Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 3 - Chương 15




Editor: Ngọc Thương

Trong âm thanh mang theo ủy khuất, giọng nói tuy không lớn, ngoại trừ Tôn thị, những người còn lại đều nghe được rõ ràng rành mạch.

Nhưng Tôn thị lại ngoảnh mặt làm ngơ, giờ phút này nàng rất lo lắng, e ngại nữ nhi Tô Dao tương lai không sinh được hài tử, không sinh được hài tử, cả đời nữ nhi đều xong cả rồi!

Ăn nhiều hơn một chén, lại đã ăn được một lúc, nhất định phải phun ra mới tốt! Nếu không nữ nhi sẽ bị phá hủy! Tôn thị vô thức, tay càng dùng thêm nhiều lực.

Tô Dao đối với động tác đột nhiên của Tôn thị, kinh hãi, trực tiếp đã bị Tôn thị nắm trong tay, sau đó lại bị Tôn thị vỗ lên lưng một hồi đau nhức, tựa hồ bị đập đến đau đớn, nghiêng đầu lớn tiếng với Tôn thị: "Mẫu thân, con đau, chẳng qua là ăn chén quả lộ, có thể xảy ra chuyện gì? Không phải mỗi ngày con đều ăn dưa và trái cây tươi sao? Hôm nay con không ăn nữa là được".

Vừa nói liền trốn.

Quốc công phủ chỉ có mình nàng một cô nương, từ nhỏ đến lớn đương nhiên là cẩm y ngọc thực, đồ ăn đều dùng những thứ cực kì tinh xảo đắt tiền, dưa và trái cây tươi, kể cả trong mùa đông khắc nghiệt, nàng cũng chưa từng thiếu qua, như thế nào đột nhiên liền nói mình không thể ăn? Tô Dao bị Tôn thị tóm, nhất thời có chút phản ứng không kịp.

"Nghe lời, mau phun ra", giọng nói Tôn thị mang vài phần nghiêm khắc.

Thấy cách làm của Tôn thị, trong lòng mọi người nhất thời đều dựng lên.

Ánh mắt Tô Hoa Anh quét qua mặt Tôn thị và Thanh Ninh, tựa hồ có chút sáng tỏ, nhưng không lên tiếng.

Tỷ muội hai người Hà Như Liên, Hà Như Mạt thành thật đứng bên người Tô Hoa Anh, nhìn bàn ăn, lại nhìn Tôn thị và Thanh Ninh, hai tỷ muội cùng nhíu mày, giữa lông mày mang theo một tia bất an.

Tôn Ngọc Tuyết nghe lời nói của Thanh Ninh, lại thấy cách làm của Tôn thị, nắm chặt ngón tay, sắc mặt có hơi trắng bệch.

Tô lão phu nhân nhìn Tôn thị, ánh mắt lại dừng một chút trên người Tô Dao, cau mày không vui nói với Thanh Ninh: "Sao ngươi dám nói chuyện với mẫu thân ngươi như thế?". Con cái không được chỉ trích cách làm của cha mẹ, nó chỉ là một đứa con dâu, lời vừa rồi là chất vấn, nào có chuyện con dâu được chất vấn mẹ chồng như vậy?

Đây là bất hiếu!

Thanh Ninh lệ nóng doanh tròng, dùng khăn tay che miệng trả lời Tô lão phu nhân: "Tổ mẫu, tôn tức không có ý đó, hôm nay tôn tức cao hứng muốn mời đệ muội cùng các vị muội muội đến chơi. Vì mời các nàng tới, hôm nay con còn phái nha đầu đi hỏi đệ muội và các vị muội muội xem có ăn kiêng cái gì không. Ai ngờ mẫu thân vừa đến liền như thế? Giống như con đã cho Tam muội muội ăn độc dược, muốn hạ độc hại Tam muội muội vậy".

Thanh Ninh hoàn toàn ủy khuất.

Tôn thị lòng nóng như lửa đốt, sợ nữ nhi ăn hồng nhan, lục châu, tương lai không sinh được hài tử, liền mất đúng mực, nghe được lời của Thanh Ninh, Võ ma ma bên cạnh nàng gấp đến độ trên người đều chảy mồ hôi, duỗi tay vịn chặt Tô Dao, nói với Tôn thị: "Phu nhân, ngài đừng nóng vội, tiểu thư thân thể tốt lắm, chẳng qua là ăn chút trái cây và dưa, không có gì đáng ngại". Nói rồi, đưa tay che trên mu bàn tay Tôn thị, không để lại dấu vết bóp nhẹ một cái.

