gian bảy chiều, nó cũng có thể là ký hiệu, phong ấn hoặc lõi năng lượng tương tự như vậy.”

“Nếu thật như vậy, chúng ta đây xem như chiếm được lợi thế, vì chúng ta có một điểm tương đồng với sinh vật bảy chiều. Thử tưởng tượng một chút xem, mười ba con kiến được nuôi lớn bằng thức ăn của con người cùng với một bầy trăm trăm ngàn ngàn kiến hoang đánh nhau, thì một con người như chúng ta, về mặt tình cảm sẽ nghiêng về phía bên nào?”

“Cơ mà dù thế, khả năng thành công của chúng ta vẫn là như cũ, chỉ có một phần nghìn tỷ mà thôi. Dù sao chúng ta chỉ là sinh vật cấp thấp, chúng ta không thể dùng tính logic trong hành vi cùng tình cảm của con người để suy ngược đến một sinh vật cấp cao tuyệt đối.”

“Chúng ta chỉ có một đường khả năng này thôi. Trong cửu tử tìm kiếm nhất sinh, trong Sơn Hải tìm ra chân tướng, trong vũ trụ hồng hoang, tìm ra lẫn nhau…”

“Thế nhé, Kha Tầm, hẹn gặp lại ở một chiều không gian khác.”

“Tôi yêu em.”

Mục Dịch Nhiên khẽ hôn lên đôi môi đã sớm lạnh lẽo của người yêu trong lòng ngực, mà cùng với nụ hôn ấy, còn có một giọt nước ấm áp lặng lẽ rơi xuống…

***

Trong nháy mắt ấy, cột lốc xoáy khổng lồ nặng nề xoắn xuýt rối tung bên trên đỉnh vòm úp bỗng khựng lại.

Thân thể bọc da xám xịt, cốt lõi đen kịt, xen lẫn với những đường vân đỏ tươi như máu của nó đang trong quá trình xoáy động đến điên cuồng cứ thế đột nhiên dừng lại, biến thành một con quái thú dung nham xấu xí mà đáng sợ, chân giẫm trên mặt đất, đỉnh đầu đội không trung mênh mang âm trầm, nó khom xuống thân hình khổng lồ tràn ngập vảy tanh hôi, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm tế đàn nhỏ bé dưới thân.

Gió hú đột nhiên ngừng, quỷ khóc bỗng bặt tiếng, khắp cả đất trời im lặng đến nỗi như có thể nghe được tiếng kim rơi.

Mà, trên tế đàn có mười ba con người đang nằm kề nhau, im lặng còn hơn cả trời đất.

Trong chớp mắt, vô số pháo hoa màu đen ngòm đặc sệt từ giữa cột lốc xoáy nổ tung một tiếng vang rền bao phủ khắp không trung, tiếng quỷ cười tiếng yêu khóc bén nhọn sắc lẹm tựa như đồng loạt phóng đại đến mấy trăm triệu lần trong khoảnh khắc ấy, tiếng hoan hô gào rít điên cuồng như mặt nước sôi trào trỗi dậy từ đất dâng lên tận trời——

Mấy ngàn năm rồi! Chúng nó bị phong ấn dưới lòng đất sâu thăm thẳm không thấy được bầu trời suốt mấy ngàn năm rồi!

Ai có thể tưởng tượng ra đau đớn khuất nhục của chúng nó!

Ai có thể hiểu được tuyệt vọng bi ai của chúng nó!

Chúng nó vốn cũng giống như loài người kia, từng có được ánh nắng, có được không khí, có được sắc màu, có được biển cả núi non của thế gian này.

Có trời mới biết chúng nó cỡ nào khát vọng có thể được một lần nữa được đến hết thảy những thứ tuyệt đẹp ấy!

Mấy ngàn năm —— có ai có thể hiểu rõ chúng nó đã trải qua những gì suốt mấy ngàn năm bị giày vò giằn xéo, hết lần này đến lần khác đắm chìm trong tuyệt vọng cùng cực.

