(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm sau diễn cảnh ám sát, Tô Trầm đã được chỉ đạo võ thuật dặn trước nửa tháng, phải đánh thật.
Bộ đầu tiên Nguyên Cẩm bị truy sát hạ độc, thường nhờ quay phim biên kịch bố trí chi tiết tinh xảo, kể cả đánh chưa đủ quyết liệt giết chưa đủ dứt khoát thì vẫn có thể khiến người xem phải thốt lên thán phục.
Lúc ấy bé mới 10 tuổi, kiếm đạo cụ hơi nặng tí thôi đã khó nhấc, đạo diễn cũng không bắt bẻ gì nhiều.
Bây giờ tập dượt so chiêu với các chỉ đạo võ thuật lần nữa, rõ ràng đã thành thạo lão luyện hẳn rồi.
Tô Trầm 13 tuổi diễn Nguyên Cẩm 15 tuổi.
Người hiện đại đầy đủ dinh dưỡng, vào vai một phế thái tử bị lạnh nhạt từ bé thì vừa khéo tính cách ngoại hình cũng khớp.
Bé bắt tay vào tập luyện từ khi khởi đầu mùa 1, kể cả về Thời Đô vẫn gặp mặt nghe giảng định kì với thầy dạy võ, tuy không so được với dạng năng lực thâm hậu như Tưởng Lộc nhưng vung kiếm cũng đẹp ra phết.
Trước khi rút kiếm rời vỏ, đạo diễn Bặc Nguyện bảo bé thể hiện thử, Tô Trầm hơi khom người đỡ kiếm dài mà Tưởng Lộc ném cho, căng mũi chân lướt đi.
Lưng thẳng băng dồn sức tựa cánh cung, gió kiếm hất lên đang chảy trôi theo gió, nhấc cổ tay đưa chân nhảy vọt lơ lửng, xoay nghiêng giữa không trung như một chú én.
Lúc này bé đang mặc trang phục lộng lẫy của đế vương, vóc dáng thon gầy nhưng rất dẻo dai, ánh mắt phong thái vững chãi ung dung, rồi còn trong veo như dòng suối vắt ngang mùa thu.
Khi đưa kiếm về thì mây tan mưa tạnh, tất thảy đột ngột cắt ngang, kiếm dài thoáng chốc về vỏ, chỉ nghe thấy âm thanh lanh lảnh của ngọc vàng.
"Hay! Hay quá đi!" Phó đạo diễn đứng xem cũng hô to khen ngợi, người khác thì càng kinh ngạc thảng thốt.
"Trầm Trầm biết cả cái này nữa cơ à?"
"Đù, cho thằng bé thêm phân cảnh riêng cũng được luôn ấy!!"
Mọi người vẫn luôn tưởng tiểu hoàng đề là nhân vật thiên về nội dung, không ngờ lại múa kiếm như mây trôi nước chảy thế kia.
Tuyệt quá đi thôi, không cho đoạn này vào phim thì sẽ tiếc lắm lắm!!
Đạo diễn Bặc hài lòng gật gù, tự tay đưa nước cho Tô Trầm.
"Cháu là một diễn viên giỏi chịu đột phá chính mình."
"Nhỏ tuổi rất tốt, cháu vẫn còn rất nhiều thời gian để mài giũa, tương lai sẽ ngày càng tiến bộ thêm."
Tô Trầm cười cảm ơn, thấy các đạo diễn đã đi chỉ huy sắp xếp bối cảnh ánh sàng bèn trả kiếm dài lại cho tổ đạo cụ.
Chỉ đạo võ thuật đặc biệt sang dặn dò nhưng vẫn chưa yên tâm hẳn.
"Đợi chốc nữa quay sẽ nguy hiểm lắm, tay bị thương còn được chứ nhớ phải bảo vệ cái mặt."
Tô Trầm tỉnh hồn lại, cúi đầu đáp vâng.
Một trong những điểm rất đặc sắc của bộ đầu tiên là Nguyên Cẩm trông thì tưởng tàn phế những lại có thể phản đòn giết ngược chính những kẻ địch đã coi thường sỉ nhục mình.
Nhưng chiêu này diễn một hai lần rồi thôi, chứ nhiều quá người xem sẽ ngán.
Ở bộ thứ ba, tình tiết sẽ là thám tử nước địch giả trang thành y quan tập kích trên đường về kinh đô.
