Hệ Thống Nhân Vật Qua Đường

Chương 46: (H)




Hàn Tiểu Hy có thể cảm nhận được từng chút từng chút hình dạng và kích thước của hắn một cách cực kỳ rõ ràng.

Hắn thậm chí còn chưa vào hết!

Hàn Tiểu Hy run rẩy khóe môi.

Có khi nào đâm một cái chảy máu chết luôn không?

Khương Thiên vuốt lên từng tấc da thịt nõn nà trên lưng ai kia. "Không có đâu, chắc chắn sẽ không chết."

Hàn Tiểu Hy: . . . Có nghĩa là vẫn có thể chảy máu sao?

Khương Thiên thổi khí vào tai cậu, giọng trầm xuống, "Ừm." nhẹ một tiếng.

Hạ thân của hắn đã trướng đến phát đau, từng tế bào đều sôi sục muốn nhanh chóng phát tiết lên người trước mắt.

Thế nhưng, hắn không nỡ làm bị thương người kia, dù cho có chết, cũng không muốn để người kia bị thương tổn bất cứ thứ gì.

Thật sự lạ lùng, sự việc yêu đương hắn chưa bao giờ trải qua, thậm chí hắn chỉ dám xác định bản thân có chút thích cậu, vậy mà lúc này lại muốn dùng cả tính mạng để đổi lại an toàn cho cậu, mặc dù hắn biết rằng không có khả năng không 'làm' sẽ chết, thế nhưng, hắn muốn tranh thủ chút cơ hội này để lưu lại ấn ký của bản thân lên con người trong lòng lúc này.

Cái xúc cảm mạnh mẽ lúc này thật sự làm hắn hoang mang, nhưng cũn vol cùng quyết liệt.

Cái này gọi là... yêu sao?

Không phải người ta thường nói, yêu chính là sẵn sàng làm mọi thứ để người mình yêu hạnh phúc sao?

Nhưng nếu Hàn Tiểu Hy hạnh phúc đổi lại bằng việc hắn phải rời khỏi cậu.

Hắn làm không được.

Hắn buông tay không nổi.

Vậy, hắn đối với Hàn Tiểu Hy, là cái gì?

Khương Thiên cười khẽ một tiếng, hông bắt đầu chuyển động, đưa người trước mắt di chuyển lên xuống.

Bất kể có là cái gì, hắn đều muốn hoàn toàn có được người này.

Hàn Tiểu Hy run rẩy trong lòng.

Ôi chu choa mẹ ơi! Lớn quá! Sẽ rách mất đấy! Huhu! Rách thật đấy!

Khương Thiên ôm lấy Hàn Tiểu Hy, ôm chặt như muốn khảm cả người cậu vào thân thể của chính mình. "Sẽ không, sẽ không có chuyện gì, bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi đều sẽ giữ lấy em."

Hàn Tiểu Hy khóc không ra nước mắt.

Rốt cuộc là cái chủ đề quỷ quái gì vậy?

"Nhẹ chút..."

Rốt cuộc chịu không nổi mà bật ra tiếng.

Mặc dù cảm giác vô lực vẫn còn, thế nhưng đã có thể nói được rồi.

Khương Thiên lắc lắc đầu. "Nhẹ nhất rồi."

Hàn Tiểu Hy rũ mình trên người hắn cảm thấy mặt mũi một đời này của mình đều mất hết rồi, thật muốn khóc lớn!

Khương Thiên thúc mạnh một cái, khóe môi cong lên một chút, mặc dù không đủ để thỏa mãn, nhưng xem, khuôn mặt của ai đó không phải rất thú vị hay sao?

"Ah 一" Hàn Tiểu Hy hét lên một tiếng. "Cậu vô nhân tính! Thật vô nhân tính mà nha! Ah 一 nhẹ chút..."

Càng nói thì lực đạo bên dưới càng mạnh thêm, Hàn Tiểu Hy đang hăng hái muốn tiếp tục mắng cũng ủ rũ thấp giọng lại.

Phía trong hậu huyệt lúc thì bị nước tràn vào, lúc thì nước bị đẩy ra vì đồ vật của người nào đó tiến vào làm Hàn Tiểu Hy cảm thấy cực kỳ lạ lùng, vừa trướng đến đau nhức, vừa nhột kèm thêm một chút vui thích...

Hàn Tiểu Hy! Mày thật là không biết xấu hổ mà!

Khương Thiên trầm thấp cười một tiếng, hông chuyển động ngày càng nhanh, quy đầu ma sát liên tục trong nội bích nóng hổi, mong muốn tìm ra tuyến tiền liệt của ai kia.

Tiếng rên rỉ từ cổ họng Hàn Tiểu Hy nhanh chóng tràn khắp căn phòng, làm không khí ngày càng nóng lên.

"Ư 一 đừng!" Hàn Tiểu Hy đột nhiên trở nên hốt hoảng, lý do là bởi vì cự vật của hắn tìm được đúng chỗ rồi.

Khương Thiên bắt được trúng một tia hốt hoảng này của người kia, liền hiểu được mục đích của bản thân đã đạt được, liền tha hồ thúc mạnh, ma sát bừa bãi vào nơi đó.

Dù sao cũng là lần đầu của hắn, không có kinh nghiệm là điều đương nhiên, Hàn Tiểu Hy chịu từng cú va đập không chút thương tiếc cùng ít nhiều thỏa mãn dục vọng bản thân, sướng thì ít mà đau thì nhiều, hành hạ vô bờ bến của người nào đó mặc niệm cho chính mình.

Khương Thiên: . . . Kỹ năng thực sự kém thế sao?

Hàn Tiểu Hy đau đến chảy nước mắt, mặc dù đọc được hắn nghĩ gì cũng không thèm trả lời.

Quả nhiên kỹ năng chịch thiên bẩm gì gì đó đều là giả dối! Giả dối a giả dối!

Khương Thiên tỏ vẻ ヽ( ̄д ̄;)ノ. Dù sao cũng là lần đầu tiên hắn 'làm', số lần dùng Ngũ chỉ cô nương cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà cũng chỉ gần đây hắn mới đột nhiên có suy nghĩ bậy bạ nhờ Hàn Tiểu Hy đầu độc đấy chứ!

Lý thuyết thì nắm rõ, nhưng chắc thì thực hành đã nắm chắc đâu...

Vì sự mất hứng của cả hai người, cự vật của người nào đó đột nhiên bắn một đống tinh dịch rồi mềm oặt xuống một cách cực kỳ đột ngột, thậm chí cả hai người còn chưa nhận biết được chuyện gì đang xảy ra cả.

Khương Thiên: ". . ." Cái này thật sự không có vấn đề chứ?

Hàn Tiểu Hy: ". . ." Cậu nên đi khám đi...

...

Lời tác giả:

:v Chậc chậc, con trai...

Khương Thiên: Thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ??

Hàn Tiểu Hy: Đã bảo rồi, đi khám đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.