Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 3 - Chương 7




Editor: Ngọc Thương

Tôn Ngọc Tuyết đối với Tô Phỉ đã hết hi vọng rồi sao?

Không hề!

Đại hôn hôm đó, lời Tôn Ngọc Tuyết nói, Thanh Ninh nghe được rõ ràng, còn cả ngữ khí nói chuyện của nàng ta.

Hiển nhiên, Tôn Ngọc Tuyết vẫn còn mơ tưởng đến Tô Phỉ.

Nhưng nàng ta lại muốn gả cho Tô Khiêm?

Mặc kệ trong lòng Tôn Ngọc Tuyết nghĩ thế nào, Thanh Ninh vẫn có thể đoán được, chờ Tôn Ngọc Tuyết vào cửa rồi, Quốc công phủ sẽ không tránh khỏi bị nháo loạn.

Tôn thị là cô cô của Tôn Ngọc Tuyết, đến lúc đó, bà cô trở thành mẹ chồng, đối đãi với Tôn Ngọc Tuyết sẽ như thế nào đây? Vẫn đối tốt trước sau như một?

Làm sao có thể?

Con dâu với cháu gái, thái độ đương nhiên sẽ có sai biệt, huống chi, Tôn Ngọc Tuyết còn lo sợ Tôn thị muốn trừ khử Tô Phỉ.

Ba nữ nhân một sân khấu.

Bề ngoài, Tô lão phu nhân cùng Tôn thị, quan hệ mẹ chồng con dâu không tệ.

Mấy ngày liên tiếp, Thanh Ninh cũng có thể nhìn ra được, Tô lão phu nhân đối với Tô Phỉ vô cùng lãnh đạm, nhưng đối với hai huynh muội Tô Dao và Tô Khiêm lại thật tâm thương yêu.

...

Vẻ mặt Tôn thị đoan trang, nụ cười ôn hòa, nhìn qua giống như trưởng bối từ ái. Thanh Ninh nhàn nhạt cười nói: "Đại hôn của Nhị đệ chính là đại hỉ sự, con dâu nào có thể đứng nhìn mẫu thân bận rộn? Mẫu thân xin cứ việc phân phó, con dâu nhất định sẽ tận thiện tận mỹ*, làm tốt mọi việc".

(tận thiện tận mỹ: hết sức tốt, hết sức đẹp)

Nụ cười trên mặt Thanh Ninh ôn nhu, giọng nói chân thành.

Chỉ có mình các ngươi biết giả bộ thôi sao?

Hào phóng hiền lành, ai mà không thế? Kể cả không thế, những người từ nhỏ lớn lên trong cao môn đại hộ, ai cũng sẽ biết cách giả bộ hết thôi!

Không cần nàng giúp đỡ, nhưng thật ra là chột dạ, sợ nàng sau lưng ngáng chân, tại thời điểm đại hôn của Tô Khiêm gây ra sự tình gì đến thì đúng hơn?

"Ngươi vừa mới vào cửa, vẫn còn trong thời gian tân hôn! Sao có thể để ngươi giúp đỡ, ngươi chỉ cần để ý hầu hạ Phỉ nhi cho tốt là được. Đại hôn của Khiêm nhi, tự đã có ta vất vả, không cần ngươi quan tâm". Nụ cười trên mặt Tôn thị không thay đổi, trong mắt hiện vài phần đề phòng.

Thanh Ninh nhìn thấy vẻ đề phòng trong mắt Tôn thị, khóe miệng cong lên: "Mẫu thân nói quá lời, gì mà quan tâm với không quan tâm. Đại hôn của Nhị đệ là đại hỉ sự trong nhà, con dâu lúc ở nhà mẹ đẻ đã từng tiếp xúc qua công việc vặt, rất dễ dàng theo mẫu thân ngài học hỏi".