Rồi lại bao nhiêu đồng loại thoái chí nản lòng dần dần chấp nhận sự thật bi ai kia, chúng nó từng chút từng chút một cúi xuống cái đầu vốn vẫn luôn ngẩng cao tràn đầy mong mỏi khao khát ngóng về ánh mặt trời ở trên kia, chúng nó cuối cùng quên đi tâm nguyện ban đầu, cam tâm chấp nhận hiện trạng.

Mà hiện tại, lại bao nhiêu đồng loại còn nhớ rõ tín ngưỡng lúc ban đầu của chúng nó!? Lại có bao nhiêu đồng loại vẫn chưa chịu từ bỏ, vẫn kiên trì khát khao cùng truy đuổi ánh mặt trời, để rồi gian nan đau khổ chiến đấu chống lại sức mạnh ở phía trên mặt đất!?

Nếu ngay cả tinh thần cùng tín ngưỡng đều chết đi, như vậy chúng nó dù sống sót cũng có khác gì những cái xác không hồn đâu!?

—— Nhưng hiện tại đã khác rồi!

—— Giờ khắc đau khổ mong chờ suốt mấy ngàn năm rốt cuộc cũng đến rồi!

—— Xông lên! Lao ra khỏi thế giới ngầm âm u lạnh lẽo ghê tởm này! Hướng về phía mặt trời, hướng về phía ánh sáng, hướng về phía trời đất trong lành tốt tươi, cùng nhau đoạt loại hết thảy những thứ từng là của chúng nó, giết hết con người, giết hết những sinh vật khác loài kia, bọn họ đã phá hủy thế giới này đến mức vỡ nát rồi, bọn họ không xứng làm kẻ thống trị thế giới này nữa!

—— Vạn sự thế gian, vòng tới vòng lui, chết rồi lại sống, đầy rồi sẽ vơi, có diệt có sinh —— đã đến lúc tái tạo càn khôn, luân chuyển thế giới, đổi mới kỷ nguyên rồi!

Có đến vô vàn tỷ tỷ yêu quỷ cùng nhau tham gia thịnh yến long trọng, chúng cuồng hoan sôi sục đua nhau lao tới nhân gian, mà trong khoảnh khắc hưng phấn cực độ ấy, trong nháy mắt mà tiếng gào thét reo hò như sóng thần muốn xé nát đất trời.

Trên đỉnh tế đàn nho nhỏ tĩnh mịch mà lạnh như băng, Mục Dịch Nhiên khẽ nở nụ cười, vươn bàn tay thon dài xinh đẹp tràn đầy khí chất nghệ thuật gia của hắn, nhẹ nhàng đặt lên cái ấn chương đỏ tươi đến lóa mắt bên dưới thân mình.

《 Sơn Hải 》

Là bức tranh kỳ diệu nhất, vĩ đại nhất mà suốt cuộc đời một gã buôn tranh như hắn từng giám định.

Tính ra, chuyến lữ hành này cũng không tệ lắm.

*

Giống như tình cảnh xảy ra mỗi khi những người vào tranh thành công tìm ra ấn chương thoát khỏi thế giới trong tranh, ánh sáng ngời ngời chói mắt từ ấn chương trên tế đàn đột ngột nổ tung bắn về bốn phía vô cực đất trời, mang theo một sức mạnh dữ dội khổng lồ đến không cách nào tưởng tượng được.

***

Quang thản nhiên dựng cái cốc nước mới nãy bất cẩn làm ngã khiến nước đổ ra ngoài, nhân tiện, vươn đầu ngón tay tùy ý bắn nhẹ vài cái lên tấm màng ảnh ảo ba chiều xui xẻo bị nước đổ lên kia.

Đó là một tấm màng ảnh ảo ba chiều cực kỳ thấp kém, nếu không phải bởi vì ông nội yêu thích, nó sớm đã bị Quang mặc kệ nhét vào cái xó xỉnh nào phủ bụi rồi.

Mà ông nội vì sao lại thích cái loại màng ảnh ảo cấp thấp tới nỗi lũ trẻ con cũng chẳng thèm này, là bởi vì tấm màng này là do Quang năm ấy tay chân vụng về tự mình làm ra, cuối cùng tặng cho ông nội làm quà sinh nhật.

