Một tháng sau.
Tại trụ sở Cục ***, Bộ Công an (Vì nghiệp vụ của nam chính là tuyệt mật nên em xin phép để ***)
Trước khi vào giờ làm việc hành chính, Sở Vận Hoa bất ngờ nhận được cuộc gọi của mẹ. Thấy con trai nhanh chóng bắt máy, giọng nói của Hà Mỹ Linh cũng hào hứng vài phần:
“Vận Hoa, mau mau nói cho mẹ biết kết quả mấy lần xem mắt vừa rồi thế nào đi!”
Sau buổi tối nói chuyện chỉ càng chuốc thêm lấy muộn phiền đó, Hà Mỹ Linh đã cất công tìm được vài mối tốt rồi sắp xếp lịch gặp mặt cho con trai.
Trái ngược với sự lo lắng dư thừa của bà, Sở Vận Hoa lại lập tức đồng ý với điều kiện chỉ thông báo với bà tình hình xem mắt sau khi đã gặp gỡ hết tất cả mấy đối tượng này.
Hà Mỹ Linh tuy sốt ruột muốn chết nhưng vẫn phải vui vẻ đồng ý. Khoảng thời gian kia thật sự dày vò tâm can bà, cuối cùng cũng đến ngày này nên Hà Mỹ Linh chẳng thể đợi nổi Sở Vận Hoa trở về nhà đề hỏi chuyện, nhất định phải gọi anh ngay lập tức.
Sở Vận Hoa khẽ “À” lên một tiếng, sau đó mở ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một tờ giấy có vài gạch đầu dòng trên đó, nghiêm túc cất giọng:
“Mẹ muốn hỏi về cô nào?”
“Đàm Mỹ đó! Con thấy con bé thế nào?” Hà Mỹ Linh tò mò vô cùng, hiển nhiên đây chính là cô gái bà đánh giá cao nhất.
Sở Vận Hoa gõ gõ đầu bút xuống trang giấy trước mặt, bình thản trả lời:
“Đàm Mỹ có nguồn kiến thức và năng lực thật sự không tồi! Ngoại hình cũng tạm ổn. Tuy nhiên…”
“Sao chứ? Con bé có vấn đề gì sao?” Hà Mỹ Linh gấp gáp gặng hỏi.
“Ánh mắt cô ta hơi gian xảo, không đem lại cho con cảm giác tin cậy!”
“Vậy… sao?”
Giọng Hà Mỹ Linh đứt quãng xen lẫn thất vọng. Bà đã chuẩn bị nói đỡ cho cô gái này, nhưng cái lý do con trai bày ra kia thực sự cần xem xét lại.
Sở Vận Hoa khôn ngoan, tinh ý nhận ra mẹ anh chính là thích cô gái này nhất. Nếu không đã chẳng nhắc đến tên cô ta đầu tiên. Nên anh đâu còn cách nào khác đành phải dùng đón chí mạng thẳng thừng loại bỏ ứng cử viên hàng đầu này.
Hà Mỹ Linh thành công bị con trai dắt mũi lại một mực tin rằng vẫn còn bốn cô gái nữa, bà không tin Sở Vận Hoa lại không nhìn trúng người nào:
“Triệu Hân Nghiên thì sao?”
“Quá thấp! Gương mặt nhạt nhoà, thiếu điểm nhấn.”
Hà Mỹ Linh lại lần nữa chỉ biết ngẩn ngơ. Triệu Hân Nghiên dù có hơi thấp thật, nhưng ngoại hình thì đâu đến nỗi như Sở Vận Hoa nói chứ.
Tuy nghĩ vậy nhưng Hà Mỹ Linh vẫn nhanh chóng gạt vấn đề này qua một bên. Con trai bà đẹp trai xuất chúng vậy nên yêu cầu khắt khe về nhan sắc cũng là điều dễ hiểu.
“Vậy còn Diệp Y?”
“Ngực cô ta quá nhỏ!”
Phụt!
Đồng nghiệp Mạc Đông Thành ngồi bên cạnh vừa vặn uống một ngụm nước, không nhịn nổi nữa liền phun hết ra ngoài.
Hà Mỹ Linh bấy giờ mới mơ hồ nhận ra có gì đó hơi hơi bất ổn. Bà nghiến răng, giọng nói chẳng còn dịu dàng như trước:
“Chẳng lẽ Thư Nguyệt con cũng không ưng sao?”
“Vâng!” Sở Vận Hoa vẫn vô cùng bình thản, giống như cơn sóng ngầm đang dần dần nổi dậy kia không phải là do anh gây ra vậy.
“Vòng ba của cô ta hơi lép, không hấp dẫn…”
“Tút tút tút…”
Sở Vận Hoa chưa kịp nói hết câu điện thoại đã nhanh chóng bị ngắt kết nối. Khỏi cần nghĩ anh cũng biết chắc hẳn giờ này mẹ đã bị mình chọc tức đến phát điên.
Vô tội nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, Sở Vận Hoa chỉ biết nhún vai bất lực.
Thật may khi bà không còn đủ kiên nhẫn để hỏi nốt về cô gái anh mới gặp trưa nay, vì thật sự khi chính miệng nói ra mấy lý do “khiếm nhã” kia anh cũng chẳng vui vẻ chút nào.
Mạc Đông Thành vừa cười vừa ho đến sặc sụa:
“Cậu đây là đang muốn tìm vợ hay là hoa hậu vậy?”
Sở Vận Hoa bất đắc dĩ trả lời:
“Kế sách để đối phó tạm thời thôi mà!”
Anh chưa từng đặt ra bất kỳ tiêu chuẩn nào đối với người bạn đời của mình. Chỉ là trái tim này lại chẳng thể tìm được lý do để tiếp tục rung động thêm một lần nữa.
oOo
“Giản Yên! Cậu ổn chứ? Có cần mình vào giúp không?”
Hà Như bồn chồn đứng đợi ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại lo lắng nói vọng vào bên trong.
“Không cần! Giờ mình ra ngay đây!”
Vài phút sau đó rốt cuộc Giản Yên cũng mở cánh cửa phòng vệ sinh yếu ớt bước ra, gương mặt tái nhợt chẳng còn chút sức sống.
Hà Như vội vàng đỡ lấy cô, cất giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Theo mình cậu vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chuyến xem dạ dày có vấn đề gì hay không? Gần đây cậu gầy đi thấy rõ.”