Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 12




"Đều là do một mình tôi làm." Chung Tình cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói ra câu này.

Cục công an thành phố Nam thành, buổi chiều 4h36 phút, Tống Văn vừa mới kết thúc một hồi hỏi cung, nhìn người phụ nữ trước mắt, ánh đèn màu trắng chiếu lên khiến người cô không còn chỗ nào che giấu, Tống Văn có thể nhìn thấy rõ mấy sợi tóc không chải kỹ trên trán, thấy rõ lông mi trên khoé mắt cô, lông mi che phủ xuống, che đậy cả đôi mắt kia.

Sau Khi Tống Văn khiến Mã Minh Huy khai ra tất cả sự việc liền nghe thấy tin tức Chung Tình đến tự thú, anh vạn làm không ngờ có tình huống như thế xuất hiện, vụ án này hoặc là không có người bị tình nghi hoặc là có hai người bị tình nghi. Trước anh hoài nghi Chung Tình nhưng bởi một số nguyên nhân không có xác định chính xác là cô, nguyên nhân thứ nhất trong đó là bởi vì trên người Chung Tình có một loại khí chất lạnh lùng khiến người khác nghĩ đến bốn chữ — lòng như tro nguội. Cô giống như một con bướm chìm trong hồ nước, theo mặt nước trôi lơ lửng, đến cả khí lực giãy dụa cũng không có. Anh khó có thể tưởng tượng ra nữ nhân này sẽ đâm một đao trí mạng kia.

Cô không có cảm xúc mãnh liệt để gϊếŧ người, thậm chí ngay cả sinh hoạt cũng tuyệt vọng, sống sót chỉ là một bộ thể xác. Mà hiện tại, nữ nhân này ngồi trước mặt anh, không giữ lại chút nào, không tìm thấy một tia chống lại cùng phòng bị nào, giống như là đem sinh hoạt của mình cùng thân thế của mình xé ra, đặt trước mặt người khác.

"Gϊếŧ người, phân thây đều là một mình chị làm?" Tống Văn truy hỏi một câu.

Chung Tình liền khẽ gật đầu một cái.

"Tại sao?"

"Tôi đã sớm muốn gϊếŧ hắn ta từ lâu rồi. Cuộc sống như thế ở nhà không khác ở địa ngục là bao nhiêu." Chung Tình hít một hơi, chỉ có vào lúc này, tâm tình cô mới xuất hiện một tia sóng lớn.

"Vậy chị qua lâu như vậy rồi tại sao lần này lại đột nhiên...."

"Bởi vì tiền." Chung Tình ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt thay đổi, như là ma nữ hoạ bì bỏ đi túi da hiền lành, khiến Tống Văn cảm thấy dường như không quen biết nữ nhân trước mặt này.

"Tôi không cho hắn ta tiền, mười vạn kia là do chính hắn tự chuyển." Cô tự giễu nở nụ cười, bổ sung một câu: "Tôi chính là kẻ dung tục như thế, không có tình cảm, thế nhưng phải có cái lưu lại. Hắn ta động vài tiền trợ cấp của tôi, chính là động vào mạng của tôi." Ngột ngại thời gian dài khiến cô cực kỳ mẫn cảm yếu đuối, khoé miệng nhếch lên kia khiến cô trông có vẻ thần kinh.

"Chị nói tỉ mỉ một chút quá trình phát sinh án."

"Buổi tối ngày hôm ấy hơn 8h30 phút, tôi và con trai đón xe đi đến lớp học thêm, tôi ở tiệm cà phê bên cạnh đợi thì phát hiện hơn 7h tối có tin nhắn tài khoản của tôi bị chuyển khoản.... Tôi đặc biệt tức giận, tôi nhớ ra Lâm Chính Hoa ở khu gần đó mướn nhà ở liền chạy tới chất vấn hắn ta. Nói tới vấn đề tiền, hắn ta rất kích động, tôi thuận tay cầm lên một cây dao, đâm vào lồng ngực hắn ta...."

"Tôi lúc đó rất sợ, cảm thấy như nằm mơ vậy. Tôi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi trở về tiệm cà phê, đợi đến khi lớp học thêm kết thúc liền cùng con trai gọi xe về nhà, sau đó buổi đêm lại lén lút tới đó xử lí thi thể."

