Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 2 - Chương 36




Editor: Ngọc Thương

Thanh Ninh và Lý Vân Nương đều suốt ngày ở trong nhà.

Hiện thời Lý Vân Nương cũng không lui tới với nhiều người, mỗi ngày chỉ xử lý công việc vặt trong Lý trạch. Người làm ở Lý trạch đều trung thành và tận tâm, sổ sách của các cửa hàng sản nghiệp một tháng mới xem một lần, còn lại cũng không có sự tình gì lớn.

Lý Vân Nương liền một lòng dồn toàn bộ quan tâm vào việc chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi. Ngoài việc này, còn mỗi ngày dạy Thanh Ninh quản lý công việc vặt và lễ tiết cần chú ý trong cao môn đại hộ nhà giàu. Hiện thời mẹ con các nàng ở Lý trạch, người tới thăm hỏi rất thưa thớt, công việc vặt cũng đơn giản, Lý Vân Nương đến cùng cũng đã làm Hầu phu nhân nhiều năm, liền khẩu thuật dạy lại cho Thanh Ninh.

Trung thu mỗi lúc một tới gần, ngày Tiêu đại tướng quân hồi kinh cũng đã xác định là ngày mười hai tháng tám. Ngày ấy Hoàng Thượng dẫn theo văn võ bá quan nghênh đón Tiêu đại tướng quân, còn phái Ngũ hoàng tử Trịnh Diễn ra khỏi thành nghênh đón.

Tới gần ngày mười hai, kinh thành càng lúc càng náo nhiệt.

Một đường từ Hoàng cung thông tới cửa thành, các khách sạn, tửu lâu, trà lâu đều đã sớm có người đặt chỗ, chỉ chờ được nhìn thấy phong thái của Tiêu đại tướng quân.

Mẹ con Lý Vân Nương và Thanh Ninh đều không có hứng thú, nên không dự tính đi đến góp vui. Không ngờ, Hoàng phu nhân gửi bái thiếp tới, mời hai người ngày đó cùng đi xem náo nhiệt, nói là đã đặt chỗ ở nhã gian rất tốt, hai người các nàng chỉ cần mang người không đi là được rồi.

Hôn sự của Hoàng Xảo Y cũng đã định, hôn kỳ định ở tháng sáu năm sau.

Hoàng phu nhân nói, ngày