Chính Quang cũng cảm thấy rất bẽ mặt.

Màng ảnh ảo ba chiều, cấp bậc thấp tè như vậy, chẳng hiểu làm kiểu gì mà cấu trúc thì bất ổn, năng lượng cứ bị tràn ra khắp nơi… Đấy, xem kìa, lại tràn ra nữa kìa!

…Quả thực không khác gì một thứ phế phẩm, thật là mất mặt muốn chết mà.

Quang lén lút nhìn xung quanh, nhân lúc ông nội không để ý tới, tính âm thầm xóa đi cái ấn neo của mình trên màng ảnh ảo.

—— Tuyệt đối không thể để người khác biết món quà mất mặt này là do mình làm được, hừ!

Bởi vì không kịp thời gian khôi phục toàn bộ hạt năng lượng của các vi vật chất cấp thấp rò rỉ đến tràn ra ngoài mặt màng, Quang chỉ lựa chọn mấy hạt năng lượng vi vật chất có chứa năng lượng ấn neo của mình bắn trở về màng ảnh ảo, bằng không thiếu mất năng lượng ấn neo sẽ làm cho mặt ngoài của màng trở nên khiếm khuyết, dù sao đây cũng là quà tặng ông nội, không thể cẩu thả quá.

Xóa đi ấn neo, chuyện cực kỳ đơn giản.

Quang tùy ý thoáng nhìn một cái, sau đó vươn tay trực tiếp chọn một cái dây thời gian khẩy trở về thời điểm trước khi ấn neo xuất hiện.

Thấy không, dễ như ăn kẹo

Mục đích hoàn thành, Quang thoải mái phủi phủi mấy hạt bụi bé nhỏ lúc nãy lỡ tay làm rơi ra từ màng ảnh ảo, liền đứng dậy rời đi.

***

“Trước giờ tui vẫn là một kẻ yếu đuối nhát gan… Từ bé đến lớn vẫn luôn đứng nấp sau lưng Kha Nhi, vẫn luôn được Kha Nhi che chở, bảo vệ. Nhưng đời này, tui muốn mình cũng có một lần dũng cảm…Lần này, để tui vì mọi người xung phong làm gương đi vậy, Kha Nhi, mọi người…” Vệ Đông móc đao rọc giấy của mình ra, cười nói “Hẹn gặp lại ở chiều không gian khác.”

Dứt lời liền giơ tay lên, dùng đầu bén nhọn của dao rọc giấy, mặc dù run rẩy nhưng ra sức thật mạnh, cắt vào động mạch cảnh của mình——

“—— Cái ** má!!——”

Vệ Đông giống như vừa mới bị bỏng tay, vứt toẹt con dao ra ngoài.

Trên tế đàn im lặng, mười ba con người ngây ngốc đứng đó, ngơ ngác nhìn nhau.

Bầu trời đêm cao nguyên sáng sủa đến trong veo, ánh sao mùa đông chỉ lác đác đôi ba khỏa, nhưng lại xán lạn rạng ngời. Xa xa núi tuyết trập trùng liên miên da diết, tráng lệ mà hùng vĩ.

Ánh sáng tuyết óng ánh soi rọi như khoác lên một lớp ánh bạc cho cả thung lũng, mang theo vẻ mộng ảo sâu lắng, thần bí cùng an tĩnh đến từ thời đại thần thoại cổ xưa.

Gió đông tươi mát mà lạnh lùng, không chút lưu tình thổi tới như táp vào mặt mọi người, La Bộ cùng Ngô Du hắt xì nhảy mũi mấy cái liền, cả mười ba người như bị trời trồng cứng đơ lúc này mới hốt hoảng, dần dần có phản ứng trở lại.

“…Cái đm—— Đó là cái quỷ gì vậy!?” Lý Tiểu Xuân nhảy dựng lên hét toáng “Đù má—— thật sự là đáng cmn sợ —— đm đm —— còn sợ hơn cả chết nữa! Đáng sợ hơn lũ yêu quỷ kia nữa! Đó rốt cuộc là cái quái quỷ gì vậy!?”

