Giản Yên thật sự bị doạ cho sợ hãi, hốt hoảng theo bản năng ôm lấy bụng. Cô ngẩng đầu nhìn người vừa xuất hiện, nghi hoặc mở miệng:
“Nguyên Quang?”
Chàng trai nọ một thân cao lớn vội rảo nhanh bước chân tới bên cạnh Giản Yên, nở nụ cười đẹp trai đến chói mắt:
“Ừm! Là anh!”
Nguyên Quang nói dứt lời liền đưa tay lên định xoa đầu Giản Yên. Thế nhưng không biết có phải do cô cố tình hay không mà lại vừa vặn tránh được. Nguyên Quang cười khổ rụt tay về, ánh mắt vẫn dán chặt trên gương mặt nhỏ bé của Giản Yên, nhẹ nhàng cất giọng quan tâm:
“Mấy năm nay em thế nào?”
Giản Yên và Nguyên Quang từng học cùng sơ trung, lên đến cao trung thì học khác lớp. Hồi học cao trung, cậu ta ngồi cùng bàn và là người bạn tốt nhất của Sở Vận Hoa.
Vì bằng tuổi nên đúng ra chỉ cần xưng hô ngang hàng. Sở dĩ Nguyên Quang gọi Giản Yên một tiếng “em” như vậy là vì cậu ta đã từng rất thích cô.
Giản Yên cũng lười chỉnh, chỉ nhẹ giọng đáp lời:
“Tất nhiên vẫn vô cùng tốt rồi!”
“Nói dối!”
“Hả?”
Không ngờ rằng Nguyên Quang lại thẳng thừng phản bác câu nói chỉ mang tính chất xã giao kia của mình, Giản Yên liền bất giác ngẩn người, tròn mắt khó hiểu.
Nguyên Quang chăm chú nhìn gương mặt tưởng như chỉ nhỏ bằng bàn tay, cho đến đôi môi đỏ hồng ướt át nổi bật trên nền da trắng noãn của cô gái đối diện, trái tim lại như có hàng vạn sợi lông vũ chạm nhẹ, ngứa ngáy vô cùng.
Ngày đó, chỉ vì liều lĩnh đến gần cánh môi mềm mại đó mà anh đã được lĩnh trọn một cái tát và sự ghẻ lạnh của Giản Yên suốt mấy năm trời.
Từng đó thời gian rồi, liệu Giản Yên đã có thể quên và tha thứ cho anh rồi chứ?
Nguyên Quang thật rất muốn vuốt ve nơi gò má mỏng manh trong suốt kia nhưng cuối cùng vẫn phải cố gắng kiềm chế lại:
“Em quá gầy! Vẫn là ngày trước đáng yêu hơn!”
Lúc này cậu ta mới chợt nhận ra từ lúc mình xuống xe đến giờ, Giản Yên vẫn duy trì nguyên tư thế ôm bụng. Chẳng lẽ ban nãy anh mở cánh cửa đã vô tình va vào cô ấy?
“Bụng em có sao không?” Nguyên Quang gấp gáp gặng hỏi.
Giản Yên khách sáo xua xua tay tỏ vẻ không có gì đáng ngại:
“Tôi bất ngờ bị đau dạ dày thôi! Chúng ta vào bên trong đi, muộn rồi!”
Bạn cũ lâu ngày gặp lại nhưng cô chẳng có gì để tâm sự, chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện nhàm chán này.
Nguyên Quang nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Giản Yên đã phần nào hiểu được cô còn chưa buông xuống được chuyện cũ. Anh cũng không muốn miễn cưỡng nữa, vội vàng đốt cháy giai đoạn sẽ nhận về thất bại. Cảm giác này anh đã từng nếm trải nên vô cùng thấm thía rồi.
oOo
Địa điểm diễn ra buổi gặp mặt có thể chứa được tới 900 người, vì Giản Yên đến sát giờ nên lúc này hội trường đã gần như đông kín.
Cô cùng với Nguyên Quang theo sơ đồ phân bố nhanh chóng tìm được vị trí bàn tiệc của lớp mình. Khoảnh khắc hai người xuất hiện giống như chất xúc tác vừa vặn khuấy động bầu không khí càng trở nên náo nhiệt.
“Ôi trời! Liệu có phải mình đã vô tình bỏ lỡ chuyện gì đó quan trọng hay không?” Bùi Trung lớp A hồ hởi lên tiếng.
“Nguyên Quang to gan thật! Trước khi cậu đi cùng với Giản Yên đã xin phép anh em chúng tôi chưa?” Việt Anh lớp B tỏ vẻ bất bình, bộ dáng giống như muốn ăn tươi nuốt sống Nguyên Quang đến nơi vậy.
“Nhìn rất đẹp đôi đấy người anh em à!”
“Haha!”
Bầu không khí ngập tràn sôi động khiến Giản Yên chẳng còn câu nệ việc gán ghép bất ngờ này, nhớ đến quãng thời gian mười năm trước lại cảm thấy vô cùng hoài niệm.
Những năm tháng còn là học sinh thật vô ưu vô lo, chỉ cần miệt mài tập trung vào sách vở, lấy một người nào đó làm động lực để phấn đấu.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Giản Yên chợt trở nên cứng ngắc. Bởi vì cô thật sự đã quên mất, vì lớp của bọn họ là A, B nên trước nay vẫn được sắp xếp ở cạnh nhau.
Sở Vận Hoa học lớp A, anh ta sẽ đến buổi gặp mặt này chứ?
Giản Yên vô thức siết chặt quai túi xách trong tay. Trước nay có thể cô luôn mong chờ một ngày sẽ vô tình chạm mặt, nhưng hiện tại thì hoàn toàn ngược lại.
Chỉ cần Sở Vận Hoa không xuất hiện trong tầm mắt của cô nữa, Giản Yên tin rằng mọi dự định mà cô đã gấp rút vạch ra cho tương lai sẽ cứ thế thuận lợi diễn ra từng bước theo kế hoạch.
Mấy bàn tiệc trước mặt đã được ngồi kín, Giản Yên vừa mỉm cười chào hỏi mấy người bạn vừa đưa mắt để tìm chỗ trống thì bất chợt tiếng ai đó gọi cô vang lên:
“Giản Yên! Qua đây!”