(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thứ 6 đi học về xong thứ 7 còn phải đi làm.
Lần này mở rộng đội ngũ biên tập phim, phim còn chưa bấm máy đã chuẩn bị sẵn quy trình các khâu dựng hình và phủ màu, chốt ngày lên sóng là mùng 7 tháng 7, sớm hơn tận mấy tuần.
Còn hơn tháng nữa là đến ngày phát sóng, các loại hoạt động tuyên truyền dự bị đều bắt đầu vào guồng.
Đạo diễn đã nhắc nhở không được để ảnh hưởng đến việc đi học hàng ngày của bọn trẻ, nhưng cũng không thể dẹp độ nổi tiếng và doanh thu lợi nhuận của phim sang một bên được.
Bàn bạc tái hồi, kết quả là lịch trình thứ 7 chủ nhật được nhồi nhét kín ngày.
Sáng 5 giờ dậy sửa soạn hóa trang, phải mặc long bào áo gấm áo trắng rồi chụp thêm rất nhiều tạo hình khác nữa để tiện cho các thể loại quảng cáo thương mại.
Chiều 2 giờ kết thúc quay chụp cổ trang, tiếp tục sang hiện đại 10 phút thay 1 bộ, lại chụp tạo hình báo đài tạp chí chuyên đề rồi quảng cáo truyền hình.
Chuyên viên tạo hình đi vào phòng luôn luôn nối nhau đẩy theo giá quần áo lũ lượt vô tận rồng rắn lên mây.
—— Phải thay từng bộ một trên ấy, xong rồi bộ nào cũng phải chụp riêng mấy kiểu.
Thị lực của Tô Trầm bẩm sinh đã rất tốt, thế mà mắt cũng không chịu nổi đèn flash cứ lóe liên tọi.
Tranh thủ được lúc nghỉ ngơi uống nước, trước mắt bé đã toàn sao trắng lia lịa, đi đứng cũng hơi hơi nghiêng ngả.
Cà vạt, mũ, khuy măng sét, giày tất. Phụ kiện thay mãi chẳng hết, tạo hình rồi tư thế làm mãi chưa xong.
Chị Tùy cầm bảng danh sách ngồi trên ghế chân cao, vừa xem hai người điên cuồng thay đồ chụp ảnh như người mẫu, vừa lấy tập tài liệu đối chiếu bản thảo phỏng vấn tiếp đó.
"Buổi tối tham gia tiết mục phỏng vấn thì không được tiết lộ các nội dung đã chụp... với cả bất cứ diễn biến chi tiết gốc nào trong kịch bản ha."
Tưởng Lộc giơ tay giật cà vạt ra, phanh cổ áo mặc cho chụp thoải mái, vẻ mặt lười nhác.
"Nếu MC hỏi sâu về hoàn cảnh gia đình của các em thì vẫn thoái thác theo cách hồi trước..."
Từng tình huống từng trường hợp một, quy tắc dạy mãi chưa hết, bẫy ngầm tránh hoài không xong.
Tô Trầm bắt đầu thấy phiền phức vì thay đồ rồi đấy, mặc lễ phục đơn giản xong còn trợn mắt với máy quay có phần mất kiên nhẫn.
Nhiếp ảnh gia mừng quá, ấn máy tách tách tách: "Ánh mắt được này! Sắc sảo lắm! Làm thêm tấm nữa!"
Tô Trầm: "..."
Xếp lịch dày quá nên ăn uống cũng phải triển luôn trên xe riêng, suýt thì làm bẩn quần áo.
Trông tình hình chẳng giống đi trả lời phỏng vấn xịn sò rạng rỡ gì cả mà giống nhóm người hoảng loạn vội vã đào tẩu hơn.
Dọc đường Tô Trầm ăn nhanh quá, lơ là tí bị nghẹn gà rán: "Khụ khụ khụ!!"
Tưởng Lộc duỗi tay ra định vỗ lưng cho bé xong cũng nghẹn theo: "Khụ khụ khụ khụ!"
Người đại diện là chị Linh mỗi tay vỗ một bé, hồng hộc hồng hộc thở đều lại.
"Chẳng lẽ cái hàng này làm gà mù tạt à, trông hai đứa ho kìa."
