Hệ Thống Nhân Vật Qua Đường

Chương 40




Thương Thành Đông dẫn hai người Hàn Tiểu Hy và Khương Thiên đến một ngôi nhà qua tầng tầng lớp lớp thang máy.

Hàn Tiểu Hy tỏ vẻ (o*。_。)o, thế giới cao tầng quả nhiên vô cùng phát triển nha, đến cả nhà vệ sinh cũng làm nguyên cả một tầng...

Trước mắt cậu và hắn là một ngôi nhà ba tầng, sơn một lớp màu lam nhạt, nhìn bên ngoài đã thấy cực kỳ trang trọng, không cần màu mè cũng đủ để người ta phải giương mắt hâm mộ.

Thương Thành Đông nhẹ nhàng mở cửa ra, mời hai người vào nhà. "Nhà có năm sáu phòng ngủ lận, hai người muốn ngủ phòng nào cũng được, à, trừ cái phòng cuối tầng một và phòng cuối tầng hai nhé, đó là phòng tôi."

Hàn Tiểu Hy gật gật đầu, Khương Thiên cũng không có ý kiến gì.

"Tiểu Hy, cậu đến đây đi, tôi có việc muốn nói với cậu." Thương Thành Đông nói xong liền lôi Hàn Tiểu Hy đi, bỏ lại một Khương Thiên đang ngắm nhà, nhưng mắt lại chĩa về hai người đang lôi lôi kéo kéo nhau đi.

Bị Thương Thành Đông kéo đi, Hàn Tiểu Hy cảm thấy sau lưng mình lành lạnh.

Đi mãi, cho đến một căn phòng ở cuối hành lang, Hàn Tiểu Hy có cảm giác bản thân đang đi trong một biệt thự vậy.

Thương Thành Đông mở cửa rồi đẩy cậu vào.

Chân cậu vừa chạm tới ngưỡng cửa, mọi thứ liền biến đổi.

Trước mắt cậu hoàn toàn là một màu trắng, không có bất kỳ vật gì, tự như tất cả những điều vừa qua chính là hư ảo.

Bỗng nhiên, xung quanh Hàn Tiểu Hy xuất hiện những ô vuông với kích thước bằng một chiếc ti vi, ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc.

Khung cảnh vốn là một màu trắng, lúc này đã hoàn toàn bị che lấp bởi những ô vuông này.

Ô vuông bắt đầu xuất hiện những âm thanh 'rè rè' như đang bắt tín hiệu, nhìn như những chiếc ti vi.

Một lúc sau, hình ảnh đầu tiên xuất hiện.

Là một đứa bé ra đời, cha mẹ của nó vô cùng hạnh phúc.

Nhưng vài phút sau, đứa bé trên tay người mẹ bỗng hóa thành những đốm sáng bay đi mất.

Kỳ lạ thay, cha mẹ đứa bé không hề khổ sở hay lộ ra bất kỳ cảm xúc bi thương nào, chỉ là hàng nước mắt nối tiếp nhau trào ra đã tiết lộ rằng, họ đang vô cùng đau đớn.

Màn hình chuyển động, đoạn tiếp theo bắt đầu.

Những đốm sáng vốn dĩ sẽ tan vào không khí, lại xuất hiện ở một nơi cực kỳ tối tăm, chúng nó tìm kiếm nơi ra ngoài, sau đó cùng nhau bay vào một khe hở rất nhỏ.

Một lúc sau, một đốm sáng bỗng nhiên dừng lại, rồi quay lại đường cũ, đi đến nơi hai người cha mẹ kia.

Nhưng, hai người kia đã không còn sống nữa, căn phòng ngập mùi huyết tinh, người mẹ lúc chết đi vẫn không nén nổi một tia lo lắng, còn người cha, dù chỉ còn là cái xác, ông vẫn mang một vẻ quật cường.

Đốm sáng khẽ run, dường như đang sợ hãi, nó bay đến cọ cọ thân thể đã mất đi độ ấm của người mẹ, rồi lại đến bay xung quanh người cha.

Không nhiều hình ảnh, hàm nghĩa toát ra lại quá đủ để người ta cảm thấy nhói lòng.

Hình ảnh tiếp theo, đốm sáng nhỏ được một người đàn ông mang đi, ông ta bỏ nó vào một bình thí nghiệm lớn.

Ngày qua ngày, đốm sáng nhỏ đã không còn, thay vào đó là một đứa trẻ sơ sinh.

Người đàn ông kia lại xuất hiện lần nữa, dáng vẻ vô cùng chật vật, áo blouse trắng thấm đầy máu, mồ hôi lạnh chảy thành dòng trên mặt, nhưng ông ta vẫn cố bước đến, thao tác trên máy trước bình thí nghiệm, khi ông ta ấn nút màu đỏ, nó như rút hết khí lực của ông.

Đứa trẻ biến mất, người đàn ông cũng trút hơi thở cuối cùng.

Tiếp theo chính là cuộc sống gần hai mươi mấy năm của đốm sáng nhỏ, khí tức lưu lại quá nhỏ đã dẫn đến tình trạng thiếu sót về mặt tình cảm.

Đốm sáng nhỏ vào một ngày bỗng dưng tỏa ra một ánh sáng vàng, có thể thấy được, phía sau khuôn mặt vô cảm là một sự lo sợ tột cùng, muốn kết thúc nhanh chóng, nó tự hủy hoại bản thân.

Lúc này, những đốm sáng ngày xưa đột nhiên quay trở lại, dung hợp cùng với thân thể, bao quanh đốm sáng nhỏ.

Khi những đốm sáng nhỏ đã trở thành một khối, ngón tay của thân thể kia cử động.

Hàn Tiểu Hy lần nữa được tái sinh.

Đốm sáng nhỏ.

Tiểu Hy.

Chính là hy vọng nhỏ bé.

Cho dù chỉ là một đốm sáng nho nhỏ, một tia hy vọng lập lòe, nhưng vẫn chính là một sự tồn tại được đặt vào niềm tin.

...

Khương Thiên đối mặt với Thương Thành Đông, mặt không biểu cảm, rất thoải mái ngồi xuống ghế sofa, nói. "Hàn Tiểu Hy đâu?"

Thương Thành Đông nhíu mày, tên này, cách dạy dỗ ăn nói quả nhiên có vấn đề. "Cậu ấy đi nhớ lại chút việc."

Khóe môi Khương Thiên như có như không cong lên, trong mắt không một độ ấm. "Việc gì?"

Thương Thành Đông khó chịu. "Tóm lại, không liên quan đến anh, anh hỏi làm gì?"

Khương Thiên khép hờ mắt. "Chuyện của cậu ấy, chính là chuyện của tôi."

Mi tâm Thương Thành Đông hơi giãn ra. "Vậy, cuối cùng anh muốn biết cái gì?"

Khương Thiên nói. "Tất cả." Nhưng một chút, hắn lại nói. "Tất cả những điều cậu biết về Hàn Tiểu Hy, những điều xung quanh cậu ấy, thời gian ký ức, hoàn cảnh, tất cả về Hàn Tiểu Hy, và thời gian tôi từng đến nơi này, đều nói cho tôi."

Thương Thành Đông mím môi.

Không ngờ Khương Thiên lại thông minh như vậy.

Nhưng mà, làm cách nào hắn biết, hắn đã từng đến thế giới cao tầng?

...

:( Vì có tâm quá mức, dẫn đến chương 37, 38 bị một số đọc giả lãng quên.

Vì thế tác giả quyết định sẽ hong có tâm nữa. :3

Mãi yêu. <3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.