Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 3 - Chương 46




Editor: Ngọc Thương

Bùi thị đột nhiên chạy đến quỳ xuống trước mặt, Ngũ hoàng tử phi bị hoảng, sợ hết hồn.

Hai nha đầu đi theo sau lưng Ngũ hoàng tử phi lập tức tiến về phía trước một bước, chắn trước mặt Ngũ hoàng tử phi. Nha đầu bên phải mặc trang phục màu hồ lam, vải bồi đế giày, nhìn về phía Bùi thị nghiêm nghị quát: "Người phương nào lớn mật như thế? Dám mạo phạm Hoàng phi nương nương?".

Bùi thị gấp rút ngẩng đầu lên: "Hoàng phi nương nương, là thiếp thân".

"Thẩm nhị phu nhân?". Nha đầu mặc trang phục hồ lam thấy là Bùi thị, hỏi: "Ngài đây là thế nào?".

"Hoàng phi nương nương, cứu mạng. Thiếp thân không còn cách nào mới đến cầu xin sự giúp đỡ của Hoàng phi nương nương ngài". Bùi thị vẻ mặt lo lắng, vội vàng nhìn về phía Ngũ hoàng tử phi nói.

Ngũ hoàng tử phi cho hai người nha đầu trước mặt một ánh mắt.

Hai nha đầu lập tức lui một bước trở lại sau lưng Ngũ hoàng tử phi.

Ngũ hoàng tử phi lúc này mới nhìn về phía Bùi thị, hỏi: "Thẩm nhị phu nhân, làm sao vậy? Có chuyện gì không ngại nói thẳng".

Mặc dù vừa rồi Bùi thị và Thẩm Thanh Vận chọc cho Ngũ hoàng tử phi tâm lý không vui, nhưng dù sao người tới cũng là khách, Ngũ hoàng tử phi xưa nay lại hiền lương thục đức, uyển chuyển hàm xúc hào phóng.

Hơn nữa Bùi thị lo lắng không phải là giả vờ.

Ngũ hoàng tử phi khẽ nhìn thoáng qua, thấy bên cạnh Bùi thị chỉ dẫn theo hai người nha đầu, lông mày liền hơi nhíu xuống.

Chẳng lẽ là liên quan tới Thẩm Thanh Vận?

"Hoàng phi nương nương, là thế này". Vẻ mặt Bùi thị cấp bách, trên mặt thoáng hiện lên lo lắng: "Là tiểu nữ, mới vừa rồi thiếp thân sơ sẩy cùng nàng lạc đường, thiếp thân tìm một hồi đều  không tìm được nàng, mong rằng Hoàng phi nương nương có thể phái vài người gấp rút tìm xem, tiểu nữ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu va chạm tới khách quý sẽ đắc tội lớn".

Làm khách nhân, Thẩm Thanh Vận ở chỗ này đột nhiên chạy loạn không thấy, Bùi thị cảm thấy mặt mũi đều mất hết.

Nhưng mà, hiện thời tìm Ngũ hoàng tử phi hỗ trợ là biện pháp tốt nhất.

Mất mặt so với việc Thẩm Thanh Vận gặp chuyện không may còn tốt hơn.

Quả nhiên là liên quan đến Thẩm Thanh Vận! Ngũ hoàng tử phi đối với Thẩm Thanh Vận ấn tượng không tốt, vì vậy lông mày ngưng tụ.

Suy nghĩ một lát, hỏi: "Thẩm nhị phu nhân, đừng nóng vội, ngươi từ từ nói, ngươi cùng lệnh ái là lạc từ chỗ nào? Ta lập tức phái người đi tìm Thẩm cô nương".

"Tạ Ngũ hoàng tử phi". Bùi thị cơ hồ cảm động đến rơi nước mắt: "Chính là tại khu vực viện tử phụ cận mà thiếp thân đến rửa mặt, bất quá chỉ đảo mắt một lát, nàng đã không thấy tăm hơi, thiếp thân tìm một lúc lâu rồi, cũng không thấy nàng".

Có Ngũ hoàng tử phi phái người hỗ trợ đi tìm, Thẩm Thanh Vận rất nhanh sẽ được tìm thấy.