Là nghe không hiểu ý của mình, hay là hiểu nhưng cố ý giả bộ, khó xử mình? Trong ánh mắt Tôn thị lộ ra mấy phần tìm tòi nghiên cứu, thấy sắc mặt Thanh Ninh vẫn như thường, đôi mắt lại càng thanh thấu, không nhìn ra ý tứ gì khác, vì vậy liền cười cười, hòa nhã nói: "Muốn tiếp xúc với công việc vặt, sau này còn có rất nhiều cơ hội, hiện tại không cần vội!".

Nếu là việc khác thì còn có thể để nó tiếp xúc một chút, nhưng là đại hôn của Khiêm nhi, sao có thể để nó sờ chạm? Tôn thị nghĩ tới thủ đoạn lần trước của Tô Phỉ, trong lòng không khỏi lộp bộp.

Hai năm qua, nàng không để phát sinh ra chuyện gì, không phải là không muốn, mà là chưa có cơ hội tốt, tiểu đả tiểu nháo* nàng không thèm nhìn trong mắt, đối với nàng, một khi đã ra tay thì phải một kích tất trúng.

(tiểu đả tiểu nháo: việc náo loạn nhỏ nhặt)

Tuy không gây ra sự gì to lớn, nhưng mà, ai biết được hắn có lợi dụng cơ hội này mượn tay Tiêu thị hạ thủ ngáng chân nàng hay không?

Cho nên, đại hôn của Khiêm nhi, nàng đương nhiên không thể để phu thê bọn họ nhúng tay, nửa điểm cũng không được.

Thanh Ninh mỉm cười: "Vẫn là mẫu thân ngài thương con dâu, con dâu đành nhàn hạ trốn việc vậy". Trong lòng nàng hiểu rõ Tôn thị tự chắc sẽ không để nàng nhúng tay, nói như vậy chẳng qua là tìm cách từ chối nàng thôi.

Muốn nàng xuất lực cho đại hôn của Tô Khiêm và Tôn Ngọc Tuyết? Kể cả Tôn thị có đồng ý, nàng cũng không muốn.

Tô Dao nghiêng đầu liếc mắt Thanh Ninh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Giả mù sa mưa*!"

(giả mù sa mưa: tung hỏa mù che mắt thiên hạ)

Thanh Ninh mỉm cưới đón ánh mắt Tô Dao.

Tô Dao trợn to hai mắt, nhíu mày không cam lòng yếu thế, cùng Thanh Ninh nhìn nhau.

Nụ cười bên miệng Thanh Ninh sâu hơn vài phần.

"Không có quy củ, sao ngươi dám nói đại tẩu ngươi như thế?", Tôn thị nhíu mày, trách Tô Dao: "Không cho phép ngươi không biết lớn nhỏ như vậy!".

"Tiểu cô tính tình ngay thẳng, con thích", không đợi Tô Dao phản ứng, Thanh Ninh liền đi trước một bước, cười nói: "Mẫu thân, người nói lời không xuôi tai, còn hơn người trước mặt hòa thuận tốt đẹp, mà sau lưng âm..."

Thanh Ninh chựng lại, câu tiếp theo không ra khỏi miệng, mắt cười nhìn Tô Dao, tiếp tục: "Nói đến, cũng là phúc phí của ta".

Đây là tiếu lý tàng đao*, ám chỉ mình ngoài mặt tử tế, mà lòng dạ âm hiểm? Tôn thị nhướng mày nhìn Thanh Ninh, nhớ tới thủ đoạn làm việc trước kia của nha đầu này, liền cố đem hồ nghi trong lòng ép xuống, cười khanh khách nói: "Bởi vì nó nhỏ nhất, trong nhà lại chỉ mình nó là tiểu cô nương, khó tránh khỏi nuông chiều chút ít, ngươi cũng đừng để trong lòng".

(tiếu lý tàng đao: Cười nụ giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết - kế thứ mười trong ba mươi sáu kế của binh pháp Tôn tử, điển cố ở cuối chương)

"Mẫu thân yên tâm, con dâu sẽ không để bụng", Thanh Ninh cười gật đầu, lại nói: "Nghĩ gì nói nấy, con dâu thực yêu thích những người có tính cách thẳng thắn như vậy, thích liền nói là thích, mà ghét liền nói là ghét".