Tôn thị nhăn mày, ngẩng đầu.

Độc phụ này, hung ác xuống tay như vậy, lại còn giả bộ đáng thương tội nghiệp! Giả mù sa mưa cho ai xem?

Nếu nữ nhi sau này không sinh được hài tử, nàng sẽ lấy mạng Tiêu thị độc ác này!

Lại hoàn toàn đã quên, hồng châu và lục nhan vốn là do chính nàng tặng đến để hại Thanh Ninh.

Thanh Ninh nén lệ nhìn điểm tâm, dưa, trái cây và quả lộ trên bàn, tiếp tục nói: "Chỗ trái cây này là hôm trước mẫu thân đưa tới, vô cùng tươi mới, hiện tại khó mà mua được, con nghĩ hôm nay muốn đãi khách, nên không dùng, phân phó nha đầu trấn trong giếng, điểm tâm cùng quả lộ đều là dùng những thứ trái cây và dưa đó để làm...".

"Tổ mẫu, tôn tức...", nước mắt trong hốc mắt Thanh Ninh đảo quanh, nhưng một giọt cũng không lăn xuống.

Giống như là bị thiên đại ủy khuất, nhưng lại quật cường không rơi một giọt nước mắt.

Tôn thị nghe được lời này của Thanh Ninh, hận không thể lao qua xét nát miệng nàng, nhưng đôi chân lại như bị đinh ghim trên mặt đất, nửa bước đều không di chuyển.

Trái cây và dưa do nàng tặng!

Tặng vợ chồng trưởng tử loại trái cây đoạn tử tuyệt tôn như vậy, truyền ra ngoài, cả kinh thành mỗi người một chấm nhỏ nước bọt cũng có thể đem nàng dìm chết!

Nếu vỡ lở ra, nỗ lực những năm qua của nàng đều uổng phí! Hơn nữa còn sẽ liên lụy đến con trai và nữ nhi, con trai đã lấy vợ, nhưng hôn sự của nữ nhi Tô Dao còn chưa định!

Tôn thị rốt cuộc vẫn là người khôn khéo, rất nhanh liền phân tích được lợi hại, nắm lấy khớp xương trắng bệch đầu ngón tay, nói với Thanh Ninh: "Là ta quá lo lắng cho Tam muội muội ngươi, đứa nhỏ này từ bé đã được nuông chiều, ăn mặc nửa điểm đều không thể qua loa, chờ sau này ngươi làm mẫu thân, liền sẽ hiểu được tấm lòng của người làm mẹ".

Ý là vì nàng lo lắng quá, do đó bỏ qua đi!

Người ở đây đều nghe được rõ ràng, nhất là Tô lão phu nhân và Tô Hoa Anh. Tô lão phu nhân chìm đắm trong hậu trạch mấy chục năm, có chuyện gì chưa từng gặp qua? Tô Hoa Anh là chủ mẫu một nhà, hậu trạch đấu đá, các loại chuyện hãm hại lẫn nhau, rất là rõ ràng, vì vậy hai người lòng tựa như đã sáng tỏ.

Tô lão phu nhân nhấp miệng, trầm mặt không lên tiếng.

Trong lòng cũng rất lo lắng cho bọn Tô Dao.

Tô Hoa Anh thì phi thường lo lắng cho Hà Như Mạt, ngẩng đầu hỏi thăm nhìn về phía Hà Như Mạt, trong lòng lo lắng nhưng trước mặt mọi người lại không tiện mở miệng hỏi, chuyện chưa chắc chắn, nàng mà mở miệng hỏi, không tránh khỏi để cho Thanh Ninh trong lòng có khúc mắc.

Hà Như Mạt cùng Hà Như Liên tất nhiên là hiểu, sắc mặt hai người đều trắng bệch, thấy ánh mắt Tô Hoa Anh nhìn sang, Hà Như Mạt chỉ có thể mặt trắng cắn môi, lắc đầu bày tỏ chính mình không biết.

Chuyện xảy ra, khủng hoảng nhất chính là Tôn Ngọc Tuyết.