Phụ cận nơi rửa mặt, chỉ sợ không phải lạc đường, mà là nha đầu Thẩm Thanh Vận kia chạy mất thì đúng hơn. Ngũ hoàng tử phi cơ hồ tưởng tượng đến tình huống lúc đó. Bùi thị nói là cùng Thẩm Thanh Vận lạc đường, Ngũ hoàng tử phi cũng không tiện vạch trần, mặt mũi vẫn nên giữ cho khách, vì vậy, Ngũ hoàng tử phi chỉ nghiêng đầu phân phó nha đầu mặc y phục hồ lam: "Bảo Thiền, ngươi kiếm vài người đi tìm Thẩm cô nương".

"Vâng". Bảo Thiền cúi đầu đáp, sau đó gấp rút đi về hướng viện tử mà Bùi thị và Thẩm Thanh Vận rửa mặt.

"Thật sự tạ ơn nương nương". Bùi thị cảm kích không thôi, dập đầu hai cái.

"Thẩm nhị phu nhân khách khí, Thẩm cô nương là khách nhân, đây là việc nên làm. Thẩm nhị phu nhân mau đứng dậy đi". Ngũ hoàng tử phi khách khí một câu.

"Làm phiền Hoàng phi nương nương". Bùi thị lại cung kính dập đầu một cái, lúc này mới đỡ tay Hà Hương đứng lên.

Ngũ hoàng tử phi cười cười, nhìn về phía Bùi thị đề nghị: "Thẩm nhị phu nhân không cần phải gấp, không bằng trước nghỉ một lát, Thẩm cô nương lập tức có thể tìm được".

"Đa tạ hảo ý của Hoàng phi nương nương, thiếp thân ở chỗ này ngồi một lúc thì tốt rồi, hai nha đầu của tiểu nữ vẫn còn đang đi tìm nàng, lúc này mà thiếp thân đi chỗ khác, hai người bọn họ không quen địa hình, khả năng lại không tìm được thiếp thân", Bùi thị rất áy náy nhìn về phía Ngũ hoàng tử phi: "Đã khiến cho Hoàng phi nương nương ngài thêm phiền toái, Hoàng phi nương nương đang vội, mau đi đi".

Sân khấu kịch bên kia nhiều khách nhân như vậy, không thể vì mình mà bỏ qua những khách nhân đó.

Huống chi vừa rồi mình cùng nữ nhi đã chọc cho Ngũ hoàng tử phi không vui.

Cho nên Bùi thị cũng rất thức thời hiểu tình hình.

Mặc dù nha đầu trong viện tử phía kia nói là sẽ hỗ trợ tìm người, nhưng cũng không thấy có bất kỳ tin tức nào.

Bây giờ, Ngũ hoàng tử phi tự mình hạ lệnh, hiệu quả đương nhiên khác hẳn.

Ngũ hoàng tử phi suy nghĩ một chút, gật đầu, quay sang chỉ một nha đầu mặc xiêm y xanh biếc, mặt tròn, nói: "Bảo Lâu, ngươi ở đây cùng Thẩm nhị phu nhân".

"Vâng". Bảo Lâu quỳ gối đáp.

Ngũ hoàng tử phi lúc này mới nhìn về phía Bùi thị: "Vậy nếu Thẩm nhị phu nhân có chuyện gì, cứ cho Bảo Lâu đi tìm ta".

"Đa tạ Hoàng phi nương nương", Bùi thị quỳ gối, sắc mặt dù vẫn còn lo lắng vạn phần, nhưng cũng đã nhẹ nhõm hơn chút, hành lễ cung tiễn Ngũ hoàng tử phi rời đi.

Chờ Ngũ hoàng tử phi đi xa, Bùi thị mới đứng lên, nghiêng đầu cười, để Hà Hương cầm một hà bao mang ra, đưa vào tay Bảo Lâu: "Vất vả cô nương".

"Này...", Bảo Lâu từ chối một chút.

"Cô nương là người bên cạnh Hoàng phi nương nương, tất nhiên tôn quý vô cùng, đây là tâm ý nho nhỏ của ta, cô nương cầm lấy mua chút đồ ăn vặt". Bùi thị cười, nhét hà bao vào tay nàng.

Bảo Lâu cười thu hà bao vào, quỳ gối: "Đa tạ Thẩm nhị phu nhân ban thưởng".

