Hoa Dã Quỳ Hướng Về Phía Mặt Trời

Chương 6: Xử lý não tàn




Mấy ngày nay Từ Tâm Di cảm thấy cuộc sống của mình có hơi tẻ nhạt. Ngoài việc ngày ngày lên lớp lại về nhà, đi lại chỉ có hai nơi.

Nhưng sáng nay khi cô vừa bước vào lớp thì đã cảm thấy, có vẻ ngày hôm nay của cô sẽ có chút màu sắc rồi.

Đến trưa cô đi xuống canteen mua nước, thì đụng phải Vương Mai cùng hai nữ sinh đi theo cô ta. Vương Mai là một cô nàng khá xinh đẹp lại đỏng đảnh, nghe nói gia thế cũng giàu có.

Từ Tâm Di không hề biết, một tuần trước khi cô đến báo danh thì Vương Mai vốn là nữ sinh xinh đẹp trong trường được nhiều người để ý, chỉ xếp sau Giang Yến Dung.

Thế nhưng Từ Tâm Di vừa đến được hai ngày, thì tất cả đổ dồn sự chú ý vào Từ Tâm Di. Ngay cả Giang Yến Dung cũng bị lu mờ đi.

Trước đó cô ta xếp sau Giang Yến Dung, nhưng với bản tính khó chiều của cô ta cũng không dám ho he gì, bởi cô Vương Mai nghe nói Giang Yến Dung là thiên kim của Giang gia, rất khó trêu chọc.

Thế không bằng người, Vương Mai chấp nhận ở vị trí thứ hai vẫn thấy trong lòng rất cân bằng. Nhưng Từ Tâm Di vừa đến lại cướp hết hào quang của ta. Cô ta cảm thấy, một người xinh đẹp lại không có gia thế rất thích hợp để bản thân ra oai.

Lúc này khi cố tình đụng vào Từ Tâm Di, Vương Mai nhìn chằm chằm vào khuôn mặt để mộc, nhưng vẫn sáng chói đến mù mắt kia mà chỉ muốn đưa tay cào rách nó. Nhưng cô ta nghĩ trước hết vẫn phải nói ra một vài câu để gây chú ý, như vậy hiệu quả sẽ càng tốt hơn, thế là cô ta cất cao giọng nói to.

- Ây zô, ngày đó gặp cậu và anh Hạ Nguyên ngoài cổng trường thấy thật thân mật, vậy mà mấy hôm nay anh Hạ Nguyên lại trốn cậu mất dạng rồi thế?

Từ Tâm Di liếc qua khuôn mặt đắc ý vênh váo của cô ta, vốn không muốn để ý tới liền cầm chai nước bước qua.

Thái độ này càng khiến Vương Mai muốn nổi điên. Cảm giác bị Từ Tâm Di coi thường, tại thấy người xung quanh đang chỉ trỏ khiến cô ta càng sôi máu.

- Tôi đang nói chuyện với cô đấy con đ* này..

Chưa nói hết câu, một bàn tay đã vồ về phía trước, hòng cào vào khuôn mặt của Từ Tâm Di. Nhưng bàn tay cô ta chưa kịp thò đến thì sau đầu đã nổi lên một trận đau đớn, tóc đã bị Từ Tâm Di túm chặt.

Chưa dừng lại ở đó, Từ Tâm Di giật giật mạnh thêm ba lần nữa rồi giơ chân lên đạp thẳng vào bụng cô ta, khiến Vương Mai ngã sõng soài trên đất đau điếng. Hai nữ sinh đi theo cô ta đang định xông lên lại thấy ánh mắt Từ Tâm Di liền hoảng sợ lùi lại.

Vương Mai ngã xuống đau điếng người, còn choáng váng chưa kịp định thần thì đã thấy một đôi chân từ từ tiền đến. Cô ta ngước lên lại bị một bàn tay giữ lấy cằm.

- Lần sau thấy tôi thì tránh xa ra một chút, tôi không thích nghe tiếng chó.

Từ Tâm Di hất mạnh cằm cô ta ra, sau đó còn như vừa cầm phải một thứ đồ bẩn thỉu mà với khăn giấy trên bàn bên cạnh lau tay, sau đó cầm lấy chai nước của mình rời khỏi nhà ăn.

Vương Mai ngồi lại vừa sợ hãi vừa nhục nhã, hai cô gái đi theo cô ta lúc này mới dám chạy lại đỡ cô ta ngồi dậy. Xung quanh tiếng bàn tán xôn xao.

- Từ Tâm Di điên rồi sao? Nghe nói gia thế Vương Mai khủng lắm đấy.

- Lần này e là đại mỹ nữ đụng phải rắc rối rồi.

- Đáng đời Vương Mai..

- ..

Một loạt câu nói lọt vào tai Vương Mai, cô ta tức giận đẩy hai đồng bọn ra rồi tập tễnh ôm bụng rời đi.

Trong lòng vẫn không nghe cảnh cáo của Từ Tâm Di, đang nghĩ tìm cách trả thù.

Bên này Từ Tâm Di lên lớp, vừa rồi nghe câu nói của Vương Mai mới để ý, Hạ Nguyên từ ngày đó đã nghỉ học mấy hôm liền rồi. Nghĩ cũng chỉ nghĩ vậy cô cũng không để tâm nhiều. Học hết ba tiết buổi chiều lại đón xe buýt trở về nhà.

Đến cổng chung cư Tân Lạc, cô đang định đi lên lại thấy gần đó có đỗ một chiếc xe hạng sang. Quanh đây chỉ toàn những hộ dân tầm trung sinh sống, một chiếc xe sang trọng như vậy đặt ở chỗ này rất bắt mắt khiến cô không thể không để ý đến.

Chưa kịp đợi cô suy đoán nhiều hơn lại thấy hai người đàn ông áo đen bước xuống, Từ Tâm Di lập tức có chút cảnh giác. Trưa nay vừa cùng Vương Mai gây sự, không lẽ cô ta tìm đến nhanh như vậy.

Nghĩ lại việc hôm nay cô thấy bản thân liều lĩnh quá rồi, cũng do trước kia ở Giang Bắc có người bảo kê đã thành thói, thế nên giờ gặp chuyện nhức mắt lại không nhịn được.

Từ Tâm Di vẫn đang suy tính đường chạy thì từ trên cầu thang lại bước xuống một người đàn ông ăn vẫn lịch sự. Ông ta đang đưa tay dìu một người phụ nữ trông rất quý phái đi ra.

Hai người họ nhìn về phía Từ Tâm Di rồi nhanh chóng tiến về phía cô. Từ Tâm Di đột nhiên mơ hồ có cảm giác, hai người này là đến tìm mình. Càng đến gần, Từ Tâm Di nhìn thấy trên khuôn mặt hai người còn có một sự kích động mơ hồ. Cô vẫn đứng yên lặng tại chỗ chờ đợi. Hai người đến trước mặt Từ Tâm Di, nhìn chằm chằm vào cô, người đàn ông mở miệng.

- Cô gái, cháu có phải là Từ Tâm Di?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.