Quả lộ mà nàng và Tô Dao ăn tương đối giống nhau, bên trong chỉ có anh đào cùng hạnh đào.

Tôn thị phản ứng quá mức khác thường, Tôn Ngọc Tuyết rất nhanh liền hiểu rõ.

Tiêu Thanh Ninh này cho các nàng ăn đồ ăn có độc, không, phải là hạ độc nàng và Tô Dao mới đúng.

Hạ độc gì thì không biết, dù sao cũng là độc, nếu không Tôn thị đã không phản ứng lớn như vậy. Nhìn phản ứng của Tôn thị, khả năng rất lớn là Tôn thị muốn hãm hại Tiêu Thanh Ninh, lại để Tiêu Thanh Ninh phát hiện, cho nên Tiêu Thanh Ninh trở tay hãm hại trên người nàng và Tô Dao.

Tôn Ngọc Tuyết trong lòng vừa hoảng sợ, vừa khủng hoảng, nhưng nàng càng hiểu hơn là, nàng không muốn chết! Nàng ngày thường tuyệt sắc, hiện tại đang tuổi xuân cực tốt, nàng phải sống, hơn nữa còn muốn sống phong quan vô hạn hơn so với bất kỳ ai!

Cho dù năm đó bị rơi xuống vách núi, giữa đêm tối đen kịt, mưa to thấm đất, trên người đầy những tổn thương, giữa thời điểm tuyệt vọng đối diện với cái chết như vậy, nàng cũng không từ bỏ ý định muốn sống.

Ở nhà nháo muốn gả cho Tô Phỉ, muốn tìm cái chết, cũng chỉ là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, khi đó nàng không thật sự muốn chết.

Kể cả bị Tô Khiêm cườ,ng bạo, mất đi trong sạch, nàng cũng không tìm chết.

Chết, giống như đèn tắt, liền không có gì cả.

Chỉ có còn sống mới có hi vọng!

Nhưng mà, hôm nay Tiêu Thanh Ninh lại hạ độc nàng?

Nàng không muốn chết đâu!

Nghĩ tới đây, Tôn Ngọc Tuyết liền lui về phía sau hai bước, đưa tay dừng trước dạ dày mình, dùng sức đấm vài cái, nàng muốn phun ra, nhưng có lẽ do lực tác động không đủ, một chút phản ứng cũng không có.

Nên làm thế nào đây?

Tôn Ngọc Tuyết gấp đến độ trên trán rịn một tầng mồ hôi, ánh mắt nhìn về phía Thanh Ninh mang vài phần ác độc.

Tôn thị khẩn trương như thế, trong lòng Tô Dao chợt hiểu rõ, liền muốn ói, che ngực khom người xuống, Võ ma ma đứng cạnh giúp nàng vỗ lưng.

Tô Dao nóng ruột cực độ, nhưng lại một mực phun không ra!

"Mẫu thân, cứ cho là ngài lo lắng cho Tam muội muội, cũng không cần phải bắt nàng phun hết những gì vừa ăn ra chứ? Đây còn không phải là hoài nghi con hạ độc sao? Mẫu thân, nếu ngài hoài nghi con hạ độc, không bằng mời thái y đến bắt mạch cho đệ muội và các vị muội muội đi? Cũng may những thứ đồ ăn này vẫn còn ở đây, thuận tiện để thái y nghiệm tra xem có vấn đề gì hay không?", Thanh Ninh thu lại nước mắt, nói với Tô lão phu nhân: "Tổ mẫu, kính xin ngài vì tôn tức làm chủ".

Đây là cố ý muốn ồn ào để chuyện này vỡ lở ra, không ngờ Tiêu thị lại nhất quyết không tha, càn quấy như vậy! Thỉnh thái y đến, sự việc này còn không phải sẽ bị náo ra ngoài. Tuy là có thể chuẩn bị, nhưng bí mật khó giữ này sẽ bị nhiều người biết, hơn nữa, ở chỗ này lại có đông người như vậy, lại phần lớn là người của Cảnh Tụy viên! Đương nhiên nàng thật ước là Tiêu Thanh Ninh động tay động chân trong đồ ăn, nhưng mà đồ ăn nó mang ra lại chính là dưa và trái cây do nàng đưa đến!