Thấy Thanh Ninh nói thế, Tôn thị bật cười, đang nói chuyện thì đại nha đầu Kết Hồng bên người Tôn thị đi vào, nói người bên viện Tôn lão phu nhân đến đây, bảo không cần mọi người đi qua đó thỉnh an.

Tôn thị nhìn đồng hồ báo giờ, suy nghĩ một chút, hỏi: "Người tới là ai? Có khi nào mẫu thân xảy ra chuyện gì không?".

"Là Song Hỷ tỷ tỷ, nói chiều nay lão phu nhân chỉnh hạ trong vườn hoa, người có chút mệt, muốn nghỉ ngơi sớm", Kết Hồng trả lời.

"Được, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi", Tôn thị gật đầu, Kết Hồng quỳ gối lui ra ngoài.

Tôn thị quay sang nói với Thanh Ninh và Tô Dao: "Vậy hai con trở về phòng đi, ta đi xem một chút". Tô lão phu nhân nói không cho các nàng đi, nhưng Tôn thị muốn đi một chuyến, nàng đối với Tô lão phu nhân cho tới bây giờ đều là kính cẩn hiếu thuận, việc hỏi han ân cần từ trước tới nay luôn làm cẩn thận tỉ mỉ, người ngoài chưa từng nhìn ra được một tia sai sót nào.

Tô Dao và Thanh Ninh cười đứng dậy quỳ gối cáo từ.

Hai người cùng nhau trở về viện của mình.

Tôn thị đứng dậy để Võ ma ma giúp nàng sửa sang lại làn váy, lông mày khẽ nhíu, dẫn theo lo lắng: "Dao nhi, nha đầu này..."

"Phu nhân, ngài yên tâm đi, tiểu thư là người thông tuệ". Võ ma ma vừa khom người sửa sang váy cho nàng, vừa an ủi.

"Rất thiếu kiên nhẫn, tính cách của nha đầu này phải hảo hảo mài giũa mới được", Tôn thị thở dài, phải tận lực dạy nữ nhi, rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu cô nương, cuộc sống luôn thuận lợi, chưa từng gặp khó khăn ngăn trở, thiếu tôi luyện, tính cách chưa thể trầm ổn.

...

Tôn thị cúi đầu thấy y phục đã được sửa sang xong, liền đỡ tay Võ ma ma đi đến viện tử của Tô lão phu nhân.

Tô Dao ngẩng cao đầu đi phía trước, bộ dáng không thèm để ý, Thanh Ninh không nóng không vội dẫn theo Trà Mai cùng Bạc Hà đi phía sau không xa.

Trời đã tối, trăng tròn treo trên ngọn cây, trong bầu trời đêm, thỉnh thoảng có vài ngôi sao lóe lên, trên đường đèn chiếu rất sáng.

Đến ngã rẽ, Tô Dao dừng bước, xoay người thấy Thanh Ninh chậm rãi dắt theo nha đầu nhàn nhã tản bộ phía sau, cảm thấy rất không dễ chịu, nàng một đường đi nghẹn khí, thở không ra hơi, ai ngờ người phía sau lại hoàn toàn vô lo như vậy!

Thanh Ninh đã đi tới, thấy Tô Dao đứng đó, cước bộ từ từ, mang theo cười nhạt nhìn nàng ta.

Tô Dao tức giận: "Ngươi không cần phải giả mù sa mưa làm bộ hảo tâm".

"Ta giả mù sa mưa làm bộ hảo tâm?", Tôn thị tâm tư sâu như vậy, không ngờ lại dạy nên một Tô Dao thiếu kiên nhẫn như thế! Thanh Ninh nhướng mày, hỏi ngược lại.

"Mỗi ngày ngươi đều mang theo tươi cười, ai mà biết, dưới nụ cười kia là loại gương mặt gì!", Tô Dao nói.

Người như vậy là Tôn thị mới đúng! Nụ cười trên mặt Thanh Ninh nhạt vài phần, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Dao: "Tô Dao, ngươi không thích ta".