“Chắc là sinh vật bảy chiều.” Hoa Tế Thu lau lau kính mắt đọng hơi nước “Sinh vật cấp cao mà có dùng toàn bộ tưởng tượng của con người cũng không thể mô tả ra được.”

“Vậy chúng ta đây là… Xem như… Xem như không sao cả? Sống lại hết rồi?” Vệ Đông ngó qua Mục Dịch Nhiên, lại nhìn sang Kha Tầm, rồi nghiêng qua dòm Phương Phỉ.

“Chứ muốn sao nữa?” Phương Phỉ tuy rằng đốp lại một câu như vậy, nhưng vẫn là vươn tay sờ sờ huyệt thái dương của mình, như để xác định nơi đó có lỗ thủng hay không.

“Việc này chứng minh, dòng thời gian của chúng ta đã bị sửa lại, nhưng không phải bởi thế sinh ra một không gian song song, mà là trực tiếp ở ngay dòng thời gian ban đầu cưỡng ép sửa lại,” Chu Hạo Văn sắp xếp suy nghĩ trong đầu “Cho nên, chúng ta vẫn là chúng ta ban đầu, nhưng từ vạch thời gian này trở về sau, đã biến thành một dòng thời gian hoàn toàn mới.”

“Xớ! Ai thèm quan tâm thời gian về sau là cái gì, chúng ta sống sót chính là đạo lý bự như trời! Ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!” Vệ Đông ngửa mặt lên trời cười như điên, cười một lát, lại bỗng gào khóc.

Hắn vừa khóc như thế, giống như bật một cái nút công tắc gây lây nhiễm, làm cho Lý Tiểu Xuân, La Bộ, Ngô Du, Cố Thanh Thanh mấy người cũng hu hu khóc rống theo, bọn họ ôm nhau mà khóc, ôm mình rụt người mà khóc, Lý Tiểu Xuân thậm chí té cái đụi xuống tế đàn, khóc đến khản cả giọng.

Đến cả Hoa Tế Thu cùng Nhạc Sầm cũng bị cảm nhiễm, lặng lẽ rơi nước mắt.

“Điều thú vị nhất chính là, chúng ta vẫn có thể giữ lại toàn bộ trí nhớ khi còn là thể ý thức.” Chu Hạo Văn vẫn đang hồi tưởng hết thảy mọi thứ đã xảy ra.

“Cậu nên biết một điều,” Thiệu Lăng cố gắng khống chế âm thanh như có chút nghẹn ngào của mình “Sinh vật bảy chiều sẽ không để ý đến mấy thứ đó, cũng giống như con người chúng ta tuyệt đối sẽ không để ý một hạt bụi nhỏ vốn dĩ dính vào đế giày liệu có bay đến một đóa hoa nào đó hay không.”

“Đám chúng ta đây cũng xem như ‘mọc’ thêm siêu kiến thức nhỉ.” Tần Tứ cười nói.

“Đúng rồi, cơ mà có tác dụng phụ, chính là hiện tại tôi cảm thấy mọi thứ bên cạnh mình đều nhạt nhẽo vô vị, hơn nữa còn tầm thường buồn cười.” Chu Hạo Văn lạnh nhạt nói.

“Cậu đây chắc là xem như xứng với cái câu ‘Từng trải biển xanh khó về nước hồ’.” Thiệu Lăng cũng dần dần thoải mái cười đùa.

“Mấy vị cao nhân bên kia… Có thể đừng ở đó chém gió không… Tui đói muốn chết rồi… Tui muốn ăn thịt…” Vệ Đông than khóc.

“Tôi làm… Để tôi đi làm…” Lý Tiểu Xuân cao giọng khóc lên.

“Tui giúp… Để tui giúp một tay…” Ngô Du vừa nấc vừa nói.

Cố Thanh Thanh đứng bên cạnh khóc đến không nói nên lời, chỉ phải gật đầu liên tục.

“Tui… Tui không xuống tế đàn được…” La Bộ vừa khóc vừa đứng ở mép tế đàn ngó xuống bên dưới, cái tế đàn này sao lại cao như vậy, trước đó mình làm sao leo lên nó được hay quá vậy?