Y quan giả vờ chẩn mạch, thình lình rút đao cong giấu sẵn trong rương thuốc ra bất ngờ gây sự làm loạn, Cơ Linh thì đang ở doanh trại xa xôi lo liệu vài việc lẻ tẻ, các thị vệ bị điều đi rất trùng hợp, ở trong lều còn lại mỗi các thị nữ hốt hoảng chạy trốn.
Khoảnh khắc này Nguyên Cẩm chỉ kịp rút dao găm trong tay áo ra.
Dao găm cực ngắn nhưng mũi nhọn bén ngót, đâm chém ngon lành, biến hóa chuyển động linh hoạt theo lòng bàn tay.
Khi đao cong đối đầu với dao găm, chỉ kịp thấy tay áo rộng của thiếu niên trượt xoay, lấy tay đỡ đao.
Tên thám tử không chỉ tung từng chiêu trí mạng, áp sát dần theo từng bước, mà còn có ý định lật tung đồ đạc lên chèn ép giết chết đối phương.
Trái lại Nguyên Cẩm tiến lùi như cá lội, khóe miệng còn tủm tỉm cười.
Vào lúc thời cơ góc độ khớp nhất, lòng bàn tay mềm mại chợt lật lại ném đi, dao găm đâm thủng cổ họng đối phương, máu bắn tóe ra như nở hoa đầy tường.
Võ sư phụ trách cảnh tay đôi đã hóa trang thành y quan, đi sang cho bé quan sát kĩ kết cấu của đao cong đạo cụ.
"Cái này chưa mài nhọn nhưng tính ra vẫn có góc cong gập, viền vừa sắc vừa cứng, nhỡ lơ là thì vẫn dễ bị rạch xước." Võ sư tương đối lúng túng giải thích: "Chú không ngờ là nhóc lại định tự diễn cảnh này, chốc nữa nếu bất cẩn gây ra thương tích gì thì cho chú xin lỗi trước ha."
"Đương nhiên phải diễn chứ ạ," Tô Trầm cười nói: "không thì còn ai diễn được?"
Chị Tùy đang chỉnh lại phát quan cho bé, nghe vậy nói: "Giờ các đoàn phim khác bắt đầu kiểu đối phó rồi, chỗ nào đóng thế được là triển, thỉnh thoảng người xem phát hiện ra thì kể khổ là mình đến ngày ốm đau xong rồi cũng cho qua."
Tổng chỉ đạo võ thuật đưa dao cất tay áo cho Tô Trầm, bảo cả hai dượt lại động tác một lượt nữa.
"Tàm tạm rồi đấy nhỉ?" Đạo diễn Cát bên kia gọi một tiếng từ xa: "Chuẩn bị nào, các bộ phận vào vị trí!"
Tô Trầm chạy thử một lượt, xác định bố cục trong đầu, đáp lời đi sang.
Ống kính ngắm vào chiếc bàn thấp, bên ngoài đếm ngược 3 2 1, tiếng vỗ màn chập vang lên cái cạch.
Y quan lấy gối lót ra, ánh mắt thoáng ngừng lại ở chiếc xe lăn.
Lúc nâng cổ tay lên Nguyên Cẩm vẫn đang suy tư dở về nội dung mật chỉ, đến khi ngẩng đầu thì đột nhiên có tiếng gì rít bên tai.
"Roẹt!"
Con đao cong phản chiếu ánh sáng trắng xóa làm người ta thoáng lóa mắt, chờ tỉnh hồn lại thì đợt công kích đầy sát ý đã ập tới!
Nguyên Cẩm giơ cổ tay chặn lại, dao trong tay áo lập tức trượt ra đến lòng bàn tay.
Bên ngoài ống kính, suốt cả quá trình ông Bặc đều tập trung tột độ nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, mọi người khác đứng xem vừa lo âu vừa căng thẳng.
Đánh thật kìa!
Diễn viên võ thuật diễn tốt quá, Trầm Trầm trả đòn cũng giỏi nữa!
Thiết kế động tác lắt léo khó thế, chỉ dựa vào đoạn miêu tả trong tiểu thuyết thôi mà cũng diễn ra được luôn!
Mười mấy chiêu qua lại như kèm cả gió lốc lẫn sát ý, dao trong tay nghiêng chặn thần tốc như bướm tuyết.
Khán giả chỉ trông thấy động tác của y quan bỗng khựng lại rơi xuống thế hạ phong, Nguyên Cẩm lật tay ném ngay con dao găm dưới tay áo ra.
Tiếng vút nhanh tới nỗi không trông thấy rõ bóng dáng, võ sư hiểu ý chọc túi máu bung nổ.
Cổ họng bị đâm khiến máu ở phần gáy phun tóe ra như suối, thình lình bắn tứ tung thành một vũng to tướng trên tường!
