Hệ Thống - Ngươi Là Đồ Ngu Ngốc!~~

Chương 5: Em gái của nữ chủ




Ting! Kí chủ cô có biết cô đang chạy đi đâu không?

Khi Diệp Mộc đang cắm đầu vào chạy thì nghe tiếng nói của hệ thống vang lên.

Đậu xanh! Đương nhiên là không biết rồi. Hệ thống ngu ngốc! Mau đưa ta bản đồ trường học.

Sau đó trước mặt Diệp Mộc hiện lên một tấm bản đồ chằng chịt đường đi làm cho Diệp Mộc ngu luôn. Thiên a! Đây là bản đồ trường học hay bản đồ mê cung vậy. Trường cấp 3 thôi mà có cần hào nhoáng vậy không, thế này thì ba mẹ Diệp chắc phải còng lưng ra mà làm mất. Bản chủ này đúng là ngu ngốc thật, được ăn học đàng hoàng còn đi làm vật cản đường để bị chết. “ Hệ thống! Tốt nhất là ngươi hãy đọc cho ta đường đi luôn đi! Bổn cô nương không có tâm tình để nhìn tấm bản đồ này.”

“Ồ! Kí chủ bị mù đường nha!” Hệ thống sung sướng phát hiện ra một điều bí mật nào đó.

“ Là ta tâm phiền không muốn nhìn! Hừ!”

Diệp Mộc cố làm ra vẻ lạnh lùng nói.

“ Được rồi! Được rồi! Vậy bổn hệ thống sẽ coi như chưa biết điều bí mật gì đó! ^^~~~ Hệ thống cười gian -----

Bổn hệ thống đành làm hướng dẫn viên cho cô vậy.

Tại đây , kí chủ đi thẳng 500m rồi rẽ trái sẽ thấy một cái hồ. Trên hồ có một cây cầu rất đẹp. Truyền thuyết của cao trung Nam Khải nói rằng khi chia tay trên cây cầu này bạn sẽ nhanh chóng tìm được người tốt hơn, người bị bạn nói lời chia tay cũng vậy. Mà truyền thuyết này khá là linh nghiệm, vì thế cây cầu này được rất nhiều cặp trai gái lựa chọn để chia tay. Người bị chia tay đương nhiên rất buồn,đến mức khóc lóc muốn nhảy cầu cũng có luôn nhưng trong tâm lại có chút gì đó trông chờ vào tương lai gặp được người mới. Thế nên, nếu rảnh kí chủ có thể mua hạt giẻ, chọn góc 85 độ hướng đông nơi mà kí chủ có thể xem toàn cảnh, hình ảnh sắc nét, âm thanh sống động để xem. Đảm bảo chỉ sau 1 tháng, kí chủ có đủ một quyển sách dày với đầu đề 365 phương pháp chia tay không làm người khác đau lòng. ^^~”

“ Ơ! Mô típ cây cầu yêu thương đâu rồi? Tỏ tình dưới trăng sáng thành công 100% này? Goắt dờ cây cầu chia tay?” Diệp Mộc nghe xong vẫn chưa hết bàng hoàng. Cô lại cảm thấy tương lai có vẻ mây mù giăng lối rồi đấy, thế giới này có vẻ không được như mô típ thường lắm đâu.

Diệp Mộc vừa đi theo hướng dẫn của hệ thống vừa nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ nhanh gọn nhất. Cái hệ thống rách nát này sẽ không cho cô được cái gì tốt đâu mà. Thế nhưng đang đi, cô bỗng vấp phải một cái gì đó mềm mềm, sau đó Diệp Mộc nhìn xuống dưới chân.

“ .........................”

“ ............................!!!!!!!!!!!!!!!”

Hệ thống? Ngươi có nhìn thấy cái gì không?

Hệ thống: “...................”

“ Ngươi có thể cho bổn cô nương biết tại sao trên đường ra hồ cũng có con trăn to đùng này không? Hảảảảảả? Nó là giống trăn Anaconda đấy. Anaconda đấy! Hự! Nói ngươi rách nát quả thật không sai mà. (= ”= ) "

“ ....... Kí chủ à! Cô nên bình tĩnh đi! Bồn hệ thống thấy con trăn này nó còn chưa tỉnh đâu, thiết nghĩ cô bây giờ nên tìm cách thoát khỏi nó hơn là đứng đấy nguyền rủa bổn hệ thống đấy.”

Thấy hệ thống rách nát nói cũng đúng. Diệp Mộc nhẹ nhàng nhấc chân ra khỏi nơi mềm mại nào đó. Sau khi rút chân về được, Diệp Mộc thở phào một hơi.

“ Haizzz! Hù chết bổn cô nương rồi! Lần sau nếu có nghe Hệ thống rởm này chỉ đường thì cô nhất định sẽ đi ngược lại. À không! Cô sẽ tự mình tìm đường! Không gì bằng tự lực cánh sinh, cổ nhân nói quả không sai mà."

Kí chủ nhà nó lại lảm nhảm rồi, nhưng bây giờ không phải lúc a!. Chả lẽ kí chủ không thấy ảnh mắt thèm thuồng của con trăn kia đang rơi trên người mình à? Nó đành tốt bụng nhắc nhở :

“ Kí chủ thân mến..... !”

“ Gì? Ta không nghe!

Ngươi tưởng giả vờ dễ thương là bổn cô nương sẽ yếu lòng tha thứ cho ngươi nhé! Ta ghim rồi đấy!”

“ Oke! Oke! Kí chủ cô cứ ghim đi! Vậy đừng trách ta không nhắc nhở cô có ánh mắt rất thân thiết đang nhìn bữa tiệc từ trên trời rơi xuống của nó nhé!”

“ Cái gì mà bữa tiệc, ngươi lảm nhảm gì đó!” Diệp Mộc đang gào thét với hệ thống bỗng dưng thấy lạnh lẽo.

.............

Và rồi.

Một người – một trăn mặt đối mặt, mắt đối mắt, đắm đuối không rời.

.........

..... Đắm đuối con khỉ gió! Hệ thống chết tiệt! Huhu ! Cô không muốn vừa bước chân vào thế giới đã bị làm mồi cho trăn đâu.

Khi Diệp Mộc đang hối tiếc cho cuộc đời xuyên không đầy ngắn ngủi của mình thì có một thanh âm lười biếng vang lên.

“ Tiểu Đậu! Lại đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.