"Cô nương khách khí", Bùi thị vừa cười vừa nói, ánh mắt hướng về đường Ngũ hoàng tử phi ban nãy vừa đi tới, nhìn một cái: "May mắn gặp được Hoàng phi nương nương và các cô nương, vừa nãy ta đến sân khấu kịch tìm Hoàng phi nương nương, ai ngờ Hoàng phi nương nương không có ở đó, nha đầu nhà ta không hiểu chuyện, làm ta gấp muốn chết, may mắn đụng phải mọi người, nếu không ta đây thật là hoang mang lo sợ".

Gương mặt Bảo Lâu tròn tròn, cười lên trông vô cùng vui vẻ, nghe Bùi thị nói như vậy, nụ cười trên mặt một chút cũng không biến đổi, đáp lời Bùi thị: "Mới vừa nãy tiểu thế tử điện hạ bên kia xảy ra chút chuyện, cho nên Hoàng phi nương nương qua bên tiểu điện hạ một chuyến".

Ngũ hoàng tử phi có hai nữ nhi, một nhi tử.

Trưởng nữ tám tuổi, nhi tử năm tuổi, tiểu nữ nhi ba tuổi.

Bùi thị hiểu rõ gật gật đầu.

Thì ra là vậy.

Ngũ hoàng tử phi tuy là chính phi, nhưng lại chỉ có một đứa con trai bảo bối, khó trách sẽ bỏ lại khách nhân ở đây.

**

Editor: Ngọc Thương

Ngũ hoàng tử phi dẫn theo đám nha đầu đi một đoạn, đột nhiên dừng lại cước bộ: "Bảo Lâm...".

Bảo Lâm đi sau lưng nàng tiến về phía trước một bước, khom người: "Nương nương, ngài có gì phân phó?".

Sắc mặt Ngũ hoàng tử phi ngưng trọng, cau chặt lông mày, không nói gì.

Ban nãy nha đầu bẩm báo nói con trai bị ngã, nàng liền vô cùng lo lắng đuổi đến.

Mặc dù phu quân tôn kính nàng, nhà mẹ đẻ cũng đủ vững chắc, nhưng trắc phi và thị thiếp trong phủ, mỗi một người đều là xuất thân nhà quan lại hoặc cao môn đại hộ, nguyên một đám không phải là đèn đã cạn dầu.

Nàng lập gia đình nhiều năm như vậy, cũng chỉ sinh có một đứa con trai này, cho nên nàng tự nhiên phi thường cẩn thận, sợ con trai xảy ra điều gì bất trắc.

Nhi tử năm tuổi, là tuổi nghịch ngợm gây sự.

Lúc nàng vội đuổi qua, trong lòng cũng sợ bóng sợ gió một hồi.

Hiện tại nghĩ đến, giống như là có người cố ý làm cho nàng rời đi.

Nếu thật sự như thế, vậy...

Sắc mặt Ngũ hoàng tử phi căng thẳng.

Làm cho nàng rời đi, đương nhiên không phải là vì một kẻ râu ria Thẩm Thanh Vận!

"Nương nương, có cái gì không đúng sao?". Thấy sắc mặt ngưng trọng của Ngũ hoàng tử phi, Bảo Lâm nghiêm túc hỏi.

"Hứa ma ma, ngươi đi tiền viện một chút, xem điện hạ bên kia có chuyện gì không?". Ngũ hoàng tử phi nghiêm nghị hướng ma ma sau lưng phân phó.

Hứa ma ma gật đầu, cong gối, sau đó lập tức đi về phía viện tử diễn ra yến hội cho nam khách.

Ngũ hoàng tử phi dẫn theo những người khác tiến về sân khấu kịch.

Đi tới sân khấu kịch, Ngũ hoàng tử phi khẽ nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, ra hiệu bằng mắt cho nha đầu đứng ở cửa, sau đó lập tức xoay người trở về.

Đi đến hành lang, Ngũ hoàng tử phi mới dừng bước, nhìn nha đầu kia hỏi: "Bảo Nguyệt đâu?".

Nha đầu kia thấy vẻ mặt ôn hòa ngày thường của Ngũ hoàng tử phi nay mang theo sát khí, gấp rút cúi đầu trả lời: "Hồi bẩm nương nương, nô tỳ chưa từng thấy Bảo Nguyệt tỷ tỷ đi đến".

Bảo Nguyệt không có ở đây, Bảo Nguyệt rõ ràng không có ở đây! Ngũ hoàng tử phi hít một hơi, cắn răng, hỏi xác nhận lại lần nữa: "Bảo Nguyệt chưa từng qua bên này sao?".