Chung Tình gỡ một chút sợi tóc buông xuống trước trán, "Phản ứng đầu tiên của tôi chính là muốn quăng thi thể, vì vậy tôi liền mang thi thể ở phòng tắm kéo ra, nhưng tôi phát hiện cho dù vứt đi nhưng thi thể quá lớn. Tôi liền nghĩ đem hắn ta cắt nát, đổ vào bồn cầu, nhưng máy ép kia quá chậm, còn không thể ép mấy chỗ có xương cốt cho nên ta chỉ ép có nội tạng. Tôi sợ có mùi, liền đặt mấy khối băng trong bồn tắm, không ngừng thay nước. Sau đó tôi đem xương sườn của hắn ta chém xuống mang đi hầm, thừa dịp trời con chưa sáng liền dùng dụng cụ cắt gọt cùng với quần áo cắt nát đã rửa qua vứt ở bãi rác xung quanh...." Chung Tình sắc mặt bình tĩnh mà nói hết tất cả, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, phảng phất như về tới khoảng thời gian đó, về tới hiện trường vụ án đó.

"Sau đó tôi đem dấu vết lưu lại cọ rửa sạch sẽ, tôi ý thức được tôi không có cả năng xử lí hoàn toàn cả thi thể, mấy ngày nay tôi đều sống trong hoảng sợ."

Trong đó có rất nhiều chi tiết nhỏ chưa công bố với dân chúng, cô ta có thể nói rõ ràng chứng tỏ người trước mắt chính là hung thủ, hoặc là nói ít nhất cô từng tới hiện trường vụ án, có thể liên quan đến hung thủ.

"Sáng sớm chúng ta đều từng gặp, khi đó tại sao chị lại không nói thật?" Tống Văn lại hỏi.

"Trước đó....Tôi còn có một chút hy vọng may mắn, nhưng mà sau đó....Tôi cảm thấy được chính mình bị các anh phát hiện chỉ là vấn đề về thời gian." Chung Tình nói chuyện bỗng nghiêng đầu về phía mặt thuỷ tinh bên cạnh, ánh mắt của cô giống như là có thể xuyên qua lớp sương mù, rơi vào trên người Lục Tư Ngữ. Bí mật của cô bị người phát hiện, sau đó vội vội vàng vàng bù lại, càng ngày càng bất an, cô không thể làm gì khác hơn là cải biến kế hoạch, chủ động cuất kích, nhưng mà xem ra ngừoi cảnh sát kia vẫn chưa nói ra bí mật của cô.

"Chị còn những gì khác muốn khai nữa không?" Tống Văn đối với dộng tác của cô có chút không rõ.

"Loại tranh cãi gia đình như chúng ta, tự thú có được giảm nhẹ hình phạt không?" Chung Tình lúc này mới thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Văn.

"Chị trước tiên viết xuống những chuyện có liên quan, khai ra thật nhiều, thái độ tốt một chút, quan toàn thẩm phán sẽ cân nhắc." Tống Văn nói chuyện, vẫn khó có thể tưởng tượng nữ nhân bình tĩnh trước mắt này chính là hung thủ gϊếŧ người.

Cục thành phố buổi chiều năm giờ không có loại yên tĩnh trước khi tan việc của công ty phổ thông, Tống Văn từ trong phòng thẩm vấn đi ra, Phó Lâm Giang liền đối với anh nói: "Lão Giả và Chu Hiểu đã mang tư liệu về Quách Tử, phía tôi bên này đại khái hỏi một chút, tiểu tử kia liền khai ra toàn bộ, cùng trước đó Mã Minh Huy khai ra không khác biệt lắm, đúng là có chuyện tống tiền nhưng chuyện gϊếŧ người phân thây hắn ta không có làm."

Trong phòng làm việc những người khác đều một mảnh thoải mái, lão Giả cầm văn kiện Chung Tình ký tên nói: "Kết án nha, kết án nha, thật là vui vẻ, hôm nay có thể trở về nhà ngủ ngon giấc rồi."

Chu Hiểu cũng nhạp báng: "Lần này thật sự là thuận lợi ngoài ý muốn. Lần này, Điền đội phỏng chừng lại tức điên lên đi."

Tống Văn bắt được Chung Tình nhưng lại không có chút cảm giác thành công nào.

Mỗi một lần phá án, anh đều như đến gần hơn một chút với người đó, từ người xa lạ từng bước từng bước điều tra các loại tư liệu, một lần rồi lại một lần thẩm vấn, biến thành người quen thuộc, đây chính là một loại quen biết đối địch.