"Cut!"
"Tốt!!" Lần này chỉ đạo võ thuật vỗ tay đầu tiên: "Không sai bước nào! Quá tốt!!"
Chị Tùy thở phào một hơi, tưởng cảnh này sẽ một lần đạt luôn, để bông băng đang siết chặt trong tay xuống bàn.
Nhưng chỗ đạo diễn cứ im lìm, vẫn còn đang xem bản tua ở máy giám sát.
Một lúc lâu sau, đạo diễn Cát gọi tổ đạo cụ thay tường, dỡ tường gỗ xuống thay lại tấm khác không có vết máu.
Đạo diễn Bặc đứng dậy đi ra, trao đổi với diễn viên võ thuật
Cảnh ám sát thế này thông thường đều chọn người có thân thủ, nhưng diễn viên võ thuật thì hoặc là đánh được không diễn được, hoặc là diễn được đánh được ngoại hình lại không được, ai mà vẹn toàn cả ba thì gặp tí cơ hội thôi là đã trèo lên nấc trên rồi.
Diễn viên hiện tại đây thì là đánh được không diễn được, chưa thể hiện rõ đặc trưng nhân vật y quan.
Tô Trầm rút sang cạnh chờ, tim hãy còn đang đập thình thịch thình thịch.
Bé đã quen với trường hợp NG kiểu này.
Diễn viên là công việc hợp tác làm việc nhóm, một người diễn có hay nữa cũng chưa chắc đã đạt, bản thân diễn suôn sẻ xong còn cần tất cả các nhân vật đối đáp cùng cảnh cũng trôi chảy, cộng sự diễn tốt xong lại tính đến đoạn tất cả các vị trí ánh sáng thu âm quay chụp đều thuận lợi.
Cảnh có hay nữa mà nhỡ gặp tình huống gì bất ngờ cũng có khả năng phải bôi ra cả ngày.
Đây là lần đầu tiên bé đích thân tham gia cảnh võ thuật không quay chậm, xuyên suốt quá trình không được sai một động tác nào, phải căng hết dây thần kinh ra đánh liền một mạch tận 12 phút dựa theo trí nhớ cơ bắp.
"Nên là cảm xúc của cậu phải kiểu có kinh ngạc sợ hãi nhưng lại cưỡng chế bình tĩnh, khi so chiêu còn phải chú ý đến ánh mắt tâm trạng nữa, hiểu chưa?"
Diễn viên võ thuật tương đối căng thẳng, vâng dạ lia lịa.
"Làm lại!"
Tô Trầm ổn định tinh thần, bước lên hợp tác diễn lại lần nữa.
Cảnh thứ hai.
Cảnh thứ ba.
Không biết do trạng thái đối phương không tốt hay là do không thể kiêm nhiệm cả hai mảng thật, cứ toàn được cái này mất cái kia.
Tính tình Tô Trầm cực kì vững vàng, lúc này bé cũng không an ủi nhiều lời mà cả người đã đắm chìm vào cảnh phim, tập trung toàn bộ tinh thần.
Cảnh thứ tư giết tiếp, y quan rút đao bật dậy, qua tầm bốn chiêu đột nhiên lướt lật sống đao lại bổ thẳng xuống!
Sai sót ập đến quá đột ngột, ngón cái của Nguyên Cẩm ghì vào chuôi đao giơ ra ngăn lại cú chém, chưa kịp đề phòng thì mu bàn tay đã bị lưỡi đao cong vút như trăng lưỡi liềm tì rách thành một vệt dở dang, máu trào ra tí tách!
Chỉ trong nháy mắt, cảm giác đau rát nóng bỏng đã lan truyền theo mạch máu đi sâu hơn, nhưng đạo diễn không hề hô ngừng.
Một bước sai sót khiến cả bộ động tác rối loạn, y quan mặt mũi khiếp hãi vẫn ra chân đạp đổ bàn dồn sức đè ép, Tô Trầm đã đau tới mức thoát vai luôn, tùy cơ ứng biến thấy chiêu thì đỡ dựa cả vào phản ứng tức thời rèn luyện suốt ba năm nay, ngăn chặn những đòn chém bổ trong tình huống chỉ biết nhờ cậy vào mỗi con dao găm đang ngẫu hứng phát huy trong tay.
