Hệ Thống Nhân Vật Qua Đường

Chương 22




Hàn Tiểu Hy thấy mình đang trôi giữa một dòng sông màu vàng khè, xung quanh là một mùi hôi thối bốc lên cực kỳ khiến cậu ghê tởm, đang định kêu lên một tiếng thì phía trên rớt xuống một đống bầy nhầy cũng toát ra một mùi hôi thối, nó chuẩn bị đập vào mặt cậu thì đột nhiên giọng nói quen thuộc đầy lo lắng truyền đến. 

"Ký chủ!! Ký chủ!! Mau tỉnh, tỉnh!!" 

Hàn Tiểu Hy mở mắt ra, trước mặt cũng không phải là một đống bầy nhầy mang mùi hôi thối mà là bức tường màu trắng, cùng với không khí một mùi thuốc khử trùng.

Hàn Tiểu Hy thực sự muốn khóc lên, thực sự đây đúng là ác mộng mà!

"Hệ thống, mày về lúc nào vậy? Nhớ chết mất!!"

Thốn quân cười hì hì. "Ký chủ, Thốn về được hơn mười ngày rồi, mười ngày nay ký chủ cứ bất tỉnh mãi làm ta thực lo nha!" 

Hàn Tiểu Hy nhạt nhẽo cười hai tiếng, sau đó mới bắt được trọng điểm. "Mày nói cái gì cơ? Mười ngày? Mười ngày á? Rốt cuộc tao mất ý thức bao lâu rồi??"

Thốn hệ thống đáp. "Kể từ lúc nhận được thông báo của tổng cục thì đã được ba mươi sáu ngày, lẻ hai mươi ba giờ, bốn mươi chín phút, năm mươi tư giây."

Hàn Tiểu Hy: ... "Sao bảo là, cho đến khi hết 'tâm linh tương thông' thì sẽ mất hết ký ức mà tại sao chưa gì đã lăn ra ngủ như chết gần hết thời gian, mà, còn chưa hết thời gian đã tỉnh, hơn nữa còn mang y nguyên ký ức vậy?"

Thốn đẹp trai cười hì hì. "Cái này thì do lỗi hệ thống bị virus xâm nhập, đã cài lại tường lửa rồi, vì thế khi ta và ký chủ nói chuyện sẽ không bị Khương Thiên nghe được, thậm chí những từ ngữ liên quan đến sự tồn tại của hệ thống hắn cũng sẽ không nghe được, vả lại chỉ còn vài phút nữa là hết thời gian 'tâm linh tương thông', vì thế chủ hệ thống đặc cách cho ký chủ tỉnh dậy trước một chút."

Hàn Tiểu Hy: ... "Được rồi! Được rồi! Cho tao yên tĩnh một chút đi."

Thốn quân lại cười hì hì một lúc sau mới ngắt kết nối.

Đúng lúc này, một cô y tá bước vào, nhìn thấy Hàn Tiểu Hy vội vàng đi ra ngoài, thanh âm không giấu nổi vẻ vui mừng. "Bệnh nhân đã tỉnh! Bệnh nhân đã tỉnh! Mau gọi bác sĩ!"

Hàn Tiểu Hy: . . . Haha...

Có câu vui quá hóa buồn, Hàn Tiểu Hy đột nhiên nhớ lại cảnh tượng đầu tiên khi mình mất ý thức ở hiện tại, không khỏi rùng mình một cái.

Vốn dĩ, cậu có thể sống một cách vô tư như thế, bởi vì cậu đã làm một khóa tâm lý trị liệu, cậu chỉ nghe họ hàng kể lại, cha mẹ mất trong một vụ tai nạn, vì thế cậu mới không bị ám ảnh.

Lúc này, đột nhiên lại biết được sự thật, lại có chút không muốn chấp nhận.

Không ai trên đời muốn có một cái khoảnh khắc như vậy.

Đột nhiên mất đi cha mẹ thân sinh.