Đúng là đồ không có quy củ, thật không ngờ nó cứ cố níu lấy, cùng trưởng bối đối chọi! Tôn thị tức giận đến ngã ngửa, nuốt xuống một ngụm vị ngai ngái trong miệng: "Ta thấy mấy người các nàng đều tốt, không cần thỉnh thái y, nếu là ăn nhiều đồ lạnh, quay đầu lại có chỗ nào không thoải mái, lúc đó thỉnh thái y đến bắt mạch cũng được".

Cho nên, bây giờ liền dàn xếp ổn thỏa đi!

"Hay là lập tức thỉnh thái y đến đây đi, đệ muội và Tam muội muội thân thể đều được chiều chuộng, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, con khó chối được tội này, thỉnh thái y tới xem một chút, trong lòng con cũng an tâm hơn", Thanh Ninh cau mày.

Tôn thị trong lòng lo lắng cho tình hình của Tô Dao, muốn sớm mang Tô Dao trở về, đem tất cả những thứ đã ăn ói hết ra, nghe thấy Thanh Ninh nhất quyết không tha, lửa giận trong lòng bốc ra ngoài: "Ngươi đứa nhỏ này, sao lại ngoan cố như thế? Đang yên đang lành thỉnh thái y làm cái gì?".

"Mẫu thân, con cũng là vì muốn tốt cho Tam muội muội các nàng! Nếu lát nữa xảy ra chuyện, con không gánh nổi trên lưng tội danh độc hại đệ muội, muội muội, và hai vị biểu muội!". Mâu quang Thanh Ninh bình tĩnh nhìn Tôn thị, một bước cũng không chịu nhường!

Thứ ngang ngược không biết lễ nghi, cưới vào cửa, vốn là nàng muốn để nữ nhân đanh đá Tiêu Thanh Ninh này cho Tô Phỉ một cuộc sống ngột ngạt, muốn nó gây chuyện với Tô Phỉ, nhưng nó còn chưa làm gì tức đến Tô Phỉ, đã biến nàng thành người đầu tiên bị nó tức cho gần chết! Còn ở trước mặt lão phu nhân, cô nãi nãi, mấy tiểu bối và đám nha đầu bà tử, khiêu chiến với nàng!

Tôn thị cảm giác lục phủ ngũ tạng đều muốn tức điên, lập tức trầm mặt, lên giọng giáo huấn: "Ngươi nói chuyện với trưởng bối như thế à?".

"Nếu trưởng bối hữu lý, con tự nhiên sẽ phục", Thanh Ninh phản bác.

Là nói mình không phân rõ phải trái? Toàn bộ quý phụ trong kinh thành này, ai mà không tán dương nàng một câu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức? Ai mà không khen ngợi nàng tốt? Tôn thị nổi cáu, cả mặt đều đen: "Ngươi..."

Đấu khẩu với loại đàn bà đanh đá, càn quấy này, có thể nói thông được sao?

Thấy thần sắc Thanh Ninh bình tĩnh không lui, Tôn thị tức giận đến tay đều run lên, nói được một chữ ngươi, câu nói tiếp theo đều cứng rắn nuốt ngược trở về.

"Ngọc Trâm, đi thỉnh thái y!", Thanh Ninh nghiêng đầu phân phó.

"Vâng, thế tử phu nhân". Ngọc Trâm thanh thúy đáp.

"Ai dám!". Tôn thị quát to: "Ai dám ra phủ môn một bước, ta cắt đứt chân!"

Bước chân của Ngọc Trâm không hề dừng lại.

Tôn thị liền nhớ tới đây là Cảnh Tụy viên, có cửa trực tiếp thông ra bên ngoài phủ! Lập tức phân phó nha đầu của mình: "Ngăn nó lại".

Vài nha đầu của Tôn thị vội đưa tay cản Ngọc Trâm.

Nhưng Ngọc Trâm lại cực kỳ linh hoạt, như con lươn trơn trên tay, không thể bắt được.

Tràng diện liền có chút loạn cả lên.

Tô Hoa Anh cười hòa giải: "Đại tẩu là lo lắng cho Dao nhi, đại chất tức cũng là lo lắng cho mấy người các nàng, hai bên đều có lý, người một nhà không cần huyên náo như vậy".

"Tất cả dừng tay cho ta, còn ra thể thống gì?", Tô lão phu nhân trầm mặt, trung khí mười phần, rống một tiếng.