Mới đầu máu chảy ở mu bàn tay bé không quá nhiều, về sau liên tục chịu thêm mấy đòn nữa thế là đầu ngón tay, rồi sườn lòng bàn tay đều nhoe nhoét vết máu do lưỡi đao của mình hoặc đối phương gây ra, bé gồng mình gắng gượng xoay người, một tay bóp lấy họng đối phương, dồn sức đâm thủng cổ họng!
Phần gáy y quan kêu phụt một tiếng bắn tóe ra, máu văng đầy tường!
"Cut!" Ông bác Bặc vừa xem vừa đã đứng hẳn dậy: "Đạt rồi đạt rồi! Tay thế nào rồi?!"
Chị Tùy nắm luôn bông tẩm cồn lao ra, xem từ nãy đến giờ sốt hết cả ruột: "Tốt nhất là đi tiêm uốn vắn, chỗ đầu đạo cụ có rỉ sét đấy!"
Tô Trầm diễn tới độ nỗi bàng hoàng át cả cơn đau tay, đến giây phút này nghe thấy cảnh đã đạt mới hòa hoãn hơi thở, tỉnh hồn lại xuýt xoa một cái.
Chị Tùy trừng mắt với diễn viên kia đầy oán trách rồi tức khắc xử lý chấm cồn cho bốn năm vết thương.
"Đau đau đau đau!"
"Đợi chốc đi tiêm còn đau nữa cơ," Anh Triều cũng lại gần khoác áo vào hộ: "thôi không phải thay trang phục nữa đâu, anh lái xe đưa mọi người đi tiêm uốn ván luôn."
Tô Trầm bọc tay vội vã bước đi, bỗng trông thấy Tưởng Lộc chuẩn bị vào cảnh, vẫn còn cất tiếng gọi cậu một câu.
"Anh Lộc em đi trước nha."
Tưởng Lộc đã hóa trang thành Cơ Linh, nhíu mày nói: "Về sớm chút."
"Vừa nãy em đánh có đẹp không?"
"Đẹp." Tưởng Lộc để ý quan sát cái tay băng bó chằng chịt của Tô Trầm, xong phát hiện ra bé còn đang cười: "...Nhóc ấy."
Tô Trầm vẫn cứ cười nhìn cậu thêm cái nữa, thấy cậu bước vào ống kính rồi mới rời đi.
Lần nào phải tiêm phòng bé cũng sợ đau, lần này bị đưa vào viện đã chuẩn bị tinh thần trước mà lúc trông thấy cái mũi kim dài dài cũng giật mình run bắn.
Tuy phục trang phim rất bắt mắt nhưng may là bệnh viện khá vắng, lại có áo khoác to bọc ngoài, cơ bản không ai nhận ra có gì bất thường.
Y tá đọc tên theo quy trình, nhìn rõ bé xong thì ngớ ra: "Là em thật à? Tiểu hoàng đế?"
Cô vừa dứt lời, mấy người còn lại ở quầy đăng kí cũng sửng sốt theo: "Gì cơ gì cơ?! Ai cơ?"
Chị Tùy giơ ngón tay đè môi: "Suỵt ——"
"Em bị thương à?" Y tá lau sạch sẽ chỗ vết thương bị rách cho bé, trông mà xót xa: "Tay đẹp vầy sao lại bị thương thế này cơ chứ."
"Tiêm uốn ván đau đó, em chịu khó chút ha..."
Tô Trầm dạ một tiếng, nghiêng đầu đi không dám nhìn chỗ phải tiêm.
Chưa kịp đề phòng tự dưng thấy lạnh toát, bé giật mình cau mày thật chặt.
"Còn chưa tiêm mà," Chị Tùy dở khóc dở cười: "người ta đang bôi cồn i-ốt thôi."
Tô Trầm chỉ khao khát cuộn hết cả người lại, cánh tay thì bị túm mắt thì không biết nhìn đi đâu, thình lình lạnh buốt thêm cái nữa làm bé căng hết cơ bắp, trán ứa mồ hôi.
"Vẫn là cồn i-ốt đấy." Chị Tùy trấn an: "Bé thả lỏng..."
"Áu!!"
"Xong rồi." Y tá cởi băng buộc ra, dặn dò: "Trong vòng 24 giờ không được tắm rửa uống rượu, 1 tuần tới chú ý ăn uống thanh đạm thôi ha."
Y tá chớp mắt, hạ thấp giọng hỏi: "Mình chụp ảnh chung được không em?"
"Được ạ." Mặt Tô Trầm tái mét: "Chị bỏ cái kim tiêm xuống trước đi ạ."
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Mị đến rồi đây!! Chụt!!
Dạo này thời gian update hơi loạn lạc xin cúi người với các bạn độc giả trước nha!!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");