Thanh Ninh chựng lại, ánh mắt thanh lãnh như nguyệt: "Đồng dạng, ta cũng không thích ngươi, cho nên, không cần phải nháo lên, lao vào ta như thiêu thân, nếu không ta sẽ không khách khí". Tô Dao không học được vài phần lợi hại ở Tôn thị, đến lúc đó, khẳng định là sẽ chịu không nổi.

Tô Dao không ngờ Thanh Ninh lại trực tiếp nói thế, sắc mặt lập tức vừa trắng vừa đỏ, cắn môi: "Ngươi uy hiếp ta, ta sẽ nói với Đại ca!".

Nói cho Tô Phỉ? Thanh Ninh cười nhạt gật đầu: "Ta chờ".

Nói xong lướt qua Tô Dao hướng Cảnh Tụy viên đi đến.

Tô Dao nổi cáu, nhưng nghĩ đến Tô Phỉ đối với người muội muội là nàng luôn vô cùng lãnh đạm, âm thanh liền mang vài phần không lo: "Ngươi cứ chờ đi, ta nhất định sẽ nói cho Đại ca!".

"Tiểu thư, ngài không nên trúng kế khích tướng của thế tử phu nhân. Ngài cùng thế tử là thân huynh muội, thế tử cùng thế tử phu nhân tình cảm vừa chớm, nếu ngài đến trước mặt thế tử tố cáo thế tử phu nhân, thế tử chắc chắn sẽ mất hứng", nha đầu Đông Tuyết phía sau Tô Dao nhỏ giọng khuyên.

Đông Tuyết và Thu Cúc đều là nha đầu được Tôn thị chọn lựa kỹ càng, được Võ ma ma dạy nên người, Thu Cúc thông minh, Đông Tuyết trầm ổn.

"Đúng vậy, tiểu thư ngài ngàn vạn đừng để trúng kế", Thu Cúc gật đầu đồng ý lời Đông Tuyết: "Ban đêm gió mát, hay là tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi đi".

Đúng thế, Đại ca cho tới bây giờ đối xử với người trong nhà không quá thân cận, đối với nàng và Nhị ca cũng rất lãnh đạm. Những ngày vừa rồi, nàng nhìn ra được, tình cảm của Đại ca và Tiêu Thanh Ninh khá là ngọt ngào suôn sẻ, nếu nàng tới trước mặt Đại ca cáo trạng, nói không chừng Đại ca sẽ dạy dỗ ngược lại nàng! Sắc mặt Tô Dao thay đổi, cau mày nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thanh Ninh đi xa, dẫn theo hai nha đầu xoay người đi về viện tử của mình.

Trở về Cảnh Tụy viên, Thanh Ninh rửa mặt, thay y phục nhẹ nhàng, đầu tóc lau khô thả ở sau người, không biết lúc nào Tô Phỉ mới trở về, nên phân phó phòng bếp nấu ít canh giải rượu, sau đó cầm rổ may vá đi ra, làm tiểu y phục cho đôi song sinh trong bụng Lý Vân Nương, bên cạnh chỉ để lại Ngọc Trâm cùng Trà Mai hầu hạ.

"Tiểu y phục cho tiểu hài tử thật là đáng yêu", Ngọc Trâm cầm lấy một đôi giày nhỏ đã làm xong, vui sướng hài lòng khen.

Nói xong cao hứng nhìn Thanh Ninh: "Không biết khi nào tiểu thư mới sinh tiểu tiểu thư cùng tiểu thiếu gia đây".

Động tác của Thanh Ninh hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Ngọc Trâm, sắc mặt có chút đỏ: "Ba hoa".

"Tiểu thư, bọn nô tỳ đều rất chờ đợi đó", Ngọc Trâm hì hì cười.

Trà Mai cũng cười gật đầu.

Thanh Ninh buông châm trong tay xuống, trong mắt mang theo chờ mong, đưa tay vu.ốt ve bụng phẳng.

Hài tử sao!

