Hẹn Ước Đơn Phương

Chương 2 Tôi tỉnh rồi!




“Không! Tôi tỉnh rượu rồi…”

Giản Yên dùng hết sức đẩy Sở Vận Hoa ra rồi cuống quýt bò dậy. Thân thể vô lực rã rời này của cô làm sao có thể một lần nữa chịu đựng dục vọng của anh ta cơ chứ?

Huống chi, chuyện này đã đến lúc chấm dứt được rồi!

Thế nhưng Giản Yên đâu có quyền quyết định. Bởi vì Sở Vận Hoa ngay lập tức ôm cô lại rồi đè chặt dưới thân.

Bộ phận đàn ông kia từ lúc nào đã rạo rực trỗi dậy, tiếp xúc trực tiếp với da thịt trơn bóng. Cảm nhận vô cùng rõ ràng Sở Vận Hoa đang cố ý di chuyển nó tới gần nơi vùng kín bí ẩn của mình, Giản Yên sợ hãi vội vàng khép chân lại nhưng không kịp nữa rồi.

Chẳng có màn dạo đầu thương lượng, anh ta cứ thế tiến thẳng vào sâu trong nơi hang động ẩm ướt kia, mặc cho cô đau đớn đến tái mặt.

Lần đầu tiên của Giản Yên còn chưa đủ thời gian để hồi phục, bây giờ Sở Vận Hoa ngang ngược xông vào thế này chẳng khác nào đem từng thớ thịt của cô tàn nhẫn xé rách.

Cảm giác tê tâm liệt phế truyền đến khiến Giản Yên không thể thốt lên thành lời. Cô cắn chặt răng, nước mắt cứ thế tràn ra. Biểu hiện này Sở Vận Hoa nhìn rõ mồn một, đối với anh lại càng thêm chướng mắt.

Đêm qua say rượu thì cùng anh ta vui vẻ chìm đắm. Còn giờ khắc này lại trở thành ấm ức tủi nhục. Vậy mà khoảnh khắc cô ta dùng ánh mắt trong suốt kia lưu luyến nhìn mình, Sở Vận Hoa đã tưởng rằng đối với Giản Yên, anh chính là cả bầu trời, là cả thế giới của cô ấy.

Khoái cảm nơi hoa nguyệt khít khao ôm chặt chẳng có tác dụng làm vơi đi sự buồn bực trong lòng, Sở Vận Hoa khẽ cúi xuống dùng giọng nói lạnh nhạt thì thầm vào tai Giản Yên:

“Chính vì em tỉnh rồi, tôi lại càng muốn chứng minh cho em thấy “Tôi là ai”.”

Dứt lời, thắt lưng anh ta bắt đầu di chuyển. Động tác dứt khoát mạnh bạo cứ thế thúc thật sâu thứ dục vọng kia vào bên trong Giản Yên, giống như muốn phát tiết toàn bộ sự cuồng nộ vậy.

Nơi đó ra vào mãnh liệt khiến mọi giác quan của Giản Yên dần trở nên tê liệt. Cô chẳng còn sức để chống cự nữa. Nói đúng hơn là tinh thần đã thật sự sụp đổ.

Cô yêu đơn phương Sở Vận Hoa bao năm qua, nỗi đau nơi trái tim là do bản thân cô cam tâm tình nguyện. Nhưng sự tổn thương về thể xác này hoàn toàn không đáng.

Đồ cầm thú! Hành hạ cô như vậy, anh ta có tư cách gì chứ?

Hoá ra thứ đã từng là tốt đẹp nhất đó chỉ tồn tại ở trong tưởng tượng, khi bản thân đứng nhìn từ xa và chẳng thể có được!

Chừng hơn một tiếng sau đó, rốt cuộc Sở Vận Hoa cũng làm xong chuyện. Anh dứt khoát rút súng rồi rời giường đi thẳng vào trong phòng tắm. Mười lăm phút sau lại mở cửa bước ra, cả quá trình cũng không thèm nhìn Giản Yên lấy một lần.

Cho đến khi cài xong nút áo cuối cùng, Sở Vận Hoa mới đánh mắt về phía cô gái đang nằm im bất động trên giường:

“Hôm nay là ngày nghỉ nên em tranh thủ ngủ thêm chút đi. Tôi có ca trực nên đi trước. Buổi trưa sẽ quay lại đón em.”

Giản Yên vẫn duy trì tư thế cũ, yếu ớt buông ra vài từ:

“Khi nào muốn tôi sẽ tự về.”

“Tuỳ em!”

Sở Vận Hoa khô khốc trả lời rồi dứt khoát rời đi. Dù không rõ Giản Yên đang nghĩ gì nhưng anh thật chẳng có tâm tư muốn quản.

Giản Yên chờ cho đến khi cánh cửa phòng khép lại, cảm nhận rõ ràng người đàn ông kia đã thật sự rời khỏi thì mới từ từ ngồi dậy.

Cô buông tấm chăn xuống, nhìn thân thể rách nát chằng chịt dấu vết của trận kích tình, nơi đáy lòng lại như chìm xuống dưới vực sâu vạn trượng.

Lần đầu tiên cùng với Sở Vận Hoa, dù là mơ cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới!

Vậy mà hiện tại mọi chuyện diễn ra rồi, rõ ràng chân thật như vậy đối với Giản Yên chẳng khác nào cơn ác mộng. Bởi vì ánh mắt người đàn ông đó lúc nhìn cô ngập tràn sự khinh thường rẻ mạt.

Giản Yên khẽ đưa tay quệt ngang dòng nước mắt. Cô chậm chạp rời giường, nén đau bước vào trong phòng tắm. Nửa tiếng sau trở ra, thân thể được thả lỏng, ngâm trong nước ấm mới thoải mái, dễ chịu đôi chút.

Việc cần làm nhất bây giờ chính là nhanh chóng rời khỏi đây, nơi chất chứa kỷ niệm sâu sắc nhất của bản thân cùng Sở Vận Hoa.

Sau này, cô sẽ không yêu người đàn ông tồi tệ kia nữa!

oOo

Giản Yên lững thững bước chân nơi phố phường đông đúc. Hôm qua cô ngồi xe của trưởng phòng Ninh Duy đến khách sạn dùng bữa tối. Bất ngờ anh ấy có việc phải về trước nên chỉ còn lại mình cô và Sở Vận Hoa, căn phòng mà hai người họ qua đêm cũng thuộc khách sạn này.

Ban đầu Giản Yên vốn định bắt taxi về nhà nghỉ ngơi luôn. Nhưng cô lại đổi ý, muốn đi bộ một đoạn tìm cửa hiệu để mua thuốc tránh thai trước.

Vòng vèo một hồi cuối cùng cũng tìm thấy, Giản Yên lặng lẽ bước vào bên trong quầy hàng, nhẹ nhàng nói với dược sĩ:

“Em muốn mua một liều thuốc tránh thai khẩn cấp ạ!”

“Thuốc tránh thai? Em mua thuốc tránh thai làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.