Ngay trước mắt, lại bất lực không làm nổi bất cứ thứ gì, vô dụng đến tuyệt vọng.

Hàn Tiểu Hy đưa tay lên ôm ngực trái.

Cảm giác lúc đấy, tim như bị cắt thành hai mảnh vậy, ngay cả hô hấp cũng cực kỳ khó khăn.

Giống như bị ai đẩy xuống vực thẳm, vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời...

"Tiểu Hy!!"

Một lực mạnh kéo cậu đến phía trước, rơi vào trong một cái ôm đầy lo lắng.

Nhiệt độ của người kia làm cậu thoát khỏi thứ cảm giác kia, đồng thời mũi không khỏi cay cay. "Mẹ..."

Hàn Tuyết Lan càng ôm chặt đứa con trai vào lòng, nước mắt rơi xuống, không kìm được mà đánh nhẹ lên lưng cậu. "Con làm sao!! Làm sao lại... để cha mẹ chờ lâu như thế!! Đứa ngốc này!"

Hàn Tiểu Hy cũng không kìm nổi nước mắt nữa. "Con xin lỗi... do con không tốt..."

Hàn Tuyết Lan ôm cậu một lúc rồi mới buông ra. "Để mẹ gọi điện báo với mọi người trong nhà."

Bà đi ra ngoài gọi điện để Hàn Tiểu Hy ở lại trong phòng.

"Mới tỉnh dậy chưa gì đã khóc lóc rồi. Cậu đúng thật nữ tính!" Trong đầu cậu vang lên một giọng nói đầy giễu cợt lại không giấu nổi một tia hứng khởi.

Hàn Tiểu Hy im lặng.

Không được xúc động Hàn Tiểu Hy, bình tĩnh tạo nên sự quý tộc.

Khương Thiên cười một tiếng, như nghe được chuyện đáng cười nhất thế gian, giọng nói còn thêm vài tia bất đắc dĩ. "Sự quý tộc? Được rồi!"

Hàn Tiểu Hy liền nổi gân xanh.

Gì chứ? Ý kiến gì hả? Ý kiến cái gì?

Thanh âm Khương Thiên đột nhiên trở nên mị hoặc như một ly rượu. "Hàn Tiểu Hy, cậu làm tôi hứng thú mất rồi. Chịu trách nhiệm đi!"

Hàn Tiểu Hy: . . . Hả? What the fuck??

"Cậu一" Khương Thiên đột nhiên im bặt.

Hàn Tiểu Hy biết rằng thời hạn của 'tâm linh tương thông' đã kết thúc.

Điều Khương Thiên chuẩn bị nói, cậu có chút hiếu kỳ muốn biết, mà hơn hết lại không muốn biết.

Được boss phản diện có hứng thú.

Vui nổi hả?

Đương nhiên là không rồi!!

Kiểu này chắc phải tìm cách tránh mặt hắn dài dài quá, sợ gặp rồi lại bị hắn đùa bỡn chết lúc nào không biết thì khổ!

Hắn có hứng thú còn bắt cậu phải chịu trách nhiệm là đủ hiểu không nên có dây dưa gì với hắn rồi!

Hmm... chắc nên đổi trường đi, đi du học chẳng hạn, không mất gì ngược lại càng tốt.

Đừng nên báo với em gái đi, kiểu gì nó cũng không đồng ý, có khi còn đến thẳng nhà nói với hai vị phụ huynh rằng mình có con với cậu muốn cậu chịu trách nhiệm cũng nên.

Dòng suy nghĩ của cậu bị cắt đứt ngay khi Hàn Phong Khải, Hàn Diệc Thiên cùng Hàn Thiên Phàm thi nhau bước vào, mặt ai nấy cũng lộ mồn một vẻ vui mừng.

Hàn Tiểu Hy cảm thấy trong tim như dâng một cỗ ấm áp.

Có gia đình, thật tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.