Hoá Kiếp Nhân Sinh

Chương 12: Bại lộ




A! Có ánh sáng. - Nghĩa là mình đã thoát ra khỏi mộng cảnh rồi sao?

Lúc này nàng mới bừng tỉnh ý thức được vấn đề, nghĩ đến việc được tự do nhìn ngắm ánh nắng mặt trời, thoát khỏi động đá, trong lòng vô cùng vui vẻ. Nàng sung sướng, nhảy cẫng lên, quên mất cái chân đau của mình. Sự vận động mạnh vừa rồi khiến vết thương ở chân lần nữa rỉ máu, đau rát kêu lên “A” một tiếng.

Trước sự hậu đậu của nàng Duệ Minh chỉ có thể lắc đầu ngao ngán nhưng cũng có phần lo lắng, chính chàng cũng không hiểu sao bản thân lại rất quan tâm đến tiểu hồ ly này. Lần nữa lập lại động tác khi còn trong động đá, chàng bế tiểu hồ ly lên người, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, bôi thuốc cho nàng. Không quên độ cho nàng một ít linh lực hy vọng nàng sớm trở về dáng vẻ của một tiểu cô nương năng động hoạt bát ngày thường.

Sau đó chàng không nhiều lời, trực tiếp đưa nàng đến trước cửa Thanh Khâu, Vừa đến nơi, đích thân đế cơ Diệp Thanh đã ra đón chàng cùng một số trưởng bối trong họ tộc cũng có mặt đầy đủ. Trước đó chàng đã dùng thiên lý truyền âm báo tin tiểu điện hạ của bọn họ gần đây ở cạnh chàng, khoảng giờ Thìn sẽ đưa Diệp Khanh trở về.

Mấy ngày qua, cả nhà nàng náo loạn không yên khi không tìm thấy Diệp Khanh, không biết nàng lại đi nơi nào gây hoạ. Trong lòng vừa giận vừa lo. Nhận được tin của Đế quân, mọi người đều sốt sắng đứng trước cửa động chờ đợi Duệ Minh từ trước.

Vừa thấy đế quân ngự giá quang lâm, trên tay ôm tiểu hồ ly trắng muốt, mọi người nhìn nhau thắc mắc, trong lòng cùng một câu hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Diệp Khanh lại trở về nguyên thân thế kia?”

Thấy Duệ Minh đến gần, Diệp Thanh dẫn đầu mọi người tiến lại, hành lễ: “Tham kiến đế quân. Vất vả cho ngài rồi.” - Vừa nói Diệp Thanh vừa đưa tay nhận lại tiểu hồ của mình. Về trong vòng tay ấm áp của mẫu thân, Diệp Khanh bày ra bộ mặt muốn khóc, vô cùng tội nghiệp, khiến người khác muốn trách mắng nàng vài câu cũng không nỡ.

Còn lạ gì tính cách của hài tử này nữa, đây rõ ràng là nàng muốn ra vẻ đáng thương để không bị phạt đây mà. Diệp Thanh không mắc bẫy lườm nàng bằng mắt sắc lẹm, ngỏ ý: “Chờ đó.”

Diệp Quả ngoại tổ mẫu của nàng nhìn nàng đầy lo lắng, quay qua Duệ Minh chắp tay cung kính hỏi: “Không biết đã xảy ra chuyện gì cớ sao nhi nữ lại thành ra như vậy?”

Duệ Minh khách sáo trả lời: “Ta bị kẻ gian lừa vào ảo cảnh của Hỏa Linh Trận, khi đang tịnh hoá trọc khí ở bên trong thì tiểu hồ ly này từ đâu xuất hiện trợ trận vì ta mà bị thương. Thật lấy làm áy náy, ta tài hèn sức mọn chỉ có thể xử lý qua được vết thương cho tiểu hồ ly mà thôi!”

Quan sát kỹ Diệp Khanh sẽ thấy người nàng có một tầng tiên khí bao bọc, đây rõ ràng là nàng đã được độ qua tiên khí. Nếu không với pháp lực tầm thường của nàng thì làm sao sống sót thoát khỏi trận pháp của Hoả Linh Trận, con nhóc này thật đúng là không biết lượng sức mình.

Nói sau vài câu khách sáo rồi Duệ Minh cũng xin phép rời đi, trước khi đi chàng tiến về phía tiểu hồ ly, xoa đầu cô giống như cưng nựng vuốt ve một sủng vật, nói: “Ngoan ngoãn ở nhà tu luyện cho tốt, sau này gánh vác trọng trách của mình, chớ có chạy loạn gây hoạ nữa biết chưa?”

Nàng không đáp, quay mặt đi nơi khác tỏ thái độ bất mãn, trong đầu nghĩ: “Gì mà chạy loạn gây hoạ chứ? Ta đây là đi báo ân chớ bộ.” - Nàng ngàn vạn lần không phục.

***

Động Kinh Tuyền.

Ma vương Hoắc Diễm đang ngự tọa chiêm ngưỡng những pháp bảo mà mình đã thu thập được thời gian qua thì có thuộc hạ chạy vào bẩm báo: “Bẩm ma vương có đế quân đến thăm đang đứng đợi bên ngoài.”

Hắn nghe đến đây thì thoáng sửng sốt, tự hỏi: “Sao tên đó lại tìm đến đây chứ? Không lẽ là mọi chuyện bại lộ rồi sao? Không thể nào…” - Hắn nhủ lòng phải thật bình tĩnh không thể để lộ ra sơ hở, chỉ có thể Duệ Minh chỉ nghi ngờ tìm đến đánh phủ đầu trước thôi. Nếu mình bối rối khác nào lạy ông tôi ở bụi này chứ. Hắn không thể để lộ ra việc bản thân chính là kẻ chủ mưu sai người đi ăn trộm Hỏa Linh Châu mở ra kết giới rồi vứt lại ở Tuyết Sơn dẫn dụ tiểu điện hạ đến đó gây họa khiến Duệ Minh bị nhốt lại bên trong được.

Nhanh chóng ổn định lại tinh thần hắn phất tay cho thuộc hạ của mình đứng dậy, theo cùng ra nghênh đón đế quân trước cửa động. Duệ Minh đứng chờ hồi lâu, trân mặt cũng không có biểu cảm gì gọi là mất kiên nhẫn, trên mặt vẫn bộ dáng băng lãnh ngàn năm không thay đổi. Nghe tiếng bước chân từ xa, đón biết người chàng cần tìm đã đến chàng thong dong quay người lại.

Hoắc Diễm chắp tay cung kính, cơ miệng bắt đầu luyến thoắn nói những lời khách sáo: “Tham kiến Đế quân không biết người ngự giá quan lâm, ma quân ta không nghênh đón từ đón từ xa thật là thất lễ.”. ngôn tình sủng

“Đúng thật là có phần thất lễ khi để khách đợi bên ngoài cửa lâu như vậy.” - Lời nói nhẹ nhàng nhưng sát khí bên trong vô cùng nồng đậm khiến người nghe thoáng chút giật mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.