Nàng cũng ngóng trông.

Dựa theo mức độ hoan hảo của nàng cùng Tô Phỉ, rất nhanh sẽ có!

...

"Phu nhân, để ngày mai làm tiếp đi, ngài đã làm một hồi rồi, dễ bị tổn thương mắt, đã canh hai, hay là ngài đi nghỉ ngơi trước?". Trà Mai khuyên.

"Ừ, dọn lại đi". Thanh Ninh để đồ trong tay xuống.

Trà Mai đem rổ may vá thu vào.

Thanh Ninh không đi nghỉ, để Ngọc Trâm ngâm trà, ngồi trên giường, bày cờ ra chơi, chơi xong, lại để Ngọc Trâm cùng Trà Mai mang cờ ra ghế ngồi chơi với nhau, nàng nửa nằm nửa ngồi trên giường xem hai người bọn họ đánh cờ.

...

"Phu nhân, thế tử đã về", đến canh ba mới có một bà tử tiến tới bẩm báo.

Thanh Ninh đang xem cờ liền lập tức thanh tỉnh lại, vội vàng phân phó Ngọc Trâm đến phòng bếp lấy canh giải rượu.

Tô Phỉ sắc mặt bình thường, ánh mắt thâm thúy, cước bộ trầm ổn, trên người mang theo nồng đậm mùi rượu, thấy Thanh Ninh còn chưa ngủ, trong lòng vừa cao hứng vừa mang vài phần đau lòng: "Đã trễ thế này sao nàng còn chưa ngủ?".

"Ta chờ chàng về", Thanh Ninh đỡ cánh tay hắn, hỏi: "Uống bao nhiêu vậy?".

"Không có nhiều", Tô Phỉ cười: "Sau này nếu ta về muộn, nàng cứ nghỉ ngơi sớm đi, không cần chờ ta".

"Được", Thanh Ninh gật đầu, thấy Ngọc Trâm bưng canh giải rượu vào phòng, đưa tay tiếp đến trước mặt Tô Phỉ: "Đây là canh giải rượu, chàng uống đi rồi đi rửa mặt".

Tô Phỉ đưa tay đón lấy.

"Vừa nãy nô tỳ gặp Tùng Mộc trong sân, hắn nói đêm nay thế tử uống không ít", Ngọc Trâm nhỏ giọng nói.

Thanh Ninh khẽ gật đầu, nhìn sắc mặt bình thường của Tô Phỉ, không nói gì.

Uống xong canh giải rượu, rửa mặt một phen, Thanh Ninh hầu hạ Tô Phỉ lên giường, để Ngọc Trâm cùng Trà Mai trở về phòng nghỉ ngơi, chính mình cũng lên giường chuẩn bị ngủ.

Mới vừa rón rén lên giường, mắt Tô Phỉ đang nhắm liền vọt mở ra, ánh mắt lạnh lùng.

Thanh Ninh vội vàng dừng động tác, ngồi trên giường, ôn nhu hỏi: "Sao vậy, có phải muốn uống nước không?".

Tô Phỉ mặt mày nhu hòa xuống, ánh mắt mang vài phần mê ly vì say rượu, vươn tay, ôm lấy Thanh Ninh: "Không sao, ngủ đi".

Thanh Ninh nằm xuống, tìm vị trí thoải mái, nghe được âm thanh hô hấp đều đều, cùng tiếng tim đập hữu lực của Tô Phỉ, một hồi lâu mới mở mắt, ánh mắt ôn nhu nhìn dung nhan tuyệt mỹ của hắn.

Uống nhiều rượu như thế mà vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác, một khắc đều không buông lỏng! Trong lòng Thanh Ninh bất giác có chút đau xót, hướng ngực hắn rúc vào, nhắm mắt lại.

**

Editor: Ngọc Thương

Như Nghi An quận chúa mong đợi, mùng sáu tháng tư hôm đó, trời trong nắng ấm, cảnh xuân tươi đẹp, Thẩm Thanh Vũ chuẩn bị lễ, dẫn theo Tuyết Lan cùng Hạnh Nhân trở về Hưng Ninh hầu phủ.