Đây là một gia đình như thế nào. Một người mặt ngoài thì phong quang, bên trong thì là đồng tình luyến ái; một người thoại nhìn hiền thê lương mẫu, nhưng thực tế lại là vợ người đồng tính bụng đầy hận ý; một người bề ngoài nhìn như ân ái, lại là nam tiểu tam tống tiền bên gối.

Không có người vô tội.

Không quản như thế nào, chỉ cần phạm vào tội, sẽ phải trả giá thật lớn.

Thế nhưng anh cảm thấy được, vụ án này vẫn còn chỗ không đúng.

Tống Văn ngẩng đầu lên, cách mặt thuỷ tinh văn phòng, nhìn về phía Lục Tư Ngữ, cậu đã đem tất cả những ghi chép hỏi cung chỉnh sửa hết, lúc này cúi đầu, cầm trong tay quyển sách mua buổi trưa, cặp mắt kia sâu không lường được, con ngươi không chút biểu tình ngưng thần đọc sách trong tay.

Từ góc độ của Tống Văn, vừa vặn có thể nhìn thấy cái tên sách kia —Kẻ tình nghi X....

Phút chốc, đôi mắt Tống Văn bỗng chợn to, dấu chấm trong đầu đột nhiên mở ra.

Anh đi ra ngoài hành lang gọi một cú điện thoại, sau đó quay lại nói chuyện với mọi người: "Mọi người đội một lại đây, đến phòng hội nghị nhỏ mở họp."

Mấy người ở nơi đó đang chờ tan tầm nhìn thấy phản ứng của Tống Văn, không biết lãnh đạo của mình lại làm sao.

Vừa vào phòng hội nghị, Tống Văn liền lên tiếng: "Tôi vừa đối chiếu thời điểm Lâm Thượng cùng Chung Tình xuất hiện ở lớp học thêm thế nhưng Lâm Thượng lại đến muộn mất một lúc.... Khoảng 8h40 phút mới đến, cái địa chỉ lớp bổ túc kia, cùng nơi nơi người bị hại bị sát hại rất gần, chỉ cách nhau một cái tiểu khu."

"Cho nên?" Phó Lâm Giang không rõ ý nghĩa, hắn cũng không biết cái này cùng Lâm Chính Hoa bị hại có quan hệ gì.

"Vụ án này phát triển quá mức cấp tốc, chúng ta vân có một vài điểm không nói rõ được, hung thủ tốn côn sức lớn như vậy là vì cái gì?" Tống Văn lại hỏi.

"Cái này..." Những người khác đưeuf nhất thời nghẹn lời, chỉ có Lục Tư Ngữ đứng ở sau lưng mọi người vẻ mặt lạnh lùng, tựa hồ như mọi việc không liên quan đến mình

"Ngược lại đều là Chung Tình thừa nhận, chi tiết nhỏ đều có thể đáp được, nơi nào có người tự nhận mình là hung thủ?" Lão Giả lại nói.

Tống Văn cười khổ một cái: "Phải a, nơi nào có người sẽ tự nhận mình là hung thủ? Trừ phi là vì bao che cho người nào đó." Anh nói xong liền bày trên bảng trắng trước mặt bọn họ vài manh mối, "Chúng ta trước xem lại vụ án, liền có rất chuyện không giống, thế nhưng nếu như thời gian phạm tội cùng hiện trường phạm tội đều là giả thì sao?"

"Cái gì gọi là giả?" Chu Hiểu nghi ngờ.

"Chúng ta sớm nhất liền nhận được tin tức, xe của người chết là khoảng buổi tối 8h30 dừng lại ở hầm đỗ xe của tiểu khu, chính là video giám sát làm rối loạn tầm mắt chúng ta." Tống Văn nói, sau đó anh khoát tay một cái: "Lục Tư Ngữ, lại đây, ở trên cái bảng trắng này hoạ tuyến thời gian đi."

Lục Tư Ngữ bỗng nhiên bị gọi vào, cậu sửng sốt vào giây mới bước lên, cầm lấy cây bút, ở trên bảng trắng vẽ một đường thẳng dọc xuống sau đó bắt đầu đánh đấu.

