Chương 39: Không là anh em
Dừng một chút, hắn mới tiếp tục nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì nhiều, chỉ là… tôi bị An Sơ Hạ cự tuyệt.”
Không khí lập tức ôn hòa lại, Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tên tiểu tử này cuối cùng cũng nói ra.
“Hóa ra là bị cự tuyệt, nhiều chuyện thật a! Nhìn bộ dáng ngu ngốc lúc nãy của cậu, còn nói cái gì mà… ‘ con mẹ nó cậu câm miệng cho tôi’. Cậu cũng quá ngạc nhiên đi?” Tiêu Minh Lạc vẻ mặt khinh thường.
“Đúng! Không phải là cậu nói bị An Sơ Hạ cự tuyệt sao? Còn cảm thấy bốc hỏa sao? Thật là…” Hai người liếc nhau, đều tỏ vẻ khinh thường.
Đột nhiên, không khí xung quanh dường như bắt đầu hạ nhiệt độ, không khí cũng bắt đầu trở nên quỷ dị hơn.
Hàn Thất Lục ở trong lòng đếm ngược ba số. 3, 2, 1…
“Cái gì?!” “Cái gì?!” Trầm mặc ba giây, hai người lúc này mới ý thức được Hàn Thất Lục đang nói gì. Lăng Hàn Vũ trực tiếp từ trên sô pha nhảy xuống đất.
Hàn Thất Lục bất đắc dĩ thở dài nói: ” Tôi nói tốc độ phản ứng của hai người không nên như vậy… thật ‘nhanh’ a? Sau này ra ngoài đừng nói với ai tôi quen hai người.”
” Đừng đừng đừng.” Lăng Hàn Vũ đứng lên rồi lại ngồi xuống bên cạnh Hàn Thất Lục: “Ngược lại, cậu hãy kể lại tình huống lúc cậu bị cự tuyệt đi a, để chúng ta cùng nghe, vui vẻ vui vẻ a.”
Nói xong hắn mới phát hiện mình nói sai, vội vàng lấy tay che miệng lại.
Hàn Thất Lục lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đứng lên nói: “Tôi chỉ là cho cô ta một cơ hội, cô ta sống ở đây là vì muốn tiếp cận tôi. Hiện tại đương nhiên tôi đang chơi trò lạt mềm buộc chặt… A, tôi sẽ không cho cô ta cơ hội nào nữa! Cô ta cũng đừng mơ học được ở Tư Đế Lan.
“Cậu chắc chắn cô ấy sống ở đây vì muốn tiếp cận cậu?” Cằm Tiêu Minh Lạc hơi nâng lên, chất vấn một câu. Bởi vì anh biết rằng, An Sơ Hạ không phải là loại người này, hơn nữa… An Sơ Hạ hình như cũng không thích Thất Lục.
Tất cả chuyện này có phải có cái gì đó hiểu lầm không?
“Nếu không thì còn có thể là vì gì?” Hàn Thất Lục hỏi ngược lại.
“Vậy… cậu không cần vì cô ấy mà chất vấn bạn gái Mạc Hân Vi của cậu đi?” Lông mi vừa nhấc, Tiêu Minh Lạc tiếp tục hỏi. Nói thật anh đối với Mạc Hân Vi thật sự là không có chút gì ấn tượng, vì cô ta trang điểm quá đậm, hay vì mỗi lần nhìn thấy Thất Lục đều tỏ ra kiêu ngạo ương ngạnh.
Ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ lớn ở phòng khách hướng về khoảng không phía xa xa, bên ngoài vẫn là ánh nắng tươi sáng.
Khóe miệng nhếch lên mỉm cười như một ác ma, Hàn Thất Lục nhẹ giọng nói: “Chẳng những không chất vấn Mạc Hân Vi, chỉ sợ tôi còn nhờ cô ta chỉnh vài người…”
“Chuyện này không thể được a Thất Lục!” Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ cùng kêu lên ngăn cản.
Tiêu Minh Lạc còn bổ sung một câu: “An Sơ Hạ với cậu chắn chắn là có gì đó hiểu lầm.”
“Câm miệng!” Lạnh giọng ngăn lời nói của Tiêu Minh Lạc lại, hắn tiếp tục nói: “Đi, đi tới ‘Atlantis’! Còn nữa, sau này đừng ở trước mặt tôi nhắc tới tên con tiện nhân kia! Nếu không, sẽ không là anh em nữa!”
Nói xong, hắn lại lãnh đạm đi ra khỏi phòng khách.
Atlantis thật ra là một quán bar lớn trong thành phố A, thuộc sở hữu của một công ty con của tập đoàn Hàn thị.
Nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Thất Lục, Lăng Hàn Vũ không có ý kiến, đành phải hỏi Tiêu Minh Lạc: “Làm sao bây giờ a? Tớ có một dự cảm không tốt…”
“Không cần cậu dự cảm tôi cũng biết kế tiếp nhất định xảy ra chuyện không tốt. Quên đi… chúng ta đi theo trước đã, cũng không nên nhắc tới An Sơ Hạ trước mặt cậu ấy.” Tiêu Minh Lạc đành hết cách.