"Đại cô nãi nãi, ngài đã về rồi, lão phu nhân mới uống thuốc, vừa nằm ngủ một chút". Mới vào Đào Nhiên cư, Lâm ma ma vẻ mặt tươi cười từ trong nhà ra đón, âm thanh giảm thấp nói, nói xong để đám người Thúy Trân và Thúy Lan tiếp lễ vật.

"Đang ngủ sao, vậy ta qua nhìn tổ mẫu một chút", Thẩm Thanh Vũ cười hướng phòng ngủ của lão phu nhân đi đến.

"Đại cô nãi nãi, lão phu nhân gần đây buổi tối ngủ không được ngon, nếu bây giờ ngài tới, lão phu nhân không chừng bị thức giấc. Chi bằng, đại cô nãi nãi ngài chờ một chút, chờ lão phu nhân ngủ một giấc ngon tỉnh dậy, rồi tới thăm lão nhân gia bà, có được không?", Lâm ma ma khom người.

Thẩm Thanh Vũ nhăn mày, nghi hoặc nhìn Lâm ma ma, thấy sắc mặt Lâm ma ma vẫn như thường, không có vẻ gì kỳ quái, suy nghĩ một chút, thuận theo ý tứ Lâm ma ma, đáp: "Vậy ta đi bái kiến mẫu thân trước".

"Vâng", Lâm ma ma trả lời.

Ra khỏi Đào Nhiên cư, Thẩm Thanh Vũ dừng cước bộ, nghiêng đầu nói với Tuyết Lan: "Ngươi cũng đã lâu không được gặp tỷ tỷ, mau đi tìm nàng nói chuyện đi".

Sắc mặt Tuyết Lan vui mừng, gật đầu: "Vâng".

Đối với thứ nữ Thẩm Thanh Vũ này, thái độ của La Thủy Nguyệt vô cùng lãnh đạm.

Thẩm Thanh Vũ cũng không thèm để ý, hàn huyên đôi câu liên quan đến việc nhà, sau đó mới nói: "Mẫu thân, Quận chúa và phu nhân nói, ngày nào đó mời mẫu thân qua uống trà, có được không?".

Thẩm Thanh Vũ là quý thiếp của Tống Tử Dật, nhưng quý thiếp thì vẫn là thiếp mà thôi. Thẩm Thanh Vũ này lại nói Kiến An hầu phu nhân Trương thị và Nghi An quận chúa muốn thỉnh mình qua uống trà, đang yên đang lành lại muốn mời mình, liệu có chuyện gì tốt? Hưng Ninh hầu phủ chỉ là cái vỏ rỗng, Thẩm Phong có bao nhiêu phân lượng, trong lòng nàng biết rõ! La Thủy Nguyệt nghĩ một phen, nhìn Thẩm Thanh Vũ nói: "Thay ta tạ ơn thịnh tình của Quận chúa và phu nhân, có điều, ta chỉ sợ gần đây quá bận rộn, không có thời gian".

"Đương nhiên là phải đợi mẫu thân ngài có thời gian rảnh rỗi mới tiện", Thẩm Thanh Vũ khéo hiểu lòng người, đáp.

La Thủy Nguyệt không muốn cùng nàng nói lời khách sáo nữa: "Giờ này chắc tổ mẫu ngươi cũng dậy rồi".

"Vậy nữ nhi đi xem tổ mẫu một chút, cáo từ trước", Thẩm Thanh Vũ gấp rút đứng dậy, quỳ gối.

"Ừ đi đi, hảo hảo hầu hạ tổ mẫu ngươi, hôm nay trong phủ chỉ còn một đứa nhỏ Nghiên nhi, tổ mẫu ngươi tịch mịch lắm, ngươi cùng bà hảo hảo nói chuyện", La Thủy Nguyệt dặn dò.

Thẩm Tránh cùng toàn gia đãphân nhà ra ngoài, nỗ lực lâu như vậy, bụng nàng vẫn chưa thấy có tin tức, Hầu phủ hiện tại rất vắng lạnh.

