Nhà hàng này thuộc diện nổi tiếng, lại rất hợp khẩu vị nên hai người họ vẫn thường xuyên lui tới. Mấy hôm trước Giản Yên cùng Hà Như đến đây ăn đồ nướng, giữa chừng thì Giản Yên phải chạy vô phòng vệ sinh rồi nôn thốc nôn tháo một hồi.
Chính vì thế nên hôm nay bọn họ chuyển sang ăn lẩu, thế nhưng chẳng hiểu sao vẫn xảy ra tình trạng tương tự. Là bạn thân nhất của Giản Yên nên Hà Như vô cùng lo lắng cho cô.
“Ừm! Mình biết rồi!” Giản Yên mệt mỏi đáp lại.
Không phải cô chỉ trả lời cho qua loa, lấy lệ mà Giản Yên thật sự cảm thấy bản thân mình nên đến bệnh viện. Tình trạng này không phải mới xuất hiện một hai lần. Gần đây kể cả lúc ở nhà hay ở công ty, thỉnh thoảng cô sẽ bị nôn như vậy.
Ngày mai là Chủ nhật, Giản Yên còn có một buổi hẹn gặp mặt nhân kỷ niệm mười năm ra trường với học sinh toàn khoá lớp cao trung. Trước khi tới đó, cô sẽ tranh thủ đến bệnh viện để kiểm tra một chút.
oOo
Bệnh viện X.
Giản Yên cầm cuốn sổ khám bệnh lặng lẽ ngồi trước cửa phòng siêu âm chờ đến lượt mình được đọc tên, trong đầu vẫn văng vẳng lời bác sĩ tư vấn vừa nói.
Trước đó Giản Yên có nhờ vị bác sĩ này hỗ trợ về tình trạng của mình. Sau một hồi trò chuyện trao đổi, cuối cùng cô lại được giới thiệu đến khoa phụ sản.
Bác sĩ nói, mọi biểu hiện cô đang gặp cộng với tình trạng chậm kinh kia vô cùng giống với dấu hiệu của việc mang thai.
Giản Yên càng nghĩ càng cảm thấy vô lý. Chuyện này là không thể nào khi ngày đó cô đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp rồi.
Huống chi sau ngày phát sinh quan hệ cùng Sở Vận Hoa, tâm trạng của cô vô cùng kém, ăn uống lại thất thường nên dạ dày bị tổn thương cũng là điều dễ hiểu.
Chờ đợi gần mười phút rồi cũng đến lượt. Vốn muốn sớm loại bỏ chẩn đoán kia của bác sĩ nên Giản Yên dứt khoát bước vào trong phòng khám rồi nhanh chóng nằm lên chiếc giường nhỏ.
Khi máy siêu âm kết hợp với gel mát lạnh nhẹ nhàng di chuyển trên vùng bụng phẳng lỳ, cảm giác hồi hộp cũng bất giác xuất hiện, len lỏi đến tận đáy lòng cô.
Lỡ chẳng may điều đó là thật thì cô phải làm thế nào đây?
“Có thai rồi em nhé! Khoảng bốn tuần rồi!”
Giọng nói nhẹ nhàng của nữ bác sĩ chầm chập vang lên nhưng lại chẳng nào tiếng sấm sét chói tai cứ thế inh ỏi đập vào tại Giản Yên khiến cho màng nhĩ cô đau buốt đến tê dại.
Nữ bác sĩ thấy cô ngây ngẩn, lại nhìn thấy viền mắt nhanh chóng đỏ hoe đến ửng đỏ liền vô thức bật cười:
“Vui quá phải không em?”
Vui sao?
Cô chưa kết hôn mà lại mang thai. Liệu có thể vui mừng được không đây?
Nhưng đứa trẻ chưa thành hình này lại là con của Giản Yên và người đàn ông cô tình nguyện dùng cả thanh xuân để theo đuổi.