Đài truyền hình vẫn là chốn cũ, mỗi tội lần này còn chưa vào đến hầm để xe thì đám đông bên ngoài đã đủ chấn động trời đất.
Rõ ràng chức năng cách âm của xe rất tốt, nhưng có fan mắt tinh trông thấy bóng nghiêng của hai người từ kính chắn gió phía trước, đứng ngoài lan can giơ poster và biểu ngữ lên thật cao.
"Trầm Trầm đến rồi kìa!! 3 2 1, thiên hạ vô song! Chỉ có Cẩm hoàng!"
"Yêu em yêu em yêu em!! Khanh Khanh mãi mãi bên em!!"
"Tưởng Lộc!! Aaaaa Tưởng Lộc đấy, là Tưởng Lộc đấy!!"
"Chụp mau chụp mau xe sắp vào trong rồi!!"
Mãi đến khi không trông thấy bóng người ở ngoài lan can nữa, Tưởng Lộc mới quay đầu về.
"Có phải slogan hơi quê không nhỉ."
"Thì cũng là tình yêu," Tô Trầm cười nói: "fan của em là Khanh Khanh, của anh tên là gì?"
"Tiểu Giang Thủy," Tưởng Lộc đáp ngay lập tức: "đáng yêu lắm."
Dù chỉ là một cái liếc mắt vội vàng, hai người cũng trông thấy khung hoa bóng bay, rồi cả banner rất nhiều người đang vẫy.
Càng vào lúc này càng mong cho bộ thứ hai phát sóng sớm hơn chút nữa.
Chưa chắc họ đã có cơ hội tiếp xúc với từng khán giả một để chính miệng nói một câu cảm ơn vì đã yêu thích, cảm ơn mọi người.
Mỗi lần đóng phim đều dốc cạn khả năng làm cho thật tốt, giống như đang chuẩn bị một phần quà tặng cho tất cả những ai đã và đang yêu mến mình.
Niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, trong trường quay ánh đèn sẵn sàng, MC vừa thấy hai người thì mừng ra mặt, khen ngợi lia lịa không thôi.
"Nửa tháng nữa là đến lễ trao giải Bạch Ngọc rồi, Trầm Trầm có hồi hộp không?"
"Tàm tạm ạ," Tô Trầm cười nói: "cơ mà phát biểu nhận giải cũng phải thử viết đi viết lại sửa mấy lần rồi, khó quá đi ạ."
"Chắc chắn trước khi đến hai đứa khớp kịch bản rồi," MC nói rất chân thành: "chị biết có nhiều thứ không tiện nói nhưng thực sự là bọn chị thích bộ phim lắm, nếu có gì hay ho thì tiết lộ xíu xiu nha, nhờ cả vào hai đứa đó~"
Tưởng Lộc suy tư giây lát, hình như nghĩ đến điều gì, thì thầm mấy câu với Tô Trầm.
Mắt Tô Trầm sáng lên, bé cười đáp vâng.
Máy quay khởi động, toàn bộ quá trình được tiến hành bài bản hẳn hoi, hai bên nói chuyện kín kẽ cẩn trọng, cực kì chính thức.
MC ngại không muốn làm hai bé khó xử, nhưng cũng thấy đáng tiếc.
Nếu biết thêm được ít chuyện mới mẻ của đoàn phim thì tốt quá... bảo mật chặt chẽ đến thế ư.
Tô Trầm nhấp một ngụm trà nóng, cười nói: "Còn một việc nữa em rất muốn chia sẻ ạ."
"Mỗi lần có yến tiệc cung đình là cứ như Mãn Hán toàn tịch, trông đặc biệt mỹ vị đúng không ạ?"
MC lên tinh thần hẳn: "Đúng đó đúng đó, chị xem bộ đầu tiên mà chết thèm luôn!"
"Điểm tâm cũng nặn thành hình mặt trăng, rồi cả cái lần các em chạy trốn ăn chân giò nướng ấy, xong chị phải tìm khắp Thời Đô xem có hàng nào bán món giống thế không!"
"Thực ra... phần lớn thời gian toàn là ăn giả thôi ạ."
"Ớ??"
Chuyện này kể cũng cười ra nước mắt.