Chương 40: Nhắc đến điều cấm kỵ
Atlantis là quán bar luôn luôn mở trong 24h, vậy nên cho dù là ban ngày cũng có không ít những thiếu gia con nhà giàu vô đây uống rượu tán gái.
“Thiếu gia, bây giờ là ban ngày sao người lại qua đây?” Người phụ trách quán bar – Will, nhìn thấy Hàn Thất Lục xuất hiện, không khỏi giật mình. Tỉ lệ Hàn Thất Lục xuất hiện ở Atlantis vào ban ngày ở giữa tuần hầu như bằng không.
Hàn Thất Lục đi vòng qua hắn, ngồi xuống bên cạnh quầy bar, không để ý đến Will.
“Cho ta một Whisky.”
Vừa ngồi xuống đã trực tiếp gọi rượu, điều này làm cho Will càng thêm cảm thấy kỳ quái, muốn tiếp tục đi lên hỏi có chuyện gì xảy ra thì Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ đi tới.
“Tiêu thiếu gia, Lăng thiếu gia, Thất Lục thiếu gia làm sao vậy? Sao có cảm giác không thoải mái lắm?” Nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện, Will đè thấp thanh âm hỏi bọn hắn.
Hai người nhìn nhau một cái, Tiêu Minh Lạc mở miệng nói: “Dùng năm chữ thì có thể hình dung hắn đã xảy ra chuyện gì.”
Will suy nghĩ sâu xa một lúc rồi nói: “Chẳng lẽ là… lo lắng về cuộc thi*?”
“Không!” Lăng Hàn Vũ tiếp lời nói: “Là… chuyện của em gái hắn*!”
* Chỗ này không biết mình dịch đúng không nữa. Bạn nào rành tiếng Trung dịch giúp mình nghĩa từ này với “考试挂科” và “关你妹事” nha ^^
Will lập tức im lặng.
“Được rồi, cậu làm việc cần làm đi, ở đây để chúng tôi xử lý.” Tiêu Minh Lạc không trêu Will nữa, trực tiếp để hắn đi.
Trong nháy mắt, Hàn Thất Lục đã rời khỏi quầy bar đến trước mặt bọn họ, trong tay còn một ly Whisky.
“Hai người thật mạnh mẽ a. Không chỉ có tốc độ phản ứng chậm, tốc độ đi lại cũng không phải là chậm bình thường a!” Hắn nhăn mặt lại, ngửa đầu uống cạn toàn bộ rượu trong ly.
Lăng Hàn Vũ nhức đầu, nhỏ giọng nói: “Thất Lục a, người xưa thường nói, mượn rượu giải sầu lại càng thêm sầu a…”
“Sao lại nhìn tôi với ánh mắt như thế? Đừng đùa!” Để ly rượu đặt lại trên bàn, Hàn Thất Lục vẻ mặt khinh thường.
Lăng Hàn Vũ nhún vai, cất cao giọng nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi lấy rượu uống. Đúng rồi, Minh Lạc, cậu uống gì?”
“Lấy tôi một ly sữa bò.”
“Cái gì?” Khóe miệng Lăng Hàn Vũ không tự giác run lên một chút.
Tiêu Minh Lạc giơ tay lên giải thích: “Tôi không thể uống rượu, nếu hai người đều uống rượu, ai đưa hai người về?”
Lăng Hàn Vũ khẽ nhíu mi, xoay người hướng quầy bar đi tới.
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không uống rượu, đúng rồi…” Hàn Thất Lục đắc ý nói: “Tôi vừa nghĩ sẽ gọi cho Mạc Hân Vi đến Atlantis. An Sơ Hạ chết chắc rồi!”
Tiêu Minh Lạc trong lòng trách móc, đã nói là không được nhắc đến An Sơ Hạ, lại tự mình nói ra đầu tiên.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt không biểu hiện gì, hỏi: “Cậu kêu cô ta tới làm gì? Cô ta không phải luôn tự nhận là bạn gái cậu sao?”
Ngồi xuống sô pha gần đó, Hàn Thất Lục vẻ mặt đắc ý nói: “Nếu lần này cô ta làm việc tốt, có lẽ tôi có thể cho cô ta một cơ hội.”
“Một cơ hội? Thất Lục, cậu không đùa đi? Với ánh mắt của cậu làm sao có thể vừa ý với loại người như Mạc Hân Vi? Nghĩ lại Hướng Mạn Qùy mối tình đầu của cậu, Mạc Hân Vi sao có thể sánh được!”
Không khí trong nháy mắt lạnh xuống.
Đáng chết! Tiêu Minh Lạc trong lòng mắng chính mình một câu. Cư nhiên trong lúc vô ý lại nhắc đến điều cấm kỵ… Lần này chắc chắn sẽ chết vô cùng khó coi!
Mắt nhìn quầy bar bên kia, Lăng Hàn Vũ cư nhiên đang học hỏi được kỹ thuật pha rượu ở quầy bar. Xem ra không thể trông cậy vào tên tiểu tử kia rồi.
Đang do dự không biết nên nói gì để giảm bớt không khí, một mỹ nữ đi tới…