Hãy Cho Nhau Lối Thoát

Chương 1-2




Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm.

“Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi."

"Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc."

"Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!"

Mọi người được phen cười lớn.

“Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt.

"Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.”

Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?”

Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang chút mỉa mai: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ vậy đó. Kết hôn ba năm rồi đến mặt của chồng còn chưa được nhìn thấy, nếu tôi mà cưới Lăng Diệu, tôi đã không để mình rơi vào cảnh thê thảm như Lê Hân Dư bây giờ."

Một góc phía sau nào đó Lê Hân Dư đã nghe hết toàn bộ những lời nói chối tai này.

Thì ra cuộc hôn nhân của cô trong mắt người ngoài là như vậy.

Một cuộc hôn nhân phải thất bại nhường nào mới trở thành trò cười cho mọi người bàn tán sau lưng như vậy?

Cũng chẳng có gì khó chịu cả, cùng lắm cũng chỉ là có chút gượng gạo thôi.

Lê Hân Dư nâng ly rượu lên nhẹ nhàng nhấp môi.

Lông mày hơi giật, cô cảm thấy uống không quen loại rượu này bèn bỏ ly xuống.

Chẳng có gì thú vị, rồi cô đứng lên quay về phòng nghỉ ngơi.

Khi phát hiện Lê Hân Dư vừa từ phía sau lướt qua, những cô gái đó bèn có chút hoang mang. Nói xấu sau lưng người khác bị nghe thấy thì vô vùng lo lắng, họ sợ hãi nhìn Lê Hân Dư.

Cũng không biết là cố tình hay vô tình, ly rượu trong tay của một người rơi xuống ướt hết váy của Lê Hân Dư.

"Thành thật xin lỗi." Cô gái đó nói.

Lê Hân Dư liếc nhìn cô ta, mỉm cười rồi quay người bước đi.

“Cái cô Lê Hân Dư đó có ý gì? Cô ta ghim thù ư? Chả lẽ định một lúc nào đó giở thủ đoạn hãm hại chúng ta ư?"

Cô gái đó bắt đầu sợ hãi, cô còn chưa kết hôn bao lâu nên không thể gây rắc rối cho gia đình nhà chồng được: “Dù nói gì đi chăng nữa thì Lê Hân Dư giờ cũng là vợ của Lăng Diệu”

Không ai dám đắc tội với gia đình nhà họ Lăng.

Cô gái trẻ miệt thị lườm một cái: “Được rồi, Na Na, Lê Hân Dư không có năng lực để giở trò với cô đâu. Đe dọa tới chúng ta chỉ có gia đình nhà họ Lăng, cô ta đúng là Lăng phu nhân, nhưng cô xem trong lòng Lăng Diệu, Lê Hân Dư chiếm vị trí nào cơ chứ?"

"Cũng đúng.."

Họ lại tiếp tục bàn tán về cuộc hôn nhân hào nhoáng này.

Không muốn bị người khác chú ý tới, Lê Hân Dư bèn lên lầu từ tầng dự bị ít người lui tới.

Bà Lăng nói với cô, sau này về nhà họ Lăng cô sẽ ngủ ở phòng này.

Lê Hân Dư vừa bước vào, không buồn tháo đôi giày cao gót vừa cao vừa nhọn ra trước mà vội vàng đi cởi bộ đồ này ra. Hôm nay cô mặc bộ váy màu trắng, phần ngực áo bị rượu thấm ướt chẳng thoải mái chút nào.

Khóa của chiếc váy nằm ở bên sườn khiến cô chật vật mãi mới kéo xuống được. Chiếc váy tuột xuống để lộ thân thể ngọc ngà trong trắng.

“Két két...” Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một người đàn ông bước ra từ bên trong, thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn.

Đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn cô.

Khoảnh khắc chiếc váy rơi xuống, trên người Lê Hân Dư gần như không còn một mảnh vải che thân.

Không ngờ có đàn ông đột nhiên xông vào, cô bèn quay người đi dùng hai tay che trước ngực.

Chàng trai trước mặt cao khoảng một mét tám tư, đẹp trai đến nỗi không ai có thể sánh nổi, mặt mày sâu lắng, sống mũi thẳng, bờ môi vô cùng hấp dẫn.

Đây không phải ai khác mà chính là người mà Lê Hân Dư đã kết hôn ba năm nay chưa từng gặp mặt, Lăng Diệu.

Lê Hân Dư nhanh chóng cúi người xuống nhặt chiếc váy lên quấn lên người, sợ hãi nhìn về phía chàng trai tuấn tú ấy: “Sao anh lại ở đây?"

Vừa hỏi xong, cô hận một nỗi không thể cắn đứt lưỡi mình.

Đột nhiên hiểu ra điều gì, đây là nhà họ Lăng, hôm nay là tiệc rượu nhà họ, anh ta chắc chắn sẽ có mặt ở đây.

Chẳng trách khi bà Lăng nói với cô sau này cô sẽ ở căn phòng này, ánh mắt có chút thâm ý gì đó.

Xem ra, đây chính là phòng của Lăng Diệu.

Ba năm nay, cuộc hôn nhân này vẫn luôn có tiếng mà không có miếng, cô vẫn luôn không nghĩ tới mà bỏ qua những điểm này.

Lăng Diệu nhếch môi nhìn cô gái trước mặt đang sợ hãi đến nỗi không biết làm gì, ánh mắt như con hổ đói đang muốn nuốt con mồi phía trước. Anh nhìn từ đầu tới chân cô, không một tì vết.

Cô đã uống một chút rượu, khiến cho hai bên gò má có chút ửng hồng, điều này lại càng thu hút người đối diện.

Cũng không biết cô gái này là do người bạn nào đã đưa tới cho anh, biết cuộc hôn nhân với anh là vô vị nên đã cố ý đưa cô tới đây?

Vốn đĩ đối với những cô gái không có lai lịch, không trong sạch như này anh sẽ chẳng có hứng thú gì, nhưng cô gái trước mắt... cho dù tướng mạo hay bộ dạng hoảng hốt này đều là khẩu vị của anh.

Lăng Diệu cười một cách nham hiểm bước lên phía trước, vòng tay ra ôm cô vào lòng: “Em bây giờ mới che lại, có phải đã quá muộn rồi?"

Cô không dám cử động, hai tay giữ chặt lấy quần áo.

“Lăng Diệu anh sao vậy? Bỏ tôi ra, tôi không phải cố tình vào phòng anh đâu, là vì..."

Chưa kịp dứt lời, cô đã bị anh khóa môi.

“Được lắm, càng từ chối anh càng thích."

Càng từ chối càng thích cái con khỉ, nếu cô muốn lên giường cùng anh thì năm ấy đã không vừa kết hôn liền trốn đi du học ba năm đằng đẵng rồi.

Lê Hân Dư bắt đầu phản kháng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.