Ra khỏi phòng, Thẩm Thanh Vũ đụng phải Thẩm Thanh Nghiên đang đi đến thỉnh an La Thủy Nguyệt.

"Nhị muội muội". Thẩm Thanh Vũ thân mật đi tới.

"Đại tỷ tỷ". Thẩm Thanh Nghiên mặc một thân áo xuân hoàng lục, tướng mạo ôn nhu, duyên dáng yêu kiều, nụ cười ôn thuận, phúc thân thi lễ với Thẩm Thanh Vũ.

"Mau đứng lên, chúng ta đã lâu không gặp", Thẩm Thanh Vũ cười, duỗi tay nắm chặt tay Thẩm Thanh Nghiên.

"Đúng là lâu ngày không gặp, Đại tỷ tỷ có tốt không? Hôm nay trở về là để thăm tổ mẫu sao?", Thẩm Thanh Nghiên cười hỏi.

"Ta tốt lắm", Thẩm Thanh Vũ trả lời: "Còn ngươi, có tốt không? Di nương có khỏe không?".

"Tạ Đại tỷ tỷ lo lắng, ta và di nương đều tốt". Thẩm Thanh Nghiên cười đáp. La Thủy Nguyệt mặc dù không quan tâm đến nàng, nhưng ngược lại cũng không hề khắt khe, cả phủ chỉ có mình nàng là tiểu bối, cộng thêm nàng luôn tận lực lấy lòng, hôm nay vẻ mặt bà ta đối với nàng đã ôn hòa vài phần.

"Vậy ta qua chỗ tổ mẫu trước, đợi lát nữa quay lại tìm ngươi nói chuyện", Thẩm Thanh Vũ cười nói

"Được", Thẩm Thanh Nghiên thuận theo cười gật đầu, đưa mắt nhìn Thẩm Thanh Vũ rời khỏi, lúc này mới hướng phòng La Thủy Nguyệt đi đến.

**

Editor: Ngọc Thương

Tới Đào Nhiên cư, đúng lúc lão phu nhân vừa tỉnh ngủ, Thẩm Thanh Vũ vào phòng, vội vàng cười nói, đích thân hầu hạ lão phu nhân mặc quần áo, chải đầu, sau đó cùng lão phu nhân nói chuyện phiếm đến giờ cơm trưa. Ăn cơm trưa xong, Thẩm Thanh Vũ vẫn như khi còn ở Thẩm gia, đi rót cho lão phu nhân một chén trà sâm.

"Nha đầu này, về nhà mẹ đẻ thì tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, không cần hầu hạ lão bà tử ta", lão phu nhân nhìn trà sâm, cười đưa tay, vẻ mặt hiền lành.

Thẩm Thanh Vũ nhìn kỹ sắc mặt lão phu nhân, vừa cười vừa nói: "Có thể hầu hạ tổ mẫu là phúc phận của cháu gái".

Bạch nhãn lang! Lão phu nhân thầm rủa một câu, cúi đầu uống trà, rũ mi che giấu lệ quang dưới đáy mắt.

Muốn sinh con trai để đứng vững chân trong Tống gia? Nằm mơ! Tiểu độc phụ! Cứ từ từ nếm mùi hi vọng vô tận rồi rơi thẳng xuống tuyệt vọng đi!

Đợi đến khi mặt trời ngả về tây, Thẩm Thanh Vũ mới cáo từ.

Xe ngựa chạy nhanh về phía trước được một lúc, Thẩm Thanh Vũ mới nhìn sang Tuyết Lan hỏi: "Ta thấy tổ mẫu tiều tụy không ít, tỷ tỷ ngươi có nói gì không?".

Tuyết Lan suy nghĩ một hồi, trả lời: "Ngược lại tỷ tỷ lại không nói gì khác, chỉ nói bệnh của lão phu nhân lúc tốt lúc xấu, tối hôm qua còn rút gân".