Ngành sản xuất phim truyền hình càng lúc càng phát triển, hồi xưa quay cảnh ăn cơm đều ăn thật, về sau này dần có tiệm đạo cụ riêng chuyên bán các loại mô hình đồ ăn thức uống.
Không chỉ có màn thầu giả thịt kho tàu giả sủi cảo giả thôi đâu, có loại còn thêm tính năng tách rời thành phần được, để lúc diễn gắp lên trông cực kì tự nhiên.
Dựa theo yêu cầu của quá trình quay, có khi chỉ được dùng toàn đồ giả, có khi lại bắt buộc phải chọn món ăn thật.
"Nên là lúc quay phim thì món thật món giả bày lẫn với nhau cả, nhưng ăn thì toàn ăn giả thôi ạ."
MC cực kì sửng sốt: "Thế cái chân giò nướng kia thì sao?"
"Chân giò nướng thì thật đấy ạ, thơm phức." Tưởng Lộc cũng hồi tưởng theo: "Cơ bản em không có thoại mấy, gặm sạch mấy miếng sườn lận."
"Thực ra có thể quan sát kiểu này ạ." Tô Trầm thong thả nói: "Ai có lời thoại thì nhiều khả năng người đó sẽ ăn giả."
Lúc đang nhai đồ trong mồm thì nói dễ bị lè nhè không rõ.
Bé đã tự thử một mình mấy lần.
Bất luận đang ăn gì, nói chuyện thì dễ, cũng đủ để người khác nghe hiểu.
Nhưng lúc đọc lời thoại thì phải tăng gấp bội mức độ "rõ" của răng miệng, cộng hưởng đầy đủ, sao cho từng chữ một đến được tai người nghe một cách đầy đặn.
Vừa ăn vừa nói cực kì dễ bị sặc.
"Đáng tiếc quá đi mất, bao nhiêu món ngon thế mà lúc đóng phim lại không được ăn..." MC than thở: "Có khi chị cày phim nửa đêm còn không chịu được phải úp bát mì vừa ăn vừa xem á."
"Nên là nếu quan sát kĩ chị sẽ phát hiện phần lớn thời gian mọi người chỉ bưng cốc trà vừa uống vừa nói, hoặc là và đi và lại ít đồ ăn trong bát, ra vẻ vậy thôi ạ."
Tô Trầm nhìn sang Tưởng Lộc, lại nhớ thêm gì nữa, không nhịn được phải cười: "Có một lần anh Lộc đang diễn bị đói thật, thế là tranh thủ lúc diễn viên khác đọc thoại dở để lén gắp viên thịt lên nhai."
"Kết quả thịt viên làm bằng xốp." Tưởng Lộc mặt không biểu cảm: "Ống kính vẫn đang chĩa vào em, em phải nhai suốt 5 phút đồng hồ."
MC không nhịn được bật cười ha hả, hỏi thêm: "Vị gì đó?"
"Vị phẩm màu ạ, mặn chát."
"Hahaahaha ——"
Dường như cả hai đã tìm thấy kẽ hở giữa rất nhiều giới hạn, cuối cùng cũng có thể trò chuyện về những điều vừa liên quan vừa không liên quan đến phim.
Người quản lý ngồi ngoài trường quay nghe cũng cười gật đầu, tỏ ý những việc này đều có thể chia sẻ thoải mái.
"Thế Tưởng Lộc thấy cảnh nào là khó nhất?"
Nghe đến đây, rất nhiều cảnh tượng hiện ra trong đầu Tô Trầm.
Tính Tưởng Lộc ngông, làm gì cũng không sợ nguy hiểm, đã tận mấy lần suýt bị thương nặng.
Vết thương kiểu xước sát bình thường thì quen từ lâu rồi, chưa bao giờ để vào mắt.
Vốn dĩ bé tưởng Tưởng Lộc sẽ kể mấy chuyện sửng sốt giật mình, nào ngờ Tưởng Lộc nghĩ đi nghĩ lại xong lông mày giãn ra, bật cười.
"Mỗi lần phải cưỡi cái hộp ạ."
Tô Trầm nhảy dựng lên theo: "Ôi —— đúng! Em cũng thế!"
MC tưởng là mình nghe nhầm: "Cưỡi cái gì cơ?"
