Hoa Dã Quỳ Hướng Về Phía Mặt Trời

Chương 3: Mộng




Vào một buổi đêm tháng sáu, bầu trời mùa hè hôm nay lại có chút âm u. Từng đợt gió thổi qua mang theo hơi ẩm ướt, có vẻ như sắp bắt đầu một cơn mưa lớn.

Lúc này, trong một phòng VIP của quán bar Nhất Gia, là quán bar nổi tiếng nhất thành phố Giang Bắc. Một đám nam thanh nữ tú đang cùng nhau say sưa nhảy theo điệu nhạc sôi động. Trong phòng ngập tràn mùi rượu cay nồng, mùi thuốc lá và cả hương nước hoa nồng đậm.

Trong đám người đang phiêu kia có những thanh niên tóc xanh đầu đỏ, ăn mặc cá tính, và cả những cô gái ăn mặc sexy quyến rũ. Khuôn mặt ai nấy đều còn rất non nớt, nhưng trên người lại có một vẻ trưởng thành không đúng tuổi.

Ở giữa căn phòng có một thanh niên ăn mặc thời thượng. Nhìn qua hắn có vẻ lớn tuổi hơn, cũng nổi bật hơn những người khác trong phòng. Khuôn mặt đẹp trai lại có chút ngả ngớn. Hắn có vẻ ngoài của một bad boy chính hiệu. Tuy vậy ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn không dời khỏi một cô gái đang ngồi bên cạnh.

Thanh niên này là Dương Cửu, một phú nhị đại giàu có và chịu chơi. Một thiếu gia hàng thật giá thật. Chỉ mới hai mươi hai tuổi đã ăn chơi khét tiếng khắp cả thành phố Giang Bắc.

Cô gái ngồi bên cạnh hắn còn rất trẻ, chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi. Cô cắt một bộ tóc tomboy ôm sát khuôn mặt khả ái. Cách ăn mặc khá mát mẻ lộ ra làn da trắng như sứ cùng những đường cong mê người.

Khung cảnh sôi động, ai nấy đều vui vẻ. Thế nhưng có vẻ như cô gái cũng không thích thú lắm với buổi tiệc này. Cô không để ý xung quanh cùng ánh mắt nóng bỏng của Dương Cửu, chỉ ngồi một cách lười biếng và lướt điện thoại.

Dương Cửu lại có vẻ hơi nôn nóng, sốt sắng hỏi cô với vẻ lấy lòng.

- Di Di, hôm nay là sinh nhật của em, em không thích chỗ này sao? Có muốn chơi trò gì đó mạo hiểm hơn một chút không?

Ngón tay mảnh mai đang lướt điện thoại của Di Di chợt dừng lại. Cô ngẩng mặt lên mắt hướng về phía Dương Cửu.

Hắn ta không nghĩ tới Di Di đột nhiên sẽ nhìn mình. Chỉ thấy một đôi mắt long lanh lại sâu thẳm xuất hiện trước tầm mắt khiến hắn có chút bối rối. Thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp của cô như thể biết thôi miên, khiến hắn cứ như vậy mà nhìn cô. Ánh mắt hiện lên sự si mê không chút giấu giếm.

Chưa kịp đợi Di Di mở miệng thì cửa phòng đã bị mạnh đẩy ra, một cô gái chạy hộc tốc tiến vào phòng. Trên người cô gái vẫn mang một bộ đồng phục, nhìn qua lại không hợp với khung cảnh trong phòng. Có vẻ như đây vẫn chỉ là một nữ sinh trung học.

Cô gái vẫn còn thở hổn hển nhìn lướt qua khắp phòng một lượt, sau cùng như thấy được đối tượng cần tìm liền nhanh chóng chạy lại bắt lấy tay của Di Di. Trên khuôn mặt cô gái là vẻ bàng hoàng, khó tin cùng lo lắng. Đôi mắt đã đỏ lên nhìn thẳng vào Di Di nói.

- Di Di, cha mẹ cậu.. mất rồi.. gặp tai nạn.. Mau mau cùng tớ trở về.. nhanh lên!

Nhạc trong phòng đột nhiên bị tắt đi, cả phòng VIP cũng đột nhiên im lặng, tất cả mọi người đều quay lại nhìn về phía Di Di.

Dương Cửu cũng một vẻ mặt khó tin cùng lo lắng nhìn về phía Di Di. Chỉ thấy trên khuôn mặt thường ngày vẫn luôn lạnh nhạt ấy, đến lúc này vẫn không chút cảm xúc. Chỉ là trong đôi mắt sâu thẳm như cất giấu rất nhiều bí mật kia của cô ánh lên làn nước. Ánh đèn màu trong phòng bao chiếu vào đôi mắt long lanh ấy, như khiến mọi thứ mà cô vẫn luôn che giấu hoàn toàn vỡ vụn.

Một tiếng chuông vang lên, Từ Tâm Di đột nhiên mở mắt. Đối diện với cô lại là khuôn mặt như búp bê cùng ánh mắt tò mò của Hạ Nguyên.

Hắn có chút bối rối quay đi. Trong lòng Hạ Nguyên ngạc nhiên khi thấy cô gái ngay ngày đầu nhập học đã ngủ ngon lành trong lớp, nhưng trong lúc ngủ khuôn mặt vẫn luôn nhăn nhó, bàn tay nắm chặt balo.

- Cô ấy mơ thấy điều gì khó chịu sao? Hắn đột nhiên tò mò nhìn cô hồi lâu. Tiếng chuông khiến Từ Tâm Di tỉnh lại khiến hắn ta có cảm giác chột dạ, mặt đỏ lên lại không biết nên làm gì vẫn ngồi yên tại chỗ.

Từ Tâm Di không để ý hắn, nhìn xung quanh cả lớp đang lục tục ra về.

Bỗng nhiên cô nhìn về một phía, nơi đó có một cô gái cũng đang nhìn cô.

Hai mắt nhìn nhau, sau một hồi cô gái kia cúi đầu xuống. Từ Tâm Di cụp mắt cũng không để ý đến nữa. Cô xoay người tháo tai nghe rồi cầm chiếc balo của mình ra về.

Hạ Nguyên vẫn luôn thầm để ý Từ Tâm Di. Sau khi cô rời khỏi cũng quay đầu nhìn hướng mà cô đã nhìn vừa rồi, nhưng lúc này chiếc bàn đó hoàn toàn trống không.

Từ Tâm Di không hề biết suy nghĩ của Hạ Nguyên, cũng không hề biết một khoảnh khắc vừa rồi trong lòng cô gái nọ đã dâng lên ngàn cơn sóng lớn.

Bàn tay đặt dưới bàn không kìm được run lên bần bật, cô ta nắm chặt tay cố gắng khiến bản thân bình tĩnh. Điện thoại trên bàn sáng lên, cô ta đọc lướt qua nhắn hiện lên trên màn hình. Lúc này cô mới bình tĩnh lại được, cũng nhanh chóng rời khỏi phòng học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.