"Ừ", xem ra là chưa phát giác ra cái gì, Thẩm Thanh Vũ bớt lo lắng một chút, tiếp trà Hạnh Nhân đưa tới, không hỏi nữa.

"Di nương, vừa nãy tỷ tỷ của nô tỳ nói, mấy ngày trước hình như có thấy Quận chúa ở nam thành". Tuyết Lan nhìn hướng màn xe, sau đó nhích lại gần Thẩm Thanh Vũ, giảm thấp âm thanh khẽ nói.

Thúy Lan là đại nha đầu bên cạnh lão phu nhân, tự nhiên có thể nhận ra Nghi An quận chúa.

"Nam thành?", Thẩm Thanh Vũ nghiêng đầu.

"Vâng, nô tỳ có người họ hàng xa ở nam thành, mấy ngày trước tỷ tỷ có việc đến đó, nói hình như là nhìn thấy Quận chúa", Thúy Lan nhỏ giọng trả lời.

"Cũng có khi Quận chúa tới đó làm việc", Thẩm Thanh Vũ không để ý lắm.

Hạnh Nhân bên cạnh vẫn quy củ rót trà cho Thẩm Thanh Vũ, miệng không nói chen vào, đầu cũng không hề ngẩng lên.

Tuyết Lan lại nói: "Di nương chẳng lẽ không cảm thấy Quận chúa có chút kỳ quái sao, mùng một mười lăm mỗi tháng đều xuất phủ".

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Thanh Vũ cũng tuôn một tia hồ nghi.

Nghi An quận chúa thường xuyên xuất phủ, hoặc là tiến cung, hoặc là dự tiệc, hoặc là về thăm nhà mẹ đẻ, bởi vì người Kiến An hầu phủ lòng dạ đều biết rõ, Nghi An quận chúa cùng Tứ hoàng tử quan hệ rất tốt, xuất môn không chừng là để làm việc gì đó giúp Tứ hoàng tử, cho nên Trương thị và Tống Tử Dật đều không nói gì.

Nhưng mà, Tuyết Lan nhắc tới điều này làm Thẩm Thanh Vũ nhíu mày, cũng cảm thấy có chút kì lạ, nghi hoặc.

Nghi An quận chúa mỗi tháng cứ mùng một và mười lăm đều kiên trì đúng giờ xuất phủ, giống như người ăn chay đúng giờ đi niệm Phật!

Hay thật sự có chuyện gì đó?

Hai lần gần nhất, mỗi khi trở lại, Nghi An quận chúa cho dù đã cực lực che giấu, cũng không thể giấu hết được thần sắc mệt mỏi không thôi.

Hay là có chuyện gì đó không muốn người khác biết?

Bản thân nàng tại Kiến An hầu phủ hôm nay có vài phần thể diện, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một thiếp thất!

Thẩm Thanh Vũ trầm mặc, trong lòng so đo một phen, nhìn Tuyết Lan thấp giọng phân phó: "Mấy ngày nữa tới mười lăm, đến lúc đó, ngươi đi theo nàng ta xuất phủ xem một chút".

"Vâng!", Tuyết Lan cúi đầu, cao hứng đồng ý.

Nàng nghĩ, chỉ cần mình một lòng vì di nương làm việc, được di nương tín nhiệm, đến lúc đó, không tránh khỏi di nương sẽ cho nàng một ân điển, để nàng được hầu hạ thế tử gia.

"Cẩn thận một chút, đừng để nàng ta phát hiện, nếu không ta cũng không thể nào cứu được ngươi", Thẩm Thanh Vũ suy nhĩ một chút, nhỏ giọng dặn dò.

Nghi An quận chúa là chính thất, nàng ta đối với mình tốt, chẳng qua là bởi vì nàng ta không thể sinh hài tử, cộng thêm người Tống gia đang cho mình chỗ dựa mà thôi. Mình là thiếp, nếu nàng ta muốn hạ thủ, chẳng phải quá dễ dàng? Huống chi Tuyết Lan chẳng qua chỉ là một tiện nô tỳ!

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.