"Cưỡi hộp ạ, có hộp đựng đồ nghề, thùng hoa quả, lúc quay cảnh cưỡi ngựa thường xuyên phải thế ạ."
Tuy đoàn phim cũng nuôi kha khá ngựa, nhưng cứ cưỡi trên lưng ngựa là sẽ tròng trành lên xuống, quay cảnh xa còn được chứ quay cảnh gần thì không thể bắt anh quay phim cứ phải nghiêng ngả theo suốt.
Bộ đầu còn nhiều cảnh hai người cưỡi chung một con ngựa, vừa phi như bay trốn khỏi truy binh vừa đấu võ mồm tranh thắng thua, ngồi lên ngựa thật thì xóc đến nỗi không nhìn rõ gì nữa luôn.
—— Đây chính là lúc trình diễn tác dụng của hộp.
Thứ nhất là có thể quay bám theo cùng một trục máy ở tốc độ nhanh, thứ hai đảm bảo an toàn đôi bên, chả chọn cách này thì còn sao nữa.
MC nghe xong tấm tắc ngạc nhiên, còn không dám tin vào tai mình: "Trước nay chị cứ tưởng là sẽ kiểu ngồi trên xe quay, phóng to ra để lấy nửa người trên cơ?!"
"Vậy thì khó kiểm soát được khoảng cách với con ngựa ạ." Tưởng Lộc nhớ lại: "Bọn em cưỡi những gì rồi nhỉ? Cọc đầu ngựa giả nè, thanh thép dài nè, rương gỗ nè, đúng là cái gì tổ đạo cụ cũng dám quẳng cho bọn em cưỡi..."
"Em còn suýt ngã đó thôi, may là có anh kéo em lại." Tô Trầm cảm thán: "Anh quên một cái kìa, mình còn cưỡi cả cái sào hình ngựa đồ chơi."
"Sào hình ngựa á?!"
"Vâng, bọn em giả vờ đang đua ngựa, xong mỗi người cưỡi một cái sào hình đầu ngựa nhảy đi." Tưởng Lộc thở dài: "Lần cuối em làm thế là lúc 3 tuổi."
"Chị không nhìn ra luôn thật sự ——" Tự dưng MC muốn về nhà xem lại bộ thứ nhất lần nữa quá: "Chị chưa hề tua nhanh một tập nào ấy, thế mà bao lâu nay không phát hiện chỗ nào có vấn đề, hai đứa diễn giỏi quá đi mất!"
"Có một lần nữa cũng mệt lắm ạ, cơ mà chuyện này không phải lúc đóng phim." Tưởng Lộc nhìn sang Tô Trầm, gương mặt thoáng toát ra vẻ dịu dàng mà bản thân cậu cũng chẳng hề phát hiện: "Hồi quay mùa thứ nhất, nhóc diễn cảnh ám sát xong mệt quá, sau đấy anh phải cõng nhóc về."
"Trông gầy thế mà cõng lên cũng "trầm" ghê."
Tô Trầm hoàn toàn không hề hay biết vụ này, nét mặt bây giờ thảng thốt y xì đúc chị MC: "Anh cõng em á?!"
"Nhóc quên rồi à?" Tưởng Lộc rất thích trông cái vẻ này của bé: "Lúc ấy đang ngồi chờ, nhóc dựa vào anh ngủ thiếp đi mất, chị Tùy sang gỡ ra mà không được, thế là anh cõng đi luôn thôi."
May là có luyện võ, dọc đường vững vàng, không tròng trành đánh thức bé.
Tính tình Tưởng Lộc không hẳn thuộc dạng tỉ mỉ, có khi làm vậy chỉ là phản xạ theo bản năng, xong rồi cũng cười cái cho qua.
Cậu kể lại bằng giọng lơ đễnh nhẹ tênh, trái lại gò má Tô Trầm bừng cháy, bé thấy hơi hổ thẹn vì sự vô ý vô tứ của mình.
"Tại em ngủ say quá ạ..." Bé nhỏ giọng nói: "Anh nói vậy em cũng thấy ngượng theo luôn."
Tưởng Lộc nghe xong tim chợt đập mạnh.
MC ngồi một bên, đang cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình.
Trầm Trầm... đáng yêu quá đi mất thôi!!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");