"Vâng, nương nương". Nha đầu kia khẩn trương, vội vàng gật đầu không ngừng: "Nô tỳ vẫn luôn đứng tại cửa, chưa từng gặp qua Bảo Nguyệt tỷ tỷ".

Chết tiệt! Rõ ràng chính nàng để Bảo Nguyệt đi theo giúp muội muội nhà mẹ đẻ tiếp đón khách nhân. Bảo Nguyệt ở bên nàng đã hơn chục năm, hiện thời là đại nha đầu đắc lực được nàng tín nhiệm nhất.

Nàng đương nhiên không hoài nghi!

Nhưng Bảo Nguyệt rõ ràng lại không có ở đây!

Đáng chết! Ngũ hoàng tử phi ở trong lòng thầm mắng một câu, tức giận tuôn trào, nghiêng đầu nghiêm túc phân phó Bảo Lâm: "Mau, các ngươi mau tìm Bảo Nguyệt đến cho ta, nhất định phải tìm thật nhanh!".

"Vâng, nô tỳ đi ngay", sắc mặt Ngũ hoàng tử phi ngưng trọng nghiêm túc như vậy, Bảo Lâm tự cũng nghiêm túc theo, gấp rút đáp.

Bảo Lâm kêu vài người nha đầu, thấp giọng phân phó vài tiếng, sau đó tất cả cùng phân ra các hướng khác nhau, chạy như bay đi tìm người.

Hi vọng chỉ là bản thân mình đa tâm, Ngũ hoàng tử phi ói một bọc khí, xoay người một lần nữa đến sân khấu kịch.

Nhiều khách nhân ở đó như vậy, nàng không thể không lộ diện!

**

Editor: Ngọc Thương

Bảo Nguyệt dẫn Thanh Ninh đi thẳng về phía trước.

Đến một viện tử nhỏ trước mặt thì dừng lại cước bộ.

Xung quanh rất yên lặng, ngoài cửa chính của viện tử, một nha đầu sắc mặt khẩn trương đang đứng đó.

Nha đầu kia vừa thấy Bảo Nguyệt đến, vẻ mặt thư giãn vài phần, bước lên vài bước đón: "Bảo Nguyệt tỷ tỷ đến rồi".

Bảo Nguyệt nghiêng đầu giải thích với Thanh Ninh: "Nàng là Chỉ Lan tỷ tỷ bên người Điện hạ".

Thanh Ninh khẽ ngước mắt nhìn Chỉ Lan, mắt to ngập nước, mặt trái xoan, da trắng môi hồng, vô cùng xinh đẹp.

"Đây là Tề quốc công thế tử phu nhân". Bảo Nguyệt nói với Chỉ Lan.

Chỉ Lan liền gấp rút quỳ gối hành lễ: "Nô tỳ Chỉ Lan bái kiến thế tử phu nhân".

Thanh Ninh khẽ gật đầu rồi hỏi: "Hoàng phi nương nương đâu?".

"Ở bên trong chờ thế tử phu nhân đã lâu, thế tử phu nhân, bên trong mời". Chỉ Lan vừa đón Thanh Ninh đi vào trong, vừa trả lời.

Nếu Tô Phỉ xảy ra chuyện, Ngũ hoàng tử phi ở bên trong, về tình cũng là hợp lý, cho nên Thanh Ninh không có nhiều hoài nghi, dẫn theo Nhẫn Đông cùng Bạc Hà đi vào.

"Hoàng phi nương nương ở chỗ này chờ phu nhân", Chỉ Lan đưa Thanh Ninh đi tới một gian phòng, mở cửa.

Thanh Ninh vừa mới tiến đến nhìn thoáng qua bên trong, Chỉ Lan bên cạnh chớp mắt liền đưa tay đẩy nàng vào.

"Phu nhân!", Bạc Hà cùng Nhẫn Đông kêu lên.

Thanh Ninh không kịp đề phòng, loạng choạng vài bước mới đứng vững.

Chỉ Lan ra tay, Thanh Ninh có thể tinh tường cảm giác được Chỉ Lan có võ công.

Thì ra, không phải Tô Phỉ xảy ra chuyện.

Mà là muốn hãm hại nàng!

HẾT CHƯƠNG 46


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.