Thanh Ninh cho Ngọc Trâm một ánh mắt, Ngọc Trâm cúi đầu rũ mi dừng tay lại, đứng sang một bên.

"Mẫu thân bớt giận", Tôn thị vội đi tới, đưa tay thuận khí cho Tô lão phu nhân: "Con dâu cũng là nhất thời nóng lòng nên mới mất đúng mực, đứa nhỏ Thanh Ninh này tuổi còn nhỏ, cũng không phải cố ý chống đối, xin ngài bớt giận".

Cho nên, đều do Tiêu thị không có quy củ, không biết tôn kính mẹ chồng!

"Mẫu thân, lời này của ngài thật kỳ quái, con dâu tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thuở nhỏ cũng được dạy dỗ, đọc qua nữ huấn". Cho nên, nàng cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, Thanh Ninh nhàn nhạt nói: "Chuyện chưa điều tra rõ, việc này sẽ hại con gánh tội danh độc hại thân nhân, Thanh Ninh tuyệt đối không thể đứng nhìn".

Thật tức chết người! Tôn thị siết chặt đôi tay, chỉ sợ bản thân nhịn không được sẽ lao lên tát tai Thanh Ninh!

"Ngươi ngỗ nghịch mẹ chồng, một chút quy củ cũng không có, còn dám nói năng hùng hồn đầy lý lẽ?". Nôn ọe một hồi, Tô Dao không phun ra được gì, lập tức nhảy dựng lên, đưa ngón tay chỉ Thanh Ninh, mắng to: "Ngươi nói đi, ngươi đã cho chúng ta ăn cái gì? Ta đã nói rồi mà, thứ kia sao lại lạ mắt như vậy? Ngươi nói đi, có phải ngươi cố ý muốn hại chúng ta hay không? Ngươi bảo dưa và trái cây này là mẫu thân đưa tới, ai mà biết được có phải ngươi tính kế, đem nước bẩn giội lên người mẫu thân hay không? Vu oan hãm hại!".

"Vì sao ta phải hại các ngươi? Các ngươi cùng ta không thù không oán? Hơn nữa, nếu ta muốn hại các ngươi, ta sẽ không ngốc đến mức quang minh chính đại mang thứ đó cho các ngươi ăn chứ?", Thanh Ninh nhìn Tô Dao, trả lời lại một cách mỉa mai.

Tô Dao lập tức cứng họng.

Làm chuyện xấu, đương nhiên là ngầm vụng trộm làm, thần không biết quỷ không hay! Để người khác không nắm được nhược điểm!

Nữ nhi ăn hồng nhan, lục châu, nhất định không thể để thái y tới. Nếu thái y biết thứ này là hồng nhan, lục châu, truyền ra ngoài việc nữ nhi không thể sinh con, tương lai nữ nhi sao có thể lấy chồng...

Tiêu Thanh Ninh hiện tại một bước cũng không chịu nhường, Tôn thị gấp đến độ tâm loạn cuống cuồng.

Đôi mắt Thanh Ninh nghiêm túc, nói tiếp: "Ta không có quy củ? Vậy tiểu cô ngươi bây giờ chỉ vào trưởng tẩu, đối với trưởng tẩu nói năng lỗ m.ãng, thì là quy củ?".

Nói xong liền duỗi tay nắm chặt tay Tô Dao.

Vừa dùng lực, tay đứt ruột xót, Tô Dao lập tức đau đến oa oa kêu to, nước mắt đều chảy ra: "Ngươi làm cái gì? Mau thả ta ra! Tổ mẫu, mẫu thân, cứu mạng!".

Thanh Ninh vừa cười vừa hỏi: "Tam muội muội, ngươi đau ở đâu? Có phải đau bụng không?".

Tô Dao vừa kêu, Tôn thị lập tức một lòng đều nhảy vọt lên cổ họng, trừng mắt nhìn Thanh Ninh, vươn tay ra: "Ngươi làm cái gì, còn không buông muội muội ngươi ra mau"

Thanh Ninh nhân thể buông tay Tô Dao ra, mắt không hiểu nhìn Tô Dao: "Mẫu thân, con bất quá chỉ là đỡ tay Tam muội muội thôi".

Nghiêng đầu nhìn lên bàn, Thanh Ninh lại nói: "Hay là thỉnh thái y tới xem một chút đi, Tam muội muội đau đến độ kêu lên rồi này".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.