“…Kha Nhi với… Với đại lão đâu rồi?” Vệ Đông rải nước mắt khắp nơi ngó nghiêng tìm “Ơ——Kha Nhi với đại lão đâu!? Bọn họ không quay về?! A!?”

Phương Phỉ nhìn vậy mà lại mang gói khăn giấy theo, cô móc ra một cái khăn đưa cho đối phương, nói “Nước mắt của anh văng trúng mặt tôi kìa. Hai người bọn họ mới nãy xuống tế đàn rồi.”

“À ha!?” Vệ Đông cầm khăn giấy, vừa kinh ngạc vừa dùng nó xì mùi “Sao hai đứa nó lại lẳng lặng rời đi như vậy? Đi làm cái quỷ gì?”

“Còn làm gì nữa.” Phương Phỉ nói.

Thật ra cũng không có làm gì.

Kha Tầm với Mục Dịch Nhiên lúc này, đang ngồi trong chiếc xe Knight XV của Mục Dịch Nhiên, im lặng dựa vào nhau, cùng nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Từ sống đến chết, chết rồi lại sống, trên thế giới này hẳn là không có đôi người yêu nào có thể cùng nhau trải qua như bọn họ.

Sống chết, một vòng luân hồi.

Có những thứ, đã chẳng cần phải mở miệng nói ra nữa.

Mãi cho đến khi mùi thịt mà Lý Tiểu Xuân nướng bay vào tận trong xe, Kha Tầm mới bật cười nói “Đi, ăn thịt thôi.”

***

Đón lấy ngọn gió đông khoác lên mình màu vàng ánh bạc của sớm mai, đoàn xe lẳng lặng rời khỏi hẻm núi Na Lăng Cách Lạc.

Kha Tầm ngồi ở ghế phụ lái, ánh mắt lướt qua mặt nghiêng tĩnh lặng của Mục Dịch Nhiên, nhìn ra vũ trụ bầu trời ở nơi xa tít tắp bên ngoài cửa sổ xe.

Xuyên qua tầng mây thật dày, xuyên qua bầu trời thăm thẳm vời vợi, lướt qua ngân hà vũ trụ rực rỡ xán lạn mênh mông, một đường đi thẳng.

Bốn chiều, trục thời gian.

Năm chiều, mặt phẳng thời gian.

Sáu chiều, cong vênh thời không (warping of spacetime).

Bảy chiều, vũ trụ vô hạn.

Kha Tầm nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe, nhớ lại những thứ chính mình đã trải qua khi đang là một thể ý thức.

Thật kỳ lạ.

Thể ý thức của Dịch Nhiên và các đồng bạn cùng cậu bay xuyên qua qua các chiều không gian, đi đến không gian bảy chiều.

Bọn họ ở lại nơi đó, nhưng cậu vẫn còn cứ bay mãi lên cao.

Tại sao nhỉ?

Có lẽ là vì cậu cảm giác mình có chút bức bối, giống như lần đó trong bức tranh 《 Tín ngưỡng 》 vậy, cậu cảm thấy khó thở, cảm thấy mình không thể thở nổi —— tuy rằng cũng chẳng rõ một thể ý thức lại vì sao sinh ra cảm giác như vậy.

Cho nên Kha Tầm liều mạng bay lên, bay lên cao, cậu không biết mình muốn bay tới chỗ nào, chỉ biết là mình muốn trốn khỏi không gian như đang đè ép mình này, đi ra bên ngoài thở một chút.

Thế là, cậu bay đến không gian tám chiều.

Bảy chiều, vũ trụ vô hạn.

Tám chiều, vô hạn vũ trụ vô hạn.

Sau đó là đến không gian chín chiều, có thể tùy ý tự do qua đi lại giữa hai điểm bất kỳ của không gian tám chiều. Cùng với không gian mười chiều nơi mà toàn bộ vật chất thực thể đều được thể hiện bằng các chuỗi tần số dao động khác nhau, cùng với… Không gian siêu màng mười một chiều, cấu thành từ thời gian, không gian, trí nhớ cùng nhận thức.

Kha Tầm đã sớm chẳng còn nhìn thấy vũ trụ nơi mà mình đã đến, thậm chí ngay cả không gian Thượng Đế bảy chiều vốn đã tối cao tột bậc đối với con người, ở nơi đây lại có vẻ nhỏ bé, tầm thường, hèn mọn tới thế.

Bốn phía hạo hãn vô ngần, vô số những màng vũ trụ tràn ngập co dãn như vô biên vô tận, đâu đâu cũng có.

Giờ phút này so sánh bản thân mình chỉ là một hạt bụi bặm, sợ đều là cách nói khoa trương phóng đại cả ngàn tỷ tỷ lần.

Lơ lửng ở giữa vũ trụ siêu cấp mênh mông đến vô bờ vô bến như thế, vậy mà tại sao… tại sao vẫn cảm thấy cả người bức bối đến không thể thở nổi như vậy chứ?

Thảo nào Dịch Nhiên lại nói, cậu mẫn cảm hơn người khác rất nhiều.

Kha Tầm ứ nghẹn đến khó chịu, chỉ đành không đầu chẳng đuôi xông loạn xung quanh tìm kiếm chỗ ra.

Rồi đột nhiên, màng bỗng như bị xé toạc, cậu bay ra khỏi không gian mười một chiều, thoát khỏi không gian cơ hồ đã là tối cao nhất trong nhận thức của vũ trụ.

Ngay sau, mọi thứ bỗng trở nên im lặng, im lặng đến đáng sợ.

Vũ trụ siêu cấp tráng lệ mà rộng lớn kia, ngay trước mắt cậu biến thành một điểm kỳ nhỏ bé, rồi lại lớn vô cùng.

Nó, biến thành một điểm.

Như vậy, bên ngoài điểm kia thì sao?

Kha Tầm vẻ mặt mê mang bay lên.

Cậu cảm giác mình giống như vừa mới rời khỏi một cái… có lẽ ở nơi đây không thể dùng ‘chiều không gian’ để mà định nghĩa nữa…. Cậu cũng không rõ mình vừa rời khỏi cái gì, lúc cậu cúi đầu nhìn xem, chỉ thấy có một cái bút —— có lẽ ở nơi đây nó không gọi là bút, nhưng chẳng hiểu sao trong ý thức của mình, cậu lại gọi nó là bút —— cái bút kia từ trước mắt cậu vẽ ngang, một vết màu đậm đặc xuất hiện trên giấy.

Dưới ngòi bút có một chút điểm mực nước bắn ra, nhỏ đến giống như mấy hạt bụi trần tịnh mịn. Những hạt bụi nhỏ bé nó nằm trên giấy vẽ, giống hệt như điểm kỳ lúc nãy mà Kha Tầm vừa mới bay ra khỏi.

Cây bút kia, đang vẽ cái gì nhỉ?

Kha Tầm chưa kịp nhìn.

Ngay trước lúc cậu bị bàn tay cầm bút bắn trở về, chỉ kịp nhìn thoáng qua bức tranh kia, đang được đóng xuống một cái ấn chương, với tạo hình cổ quái rồi lại cực kỳ xinh đẹp…

...

“Kha Tầm?” Giọng của Mục Dịch Nhiên kéo linh hồn của Kha Tầm quay trở về “Đang nghĩ gì đấy?”

Kha Tầm nghiêng đầu nhìn đối phương, suy nghĩ một lát, mới cười nói “Em cảm thấy á, trên thế giới này, đáng sợ nhất không phải là thần hay quỷ.”

“Ồ, vậy là cái gì?” Mục Dịch Nhiên khẽ cười hỏi.

“Là, khoa học.” Kha Tầm vô cùng trịnh trọng nói.

[ CHÍNH VĂN HOÀN ]

_________________________

Tén tèn ~ chính văn tới đây là kết thúc ròi ; w ; huhu thặc cảm động làm sao, vì mình thặc sự đã hoàn được cái bộ quỷ yêu này…

Ờm còn 2 chương phiên ngoại nữa là chính thức hoàn rồi đó =3=

; w ; ai có xem thì lưu cái dấu chân cho tớ đỡ cu đơn đi nạ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.