Hẹn Ước Đơn Phương

Chương 5 Mau mau kết hôn đi




Vài lời Sở Vận Hoa muốn nói ra đến cửa miệng rồi lại cứ như thể bị ai đó chặn lại, chẳng thể thốt ra nổi nữa. Anh bất chợt nhận ra, dù Giản Yên có uống thuốc tránh thai thật đi chăng nữa cũng là chuyện quá đỗi hợp lý. Cô ấy không uống mới thật sự bất thường.

Cuối cùng hai người họ - mỗi người đều mang trong tim nỗi lòng nặng trĩu rồi lặng lẽ rời đi.

oOo

Lúc Sở Vận Hoa lái xe vào khu biệt thự biệt lập với số lượng căn hộ hạng sang giới hạn mang tên Tịch Yên Chi Thuỷ thì trời đã tối sầm. Phòng khách chỉ có mình mẹ anh - Hà Mỹ Linh ngồi đó, gương mặt xinh đẹp chẳng thể giấu nổi vẻ phiền muộn.

Hà Mỹ Linh nhìn thấy con trai liền lập tức nhíu mày trách móc:

“Con đã ăn tối chưa? Về muộn cũng phải gọi báo mẹ một tiếng chứ?”

“Con ăn rồi!”

Sở Vận Hoa thản nhiên ngồi xuống sofa, bàn tay với lấy điều khiển ti vi trên bàn rồi ấn nút bật mở. Anh vốn định chỉ ngồi một lúc cùng mấy người bạn rồi sẽ trở về nhà dùng bữa nhưng lại bất ngờ chạm mặt Giản Yên.

Tâm tình Sở Vận Hoa có đôi chút buồn bực. Dù gì đi nữa thì Giản Yên vẫn là người phụ nữ đầu tiên của anh, chuyện đêm qua đâu phải nói quên liền quên ngay được.

Thế nhưng Sở Vận Hoa không để chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình lâu. Bởi vì đối với anh còn rất nhiều việc cần phải quan tâm và giải quyết, đầu tiên là vấn đề của ông nội:

“Tình hình của ông tiến triển thế nào rồi mẹ?”

Hà Mỹ Linh ảo não thở dài:

“Vẫn vậy thôi! Bác sĩ nói rằng thời gian của ông không còn nhiều, được ngày nào hay ngày đó!”

Nói đến đây, Hà Mỹ Linh bất chợt nhìn Sở Vận Hoa với gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ:

“Mẹ chẳng biết ông còn bao nhiêu thời gian nữa. Nhưng người luôn mong các con được yên bề gia thất nên có lẽ vẫn luôn chờ đợi từng ngày…”

Sở Vận Hoa biết lời sắp tới của mẹ anh là gì. Nếu là mọi lần nhất định anh sẽ gạt phắt đi rồi dùng lý lẽ của bản thân để chối bỏ, biện hộ. Vậy mà chẳng hiểu sao lần này anh lại im lặng để mẹ mình trơn tru nói ra nguyện vọng lớn nhất lúc này của bà:

“Con hãy kết hôn đi! Coi như chỉ vì ông nội thôi, được không?”

“Lần nào đề cập đến việc này cũng đều là con. Vậy còn anh Thiên Nhuệ thì sao?

Sở Vận Hoa trầm mặc hồi lâu rồi dứt khoát nói ra nút thắt trong lòng. Trái ngược với vẻ mặt nghiêm túc hiếm có của anh, Hà Mỹ Linh lại phóng ánh mắt sắc sảo về phía con trai, nhìn anh giống như một kẻ ngốc:

“Còn tại sao ư? Nếu Thiên Nhuệ không cùng với ba con gánh vác tập đoàn thì liệu con có thể được tự do theo đuổi đam mê, làm công việc mà mình yêu thích không?”

Sở Vận Hoa chỉ còn biết câm nín. Bởi vì đây cũng chính là điều mà anh luôn tâm niệm. Chỉ không ngờ nó lại trở thành lý do để mẹ không ngừng thôi thúc bản thân mau chóng kết hôn.