Cô yêu anh ta nhiều đến nỗi vẫn chưa thể mở lòng đón nhận một mối quan hệ mới, vì sợ rằng tình cảm dành cho đối phương không còn được trọn vẹn.
Vậy nên khoảnh khắc biết đến sự tồn tại của bé con, Giản Yên đã thật sự rơi lệ vì hạnh phúc.
Cô nhận lấy phiếu siêu âm, sau khi nghe bác sĩ dặn dò một số điều cần lưu ý liền quyết định nói ra khúc mắc trong lòng:
“Trước đó em có uống… thuốc tránh thai khẩn cấp, liệu có gây ảnh hưởng gì đến đứa bé không ạ?”
Nữ bác sĩ chăm chú nhìn ánh mắt chứa chan vô vàn cảm xúc, từ ngỡ ngàng đến vui sướng lại xen lẫn lo âu của cô gái xinh đẹp trước mặt cũng bất giác mềm lòng. Cô mỉm cười ôn hoà giải thích:
“Thuốc tránh thai có tác dụng ức chế sự rụng trứng, ngăn cản thai làm tổ chứ không làm hư thai và ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi. Dùng thuốc tránh thai khẩn cấp không đảm bảo 100% không dính bầu, xác suất có thai dù nhỏ nhưng vẫn có thể xảy ra. Trường hợp của em chính là ví dụ minh hoạ.”
oOo
Ra khỏi phòng siêu âm, Giản Yên đi về phía ghế đá dưới một tán cây to rồi lặng người ngồi đó. Khẽ thở hắt ra, cô lần nữa nhìn vào hình phôi thai nhỏ xinh được in đậm nét nổi bật trên trang giấy trắng, nơi đáy lòng tựa như có dòng nước ấm chảy ra, cảm xúc ngọt ngào không thể diễn tả nổi.
Thế nhưng khoảnh khắc thiêng liêng này cô lại chẳng thể chia sẻ với bất kỳ ai, nhất là người đàn ông mình từng yêu khắc cốt ghi tâm đó.
Mỗi khi nhớ đến Sở Vận Hoa thì câu nói mà anh ta đã bình thản nói ra đến mức vô tình ấy lại giống như trăm ngàn mũi dao nhọn cứ thế đâm xuyên vào trái tim Giản Yên đến máu chảy đầm đìa.
Cô đã thẳng thắn thừa nhận việc mình uống thuốc tránh thai rồi. Nếu như Sở Vận Hoa biết chuyện này thì chẳng khác nào đem sự quyết tuyệt ngày đó của bản thân trở thành vô nghĩa.
Giản Yên cẩn thận đặt tay lên bụng, động tác tràn đầy tình thương yêu cùng che chở. Bé con chính là món quà vô giá mà thượng đế đã ban tặng cho cô. Vậy nên nhất định cô sẽ đưa con đến với thế giới tươi đẹp này bằng tất cả tình yêu cùng những gì tốt đẹp nhất mà bản thân mình đang có được .
Còn Sở Vận Hoa, anh ta vĩnh viễn không nên biết đến sự thật này!
oOo
Địa điểm tổ chức buổi gặp mặt là khách sạn An Lac InterContinental, một trong những không gian sự kiện phong phú, tối tân và sang trọng bậc nhất thành phố An Lạc.
Trong gara tầng hầm, lúc Giản Yên đang chầm chậm bước đến vị trí thang máy thì bất ngờ bị cánh cửa một chiếc xe đang lúc mở ra vô tình đụng phải. Cô giật mình kêu lên một tiếng, loạng choạng mãi mới có thể đứng vững.
“Xin lỗi! Tôi vô ý quá!”
Chủ nhân của chiếc xe vội vàng từ trong xe bước ra rồi gấp gáp lên tiếng. Cho đến khi nhìn thấy rõ nạn nhân vừa bị mình đụng phải anh ta mới vô thức ngẩn người.
“Giản Yên!”