Hãy Tự Trọng Đại Thiếu Gia Họ Hàn

Chương 25-26




Chương 25: Hoàn Tử nham hiểm

Vì thể lực của lớp A tiêu hao quá lớn, Mạc Hân Vi rất nhanh có thể đuổi kịp bọn họ.

Cô chạy đến trước mặt An Sơ Hạ giơ tay ngăn lại, lớn tiếng nói: “Thầy chỉ phạt một mình An Sơ Hạ chạy, các người tụ tập náo nhiệt gì ở đây? Nếu các người vẫn tiếp tục chạy cùng cô ta, vậy…”

Đúng lúc Hoàn Tử đi tới nói: “Thầy thể dục đã cho tôi toàn quyền giám sát An Sơ Hạ, và các người. Các người chạy cùng cô ta cũng không sao, chỉ là những vòng vừa rồi đều khhong được tính!”

Những câu nói đó bất ngờ dọa toàn bộ học sinh lớp A, cả đám đều sửng sốt nhìn An Sơ Hạ không biết phải làm sao.

Môi An Sơ Hạ trở nên trắng bệch, mệt mỏi quay người nhìn mọi người nói: “Cám ơn mọi người đã cùng tớ chạy bộ, tớ sẽ ghi nhớ tấm lòng của mọi người hôm nay. Bây giờ mọi người đi ăn cơm đi, tớ không sao.”

Nhìn mọi người còn đứng im chưa chịu đi, An Sơ Hạ cố gắng nâng cao thanh âm: “Nếu ai không đi, đó sẽ không phải bạn của tớ!”

Những lời này vô cùng có trọng lượng, có người bước lên vỗ vai An Sơ Hạ: “Sơ Hạ, cố lên!”

Một người rời đi thì mọi người cùng bắt đầu rời đi. Cho đến khi chỉ còn lại một mình Phỉ Lệ Á, trên mặt, trên người đều đổ mồ hôi rất nhiều, thân hình mập mạp, lại vừa chạy nhiều như vậy, bây giờ dường như đổ rất nhiều.

“Phỉ Lệ Á, đi nhanh đi, tớ có thể làm được.” Cô miễn cưỡng bày ra một nụ cười như mếu cho Phỉ Lệ Á nhìn.

Phỉ Lệ Á khóc rời đi. Từ đầu đến cuối không quay đầu lại nhìn An Sơ Hạ lần nào, vì cô sợ nếu quay đầu lại sẽ nhịn không được mà cùng cô ấy chạy tiếp. Nếu không vì cô đắc tội với Mạc Hân Vi, cô ấy có lẽ không bị phạt chạy.

Thấy toàn bộ học sinh lớp A đi rồi, Mạc Hân Vi vô cùng đắc ý. Cô biết, chạy bộ một mình so với chạy bộ cùng một đám, cảm giác rất khác. Một khi người bên cạnh đi rồi, tinh thần chống cự của cô ta sẽ yếu đi.

“Tốt lắm An Sơ Hạ.” Hai tay cô khoanh trước ngực, kiêu ngạo nhìn An Sơ Hạ tiếp tục nói: “Bây giờ cô có thể chạy được rồi! Hoàn Tử, còn lại bao nhiêu vòng?”

Hoàn Tử cười lạnh một tiếng: “Còn sáu vòng!”

“Tại sao?” An Sơ Hạ nhăn mặt nhìn Hoàn Tử: “Rõ ràng tôi đã chạy bảy vòng!”

Giả bộ nhớ lại, Hoàn Tử tươi cười nói: “Thật ngại a, vừa rồi tôi đi lấy dù che nắn, cho nên… tôi không thấy cô chạy mấy vòng kia, phiền cô chạy lại một lần cho tôi xem a.”

Đáng ghét… An Sơ Hạ nắm chặt bàn tay, run nhè nhẹ, cô thật sự rất muốn trực tiếp đánh cô ta một cái…

Nhưng cô biết, cô không thể làm thế, nếu cô làm vậy.. lại sẽ càng rắc rối hơn.

“Sao thế? Không phục ư?” Hoàn Tử đi đến trước mặt An Sơ Hạ, nắm chặt bả vai cô: “Không chạy cũng được, tôi sẽ đi tìm thầy thể dục, nói cho thầy biết… lần này cô muốn đi mua nước giải khát.”

“Cô…” An Sơ Hạ khó thở vì tức giận, khi chạy bộ mặt đã ửng đỏ giờ còn trở nên đỏ hơn. Cuối cùng, cô gục đầu xuống, đẩy Hoàn Tử ra tiếp tục chạy.

Phía sau truyền đến tiếng cười to của đám người Mạc Hân Vi, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Mẹ… Con nhất định có thể làm được! Chỉ là chạy bộ thôi mà, con nhất định làm được!

Giơ cổ tay lên lau nước mắt, cô ép mình cười thật to.

Có một vĩ nhân từng nói, kiên trì chính là thắng lợi. An Sơ Hạ, mày không được thua đám người kia a… Bất luận như thế nào, cô cũng không thể gục ngã được!