“Con hiểu! Nhưng đâu phải cứ muốn là được. Mẹ muốn con cưới, mà cưới ai mới được chứ?”

Sở Vận Hoa bình tĩnh trả lời, đem vấn đề “nan giải” nhất lúc này đẩy qua cho mẹ.

Hà Mỹ Linh nghi hoặc nhìn anh, tiếp tục truy hỏi:

“Chẳng phải con có bạn gái rồi sao? Con bé Phùng Cẩn Mai đó, nhìn qua cũng không tệ.”

“Bọn con đã quyết định chia tay rồi!”

Sở Vận Hoa nói đến vấn đề tình cảm chia ly mà nhẹ nhàng tựa như một hơi thở, khiến Hà Mỹ Linh không nhịn được lập tức nổi nóng:

“Mới hẹn hò được có một tháng, yêu đương kiểu gì mà đã có thể chia tay?”

“Là cô ấy chủ động chia tay!”

Sở Vận Hoa tiếp tục giải thích. Còn cố ý nhấn mạnh từ “chủ động” giống như chuyện này chẳng liên quan chút nào đến mình.

Đến đây thì Hà Mỹ Linh không cần tiếp tục truy hỏi cũng có thể hiểu ra vấn đề. Bà tức đến nổ phổi, trước khi rời đi chỉ nghiến răng để lại một câu:

“Với cái bản tính thối hoắc của con mà người ta chịu đựng được một tháng cũng đã thật sự là kỳ tích rồi!”

Căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Sở Vận Hoa, lúc này anh mới nghiêm túc suy ngẫm từng lời mẹ vừa nói.

So với Sở Thiên Nhuệ, anh được tự do, thoải mái làm mọi điều mình thích mà không phải gánh chịu bất kỳ sự áp đặt, đè nén nặng nề nào.

Tuy không trực tiếp tham gia gánh vác tập đoàn nhưng anh cũng có công việc của riêng mình. Một lĩnh vực vô cùng quan trọng liên quan đến bảo mật thông tin quốc gia.

Vốn mẹ anh không hề có ý so sánh công việc của hai người. Chẳng qua bà cứ ngỡ rằng anh và Phùng Cẩn Mai quan hệ tốt đẹp nên mới giục giã tiến tới hôn nhân như vậy.

Nhưng mẹ nói đúng. Một người như anh thì sẽ tìm đâu ra người vì mình mà toàn tâm toàn ý chứ?

Ngay cả Phùng Cẩn Mai cùng tình cảm dành cho anh nhiều năm như vậy cũng chẳng thể chịu nổi phải gấp rút nói lời chia tay.

Tâm trí Sở Vận Hoa có chút ảo não, trong lúc vô tình liền hiện lên hình ảnh Giản Yên từ bên kia bàn ăn tiến đến, ánh mắt say đắm chỉ một mực dán trên người anh.

Cảm xúc rạo rực khi Giản Yên ngồi lên đùi dường như vẫn còn nguyên vẹn. Cô ấy cứ thế dùng nụ hôn vụng về khiến anh không thể khống chế được bản thân mình…

Não bộ như đang trình chiếu một thước phim quay chậm, mà tất cả lại đều xoay quanh tên của một cô gái!

Giản Yên!

Cô gái ấy trong cơn say cùng anh cuồng nhiệt lăn giường rồi đến khi tỉnh táo lại triệt để vạch rõ quan hệ.

Cô gái ấy mất đi lần đầu tiên với anh, vai kề vai bên cạnh chàng trai say xỉn kia nhưng lại nói với anh rằng bản thân yêu một thằng tồi khác…

“Choang!”

“Xoảng!”

Sở Vận Hoa ném mạnh chiếc ly sứ đắt tiền xuống sàn, ánh mắt tối đen như đầm mực, sâu không thấy đáy. Âm thanh chói tai vang lên như đánh thức anh trở về với thực tại.

Khẽ nhếch môi cười nhạt, Sở Vận Hoa khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng, cao ngạo thường ngày.

Anh ta có thể cưới bất kỳ người nào, nhưng nhất định không phải là Giản Yên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.