"Chúng ta bây giờ đều biết, người chết là 7h tối tại ngân hàng lấy tiền, Quách Tử cùng Mã Minh Huy tống tiền phương thức là để cho hắn ta đem tiền đặt ở trong một bọc sách ở góc nhà ăn khách sạn Tất Thắng, sau đó lại đi lấy, tôi suy đoán, Lâm Chính Hoa lần này thấy được Quách Tử. Trên đường trở về, Lâm Chính Hoa nhớ tới đã thấy được Quách Tử ở chỗ Mã Minh Huy, liền trở về tìm Mã Minh Huy chất vấn, nếu như Mã Minh Huy không có nói dối, hắn ta và Lâm Chính Hoa xung đột với nhau từ 7h15 phút đến khoảng 7h30 phút, Lâm Chính Hoa xác định là Mã Minh Huy tống tiền mình, hai người ầm ĩ xung đột, Mã Minh Huy rời đi. Sau đó chúng ta biết được, buổi tối 8h30 phút xe người chết dừng ở Ngọc Đình Hoa Âm, đây tựa hồ cũng tương xứng với việc sau đó Chung Tình đi gặp Lâm Chính Hoa và gϊếŧ hắn."

Trên bảng đen, Lục Tư Ngữ ghi chép rất nhanh, tựa hồ đã sớm biết Tống Văn suy nghĩ cái gì, đem tất cả tuyến thời gian cùng sự kiện phát sinh đánh dấu lên trên.

"Thế nhưng, nếu như Chung Tình nói dối thì sao?" Tống Văn chuyển đề tài, nhận bút từ trong tay Lục Tư Ngữ, từ 7h30 đến 8h30 vẽ một vòng tròn, "Giữa khoảng thời gian này, người chết đã đi đâu?"

"Chẳng lẽ nói...." Nói đến chỗ này, Phó Lâm Giang tựa hồ rốt cuộc cũng hiểu rõ ý của Tống Văn.

"Chúng ta chỉ có thời gian tan tầm của người chết, cùng với thời gian từ video giám sát, tôi lớn mật làm cái giả thiết, người chết hôm đấy bởi vì một số nguyên nhân mà không có lái xe, 8h30 người chết đã chết, chiếc xe kia chỉ là đem thi thể người chết chở tới đây...." Tống Văn nói chuyện, liền ở bên cạnh vẽ một cái tam giác, nhà — công ty — Ngọc Đình, ba cái địa điểm này, đường lái xe là mười năm đến hai mươi phút.

"Người chết là ở chính giữa một tiếng kia về nhà?! Trong nhà mới là địa điểm bị hại?" Phó Lâm Giang bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Nhưng nếu như bị hại trong nhà, tôi không tin cô ta có thể nâng được thi thể đến Ngọc Đình." Lão Giả kêu lên, phân tích đến đây, hắn ta còn có chút chưa cùng một dòng suy nghĩ với Tống Văn.

"Cho lên cô ta có đồng loã, hoặc là nói, cô ta chỉ là tòng phạm." Tống Văn nói chuyện lui về sau một bước, nhìn tổng kết vụ án trước mặt, lần này toàn bộ quá trình đều rõ ràng hơn nhiều.

"Chúng ta vẫn luôn sai, bởi vị gϊếŧ người và phân thây căn bản là không cùng một người."

Tống Văn làm xong tất cả mọi chuyện, tổng kết nói: "Tôi cho là, Chung Tình làm chuyện này, không phải vì tiêu thủ thi thể, mà mục đích lớn nhất là làm nhiễu loạn tầm mắt chúng ta, khiến chúng ta đối với thời gian tử vong của người chết, địa điểm tử vong, nguyên nhân tử vong có phán đoán sai lầm."

Cô ta mang theo hận ý đối với nam nhân kia mà phân thây, thế nhưng cô ta có lý trí, thiếu hụt dạ dày, thiếu hụt tim, ngâm ở trong nước, nhiều làn dùng nước đá, như là tinh thần tɦác ɭoạи không theo trình tự, nhưng mỗi bước đều phá huỷ vết tính khiên pháp y cùng vật chứng không có cách nào phán định chính xác.

Bởi vì thời gian là giả, địa điểm cũng là giả.

Làm rõ toàn bộ dòng suy nghĩ, Tống Văn đi vào phòng thẩm vấn giam giữ Chung Tình, Chung Tình vẫn ngồi ở chỗ đó, tựa hồ giống như lúc Tống Văn lần trước rời đi tư thế đều giống nhau như đúc.

"Ngày đó Lâm Chính Hoa là chết ở nhà chị đúng không, sau đó chị mang thi thể lái xe chuyển đến phòng thuê kia, sau đó lại tiến hành phân thây." Tống Văn trực tiếp hỏi.

Chung Tình hơi ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên: "Cảnh sát Tống, anh đang nói cái gì? Tôi căn bản không biết lái xe."

"Chị không biết lái xe, thế nhưng con trai chị Lâm Thượng biết đi. Lâm Thượng cậu ta còn chưa thành niên, không có bằng lái xe, thế nhưng Lâm Chính Hoa dạy qua cậu ta." Tống Văn còn nhớ, ở trong nhà thời điểm có nhìn thấy ảnh chụp chung của Lâm Thượng cùng Lâm Chính Hoa, trong đó chính là dựa vào xe chụp, anh tiếp tục chỉ ra lỗ thủng trong lời nói của Chung Tình: "Hơn nữa, người bình thường nghe thời điểm tôi hỏi chị những vấn đề kia, thời gian đầu tiên sẽ nhận thức địa điểm phát sinh án là trong nhà, chứ không nói ra chi tiết nhỏ là không biết lái xe này."

Trong nháy mắt đó, sắc mặt Chung Tình thay đổi, giống như là có một viên đạn bắn trúng tim, làm cho cô lảo đà lảo đảo.

"Chị là thuận tay trái, Lâm Chính Hoa đối mặt với chị hẳn phải là ngực phải trúng dao mới đúng. Lâm Chính Hoa không phải do chị gϊếŧ, mà là con trai chị Lâm Thượng gϊếŧ, chị vì giúp Lâm Thượng thoát tội tiền hành phân thây, hủy vết tích, làm lẫn lộn thời gian gây án cùng địa điểm, chính vì để con trai chị có mặt tại lớp bổ túc, có chứng cứ không có thời gian gây án. Chị vì ngăn cản lực lượng cảnh sát tiếp tục tra, cho nên mới tới tự thú, muốn gánh tội thay cho con trai mình, hy vọng vụ án liền như vậy kết thúc." Tống Văn từng bước ép sát.

Chung Tình cúi đầu nhấp môi, không tiếp tục nói nữa, đôi mắt lại mờ đi.

"Chị hiện tại không nói lời nào cũng không sao, chúng tôi đã cho người đi lục soát nhà chị, đồng thời cũng bắt lấy Lâm Thượng, tất cả rất nhanh sẽ được phơi bày." Tống Văn nói cong những lời này, thời gian 6h, đã đến giờ tan tầm, tại thời khắc cuối cùng anh rốt cuộc cũng tìm được hung phạm, quay người đi ra ngoài như trút được gánh nặng.

Cửa tại trước mặt Chung Tình đóng lại, cô lúc này mới như là sống lại, thở dài mọt hơi, cô đúng là căm hận Lâm Chính Hoa thế nhưng con cái là vô tội, cô vẫn là đối với con trai của chính mình vô cùng sủng ái. Sau khi phât sinh án mạng, cô vẫn là sơ hở, trước cô và Lâm Thượng hoảng loạn đem thi thể Lâm Chính Hoa để vào rương hành lý, lại quên không mang giày cho hắn ta...

Đôi giày da kia thuộc về Lâm Chính Hoa, lần trước thời điểm Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đến nhà cô, đôi giày đó vẫn để theo phương hướng đi vào cửa....

Mọi người đều nói người cũng như tên, cô gọi là Chung Tình, cả đời này đều thua ở cái nhất kiến chung tình. Cô lúc trước không để ý cha mẹ phản đối, gả cho Lâm Chính Hoa, từ đó liền rơi vào địa ngục không kẽ hở.

Cho tới nay, chuyện Lâm Chính Hoa là đồng tính luyến ái, hai vợ chồng bọn họ đều lừa gạt Lâm Thượng. Có thể ngày đó Lâm Chính Hoa nổi giận đùng đùng trở về nhà, đem bực bội hướng lên người cô trút xuống, hai người ở bên trong cãi nhau ầm ĩ vô ý nhắc đến mấy vạn tệ kia cùng với việc Lâm Chính Hoa ở bên ngoài ở chung với nam nhân khiến Lâm Thượng đang ở trong nhà nghe thấy. Lâm Thượng đỏ mắt chạy ra, chất vấn Lâm Chính Hoa có phải đồng tính luyến ái, thời điểm đó cô liền biết cái nhà này xong rồi.

Cho tới nay, hình tượng người cha trong lòng bị phá vỡ, Lâm Thượng cầm dao đâm thẳng vào ngực cha mình, Chung Tình cùng cậu ta đem thi thể chuyển đến căn phòng cho thuê, sau đó làm việc trong mơ cô từng làm qua hàng ngàn hàng vạn lần, đem nam nhân kia ngàn đao băm thây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.