Nắm chặt tay, cô hít sâu, bắt đầu chạy nhanh hơn.

Chương 26: Hắn lo lắng cho An Sơ Hạ?

“Sao rồi?” Hàn Thất Lục ra căn tin túm lấy Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc hỏi.

Hai người nhìn nhau, ủ rũ nói: “Không tìm thấy An Sơ Hạ…”

“Chết tiệt!” Hàn Thất Lục thầm nguyền rủa một tiếng: “Con nhỏ chết tiệt đó rốt cuộc chết ở nơi nào?!”

Mẹ Khương Viên Viên của hắn gọi điện thoại, bắt hắn trưa nay đưa An Sơ Hạ về nhà ăn cơm. Vậy nên bọn hắn đã tìm từng phòng học, còn tới thư viện, đường Lâm Ấm, bãi đất trống, thậm chí cả ký túc xá nữ cũng đã tìm qua, nhưng đều không thấy An Sơ Hạ.

Lúc này Hàn Thất Lục mới bắt đầu hối hận, có phải lúc nãy hắn nói quá nặng với An Sơ Hạ, không phải là cố ý…

Lăng Hàn Vũ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo chút sợ hãi: “Thất Lục, An Sơ Hạ không phải là…”

“Không phải là gì?” Tiêu Minh Lạc khẩn trương tiếp lời, Hàn Thất Lục cũng nhìn chằm chằm Lăng Hàn Vũ.

“Không phải là bị UFO bắt đi đi?” Nhìn con ngươi của Tiêu Minh Lạc nhất thời co rút, Lăng Hàn Vũ cười giải thích: “Cậu chắc chắn là không biết ý tứ của UFO đi? UFO ở đây chính là người ngoài hành tinh…”

Tiêu Minh Lạc đạp một cước: “Cút mẹ cậu đi!”

“Khốn nạn! Khi nào mới nghiêm túc lại? Nếu An Sơ Hạ xảy ra chuyện gì, tôi…”

Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc ăn ý cùng quay ra hỏi: “Cậu làm sao?”

Hít sâu một hơi, Hàn Thất Lục vô cùng bình tĩnh nói: “Mẹ tôi nhất định không để yên cho tôi, nói không chừng lập tức đóng băng thẻ tín dụng nữa. Kinh tế liền bị cắt hết… một khi kinh tế đã bị cắt, nói không chừng ngay cả một cái dù che nắng cũng mua không nổi.”

Hai người quay mặt, ánh mắt coi thường, không ngờ hắn chỉ là lo cho chính mình.

Lăng Hàn Vũ đi qua vỗ vai Hàn Thất Lục, vô cùng trượng nghĩa nói: “Không sao, nếu cậu không có tiền mua dù, tôi sẽ cho cậu mượn tiền!”

“Dù…” Hàn Thất Lục lập tức nhớ lại.

Là sân thể dục! Không phải đến sân thể dục… là đến thư viện.

Thanh âm của Hoàn Tử đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, dù, sân thể dục, thư viện… Hoàn Tử là loại người tuyệt đối sẽ không bỏ bữa trưa để đến thư viện, hơn nữa còn cầm theo nhiều dù như vậy, bên trong nhất định có chuyện gì.

Thần kinh của hắn buộc chặt lại, miệng rất nhanh nói vài câu: “Không phải! Mẹ nó! Mau đến sân thể dục!”

Bọn hắn hầu như đã tìm khắp nơi, nhưng chỉ có sân thể dục là không tìm qua. Vì hắn cảm thấy An Sơ Hạ bây giờ tuyệt đối không thể ở sân thể dục được.

Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Hàn Thất Lục, Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc nhìn nhau, nhớ lại lúc gặp Hoàn Tử ở cầu thang. Cô có chút kỳ lạ, bộ dáng ấp a ấp úng rất dễ làm cho người ta nghi ngờ.

Gật đầu một cái, đi cùng Hàn Thất Lục đến sân thể dục.

An Sơ Hạ à An Sơ Hạ, cô nhất định không được xảy ra chuyện gì a… Hàn Thất Lục trong lòng không ngừng suy nghĩ. Nếu xảy ra chuyện gì, hắn quả thật không biết phải làm gì. Thẻ tín dụng bị đóng chỉ là chuyện nhỏ, mà còn là… còn là… còn là gì hắn cũng không thể nghĩ ra.

“Thất Lục, thừa nhận đi, cậu đối xử với An Sơ Hạ rất khác!” Tiêu Minh Lạc chạy bên cạnh lớn tiếng nói với Hàn Thất Lục.

Hắn lạnh giọng: “Cậu câm miệng lại cho tôi!”

“Đợi tôi với!” Lăng Hàn Vũ chạy sau cùng hét to: “Giày tôi bị lỏng rồi!”

“Không đợi cậu đâu!” Tiêu Minh Lạc hướng mặt ra sau liếc liếc, bước chân nhanh hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.