Hoá Kiếp Nhân Sinh

Chương 20: Tình Kiếp Thay Đổi




Mặc dù trăm ngàn lần không muốn nhìn cảnh huynh đệ tương tàn, máu nhuộm sa trường nhưng đến nước này Kinh Dương không còn cách nào khác, nhìn hướng mũi tên bay thẳng đến mình chàng nhanh tay vung kiếm chém bay mũi tên ra xa. Phi ngựa nước đại lao vào người huynh trưởng quyết một trận sống còn.

Hai huynh đệ lao vào nhau như vũ bão, không ai nhường ai, nhất là Đế Minh từ nhỏ đã mang tiếng không vượt trội bằng em trai nên lần này hắn quyết tâm thị uy, ra toàn những đòn chí mạng, muốn đoạt mạng đệ đệ ruột của mình. Tiếng binh khí va vào nhau vang lên những tiếng xèng xèng nghe đến lạnh người.

Phòng giặc trước mặt không thể phòng địch sau lưng, khi hai người đang lao vào nhau tranh hùng thì từ phía xa một viên tướng soái dương cung bắn về phía Kinh Dương, khiến chàng nhất thời không kịp tránh né. Nhìn mũi tên tẩm độc gần trong gang tấc tưởng chừng mình lần này nhất định bỏ mạng. Ngờ đâu, một giây tiếp theo một tiểu hồ ly lông trắng muốt từ đâu lao đến thay chàng đỡ lấy mũi tên kia.

Mũi tên đâm vào người tiểu hồ ly khiến tiểu hồ rơi từ trên không trung xuống ngã ngay vào lòng Kinh Dương, máu hồ ly tuôn ra nhuộm đỏ một mảng lông trắng. Đôi mắt tiểu hồ long lanh nhìn lên Kinh Dương muốn nói điều gì đó nhưng vì mũi tên có tẩm độc nên nhanh chóng ngất lịm.

Không hiểu sao Kinh Dương lại cảm thấy tiểu hồ này với chàng rất quen thuộc, nhìn nó hôn mê lòng chàng chợt nhói lên đau đớn. Đôi mắt long lên sòng sọc, lần này chàng triệt để tức giận. Quyết tâm lấy mạng tên Đế Minh kia cùng tên tướng của hắn bằng được để trả thù cho tiểu hồ ly.

***

Trận chiến ngày đó, quân sĩ bên phía Đế Minh bị hạ triệt để, riêng Đế Minh bị chàng bắt sống, treo trước cổng thành thị chúng. Bắt đầu, ban thưởng cho các binh sĩ có công chống giặc, đồng thời lên kế hoạch sát nhập bờ cõi đất đai, chuẩn bị đăng cơ hoàng đế.

Riêng tiểu hồ ly được chàng mang về cho thái y kiểm tra kỹ lưỡng tìm cách giải độc, sau đó đích thân chàng chăm sóc ngày đêm. Thương thế của tiểu hồ phục hồi rất nhanh, chàng cảm thấy rất vui mừng. Như mọi ngày hôm nay, chàng cũng tự tay thay băng cho tiểu hồ. Vừa làm vừa nói: “Ngươi thật ngốc, có biết là nguy hiểm không mà lao vào thay ta đỡ mũi tên đó. Nhưng nếu không phải ngươi thay ta đỡ tên chắc giờ ta không còn ở đây mà mắng chửi ngươi nữa rồi.”

Đôi mắt đỏ long lanh to tròn của tiểu hồ đưa lên nhìn Kinh Dương như muốn nói: “Ta sao có thể nhìn thấy ngài bị thương được.”

Trước mặt, Kinh Dương chỉ nhìn thấy tiểu hồ ly kêu lên ư ử như chú cún con đang cố phản bác lại chàng. Từng động tác của chàng vẫn rất mực nhẹ nhàng chứa đựng sự yêu thương không bờ bến. Xong việc chàng khẽ vuốt bộ lông trắng trên người tiểu hồ, một cảm giác êm ái quen thuộc, hình như chàng từng chạm qua ở đâu rồi nhưng nhất thời không nhớ ra được.

Mắt dừng lại ở chỏm lông đuôi có màu đỏ hồng, chàng nói: “Ngươi trông rất đặc biệt, toàn thân trắng muốt riêng chởm đuôi lại có màu đỏ hồng vậy ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Hồng nhé.”

“Cái tên gì quê vậy? Ta tên Diệp Khanh.” - Tiểu hồ ly muốn nói nhưng không thể nói, khuôn mặt phụng phịu nằm rạp xuống bàn, tỏ vẻ bất bình.

Dáng vẻ hờn dỗi này, vậy mà có thể chọc cười Kinh Dương, xoa xoa đầu tiểu hồ ly, chàng hỏi: “Thế nào lại không thích cái tên này?”

“Mặc kệ ngươi có thích hay không ta vẫn gọi ngươi là Tiểu Hồng không thì ngươi có giỏi thì viết ra cho ta cái tên mà ngươi muốn được gọi đi.” - Biết Tiểu hồ ly không thể viết chàng còn thách đố.

Tiểu Hồng từ đó trở thành sủng vật của Kinh Dương được rất nhiều đặc quyền, gần như đi đâu chàng cũng mang Tiểu Hồng theo bên người, từ lúc nhiếp chính, nghị sự cùng các đại thần cho đến việc đi nhìn quân sĩ thao binh chàng đều mang theo Tiểu Hồng bên người. Tối ngủ cũng ôm luôn sủng vật lên long sàng.

Một đêm, vào lúc Kinh Dương đã say giấc nồng, Tiểu Hồng đã biến lại thành hình người, một mỹ nhân xinh đẹp nằm cạnh Kinh Dương, ngắm nhìn chàng một cách si mê. Bàn tay thanh mảnh khẽ chạm vào khuôn mặt mỹ nam anh tuấn của chàng, từng ngón tay lướt trên khuôn mặt ấy, như đem dáng hình của người khắc sâu vào tâm can: “Chàng đẹp thât!”

Nói đoạn nàng tặc lưỡi: “Tiếc là ta chỉ có thể chạm vào chàng lúc này mà thôi. Khi chàng lịch kiếp xong ở phàm thế trở về thiên cung chàng lại tiếp tục là một đế quân cao cao tại thượng mà ta không thể với.”

Thật ra, Diệp Khanh đã lén đọc qua số mệnh của Duệ Minh ở trần thế, nàng đã khóc rất nhiều, trách Ty Mệnh tại sao viết cho đế quân một kiếp người bi thương như vậy. Nhưng hắn nói, đây là điều mà đế quân nhất định phải trải qua không thể thay đổi, có như thế chàng mới có thể nói là lịch kiếp thành công lấy lại được tu vi của mình để mà thế thiên hành đạo.

Tiểu hồ ly chỉ có thể đau lòng không thể giúp, ngày thấy chàng gặp nạn, nghĩ đến việc chỉ chú sẽ không kịp tốc độ của mũi tên nên nàng chỉ có thể tự mình xông ra thay chàng đỡ tên. Nàng nào đâu hay biết chính hành động bồng bột này của nàng đã khiến tình kiếp của đế quân không thể xuất hiện. Thay vì có tình cảm với một cô thôn nữ cứu giúp chàng khi bị thương thì chàng đem hết tình cảm đặt lên tiểu hồ ly không thể nói chuyện như nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.