Sáng nay Giang Tâm Di dậy sớm. Hôm nay cô có tiết học vào chín giờ, nhưng vẫn dậy sớm để cùng ăn sáng với cả nhà.
Đã ba ngày từ khi Giang Tâm Di được tìm lại trở về Giang gia. Qua mấy ngày ở chung quan hệ của cô cùng người nhà đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Từ trên phòng bước xuống, đã thấy anh hai Giang Tề đang ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại. Hắn nghe thấy tiếng bước chân liền ngước lên, nở một nụ cười mà theo hắn tự nhận là rất yêu chiều mà nhìn cô.
- Em gái, đã dậy rồi. Anh và bà đang đợi em để cùng ăn sáng đây.
Bà nội Giang cũng vừa lúc phơi nắng từ bên ngoài trở vào, bà gọi.
- Cha và anh cả hai đứa có việc gấp nên trở về Ninh Bắc rồi, mau trở vào ăn sáng trước đi.
Trên bàn ăn, Giang gia không có quy tắc đang ăn uống là phải im lặng. Vừa ngồi vào anh hai Giang đã cười cười đã mở miệng.
- Di Di, hôm nay anh đưa em đi chơi nhé..
Chưa nói hết câu bà nội Giang đã mắng.
- Di Di còn phải đi học. Còn cháu làm anh suốt ngày lại chỉ biết chơi, cho cháu đi du học trở về chỉ lêu lổng vậy thôi hả?
Giang Tề bị mắng vẫn chỉ cười cười, nhún vai một cái lại cúi đầu ăn sáng. Bà nội thấy vậy ghét bỏ lườm nột cái, sau đó lại quay sang Giang Tâm Di thay đổi sắc mặt mỉm cười.
- Di Di, cháu muốn ở lại Tân An hay trở về Ninh Bắc?
Giang Tâm Di như không cần suy nghĩ đã nói.
- Bà nội, cháu không muốn thay đổi trường học.
Bà nội Giang khó hiểu.
- Vậy chiều nay cháu học xong bà sẽ tới đón, chúng ta cùng đi mua một chút đồ. Hai ngày nữa chúng ta sẽ về Ninh Bắc một chuyến. Mẹ cháu sức khỏe yếu vậy nên..
- Cháu hiểu.
Bà nội Giang cùng anh hai có chút sững sờ nhìn cô. Giang Tâm Di đưa tay vân vê ly sữa trước mặt nói.
- Ngày đó nghe lời của Từ Yến Dung, cùng thái độ của cả nhà mấy ngày nay cháu đã hiểu rồi.
Anh hai Giang trầm mặc, anh cũng biết được phần nào tính cách của mẹ mình. Vừa yếu đuối vừa cố chấp. Cả nhà vui mừng khi tìm được em gái trở về, nhưng mẹ Giang chưa chắc đã chấp nhận nổi.
Bà nội Giang lại thấy đau lòng, bà thở dài. Cũng hiểu được lúc vừa rồi tại sao Giang Tâm Di nói muốn ở lại Tân An.
Con dâu bà vốn là người tính cách mềm yếu, trước kia khi để lạc mất con đã dằn vặt cùng áy náy đến ốm yếu, bệnh tật. Hành hạ cả nhà mấy năm nay cũng sống chẳng được vui vẻ gì.
Sau này ngỡ tìm được con gái trở về, nên đã đổ dồn hết tất cả mà bù đắp cho con bé, chỉ tiếc là đã bù đắp nhầm người. Nhưng cũng từ đó mà yêu thương cùng ỷ lại vào Từ Yến Dung rất nhiều.
Bây giờ tìm được con gái ruột trở về chưa chắc mẹ Giang đã chịu nổi cú sốc này.
Bà cũng không ngờ Giang Tâm Di lại hiểu chuyện đến vậy, khiến bà càng thêm đau lòng cho cô.
Nhưng bà nội Giang còn chưa hiểu hết được suy nghĩ của Giang Tâm Di. Ngày đó khi cô nghe được lời của Từ Yến Dung, cô đã nhớ lại ánh mắt mà Nguyễn Phương Bình trước đây mỗi khi bà ta nhìn mình. Nó giống như, bà ta đang nhìn cô nhưng lại thông qua cô để tìm kiếm hình ảnh của Từ Yến Dung. Khi tìm mãi không được, ánh mắt đó lại trở nên chán ghét cùng căm hận.
Cô sợ hãi và ám ảnh ánh mắt đó. Mẹ ruột cô đã ỷ lại Từ Yến Dung mười năm, lại thấy cả nhà dè dặt như vậy, cô hiểu rằng mẹ cô sẽ không dễ dàng từ bỏ Từ Yến Dung như thế.
Dù chỉ là một khả năng rất nhỏ, nhưng cô không muốn sẽ lại thấy ánh mắt của Nguyễn Phương Bình trên người mẹ ruột của mình. Nếu ở lại Ninh Bắc, ở chung càng lâu ngày, tiếp xúc càng nhiều cô sợ sẽ có một giây phút nào đó lại nhìn thấy ánh mắt đó.
Suy nghĩ như vậy chỉ dựa vào trực giác, dựa vào sự sợ hãi dành cho Nguyễn Phương Bình trước đây. Cô biết như vậy rất không công bằng với mẹ Giang, nhưng khúc mắc này trong lòng cô rất khó cởi bỏ, Giang Tâm Di không dám mạo hiểm. Vậy nên cô chọn ở lại Tân An có lẽ là để trốn tránh.
Giang Tâm Di ngồi trên xe của Giang gia tới trường. Trở về cuộc sống vốn nên thuộc về cô, Giang Tâm Di không có ý định rụt rè, cô thoải mái đón nhận và tận hưởng tất cả.
Vừa bước xuống xe đã gặp ngay Hạ Nguyên. Hắn ta có chút bất ngờ nhìn cô. Giang Tâm Di nhìn hắn cười khẩy một cái.
Nụ cười này của cô khiến Hạ Nguyên đột nhiên đỏ bừng mặt. Hắn nhớ lại ngày hôm đó bị cô trêu ghẹo.
Trước đây hắn rất tự tin với vẻ ngoài của mình. Nhưng lại rất ghét khi ai đó nói hắn đẹp như con gái. Nếu là kẻ khác hắn đã xuống tay đánh nhau. Nhưng nhìn vào cô gái trước mặt, không hiểu sao hắn lại chỉ ngượng ngùng quay đi.
Giang Tâm Di nhìn dáng vẻ này của Hạ Nguyên, đột nhiên cảm thấy anh ta cũng rất đáng yêu.
Đột nhiên cô cảm giác được ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, vừa quay người nhìn lại, cô thấy bóng dáng của Vương Mai lướt qua.
Giang Tâm Di hiểu ra, nhưng cũng không thèm để ý cúi xuống nói vài câu với tài xế rồi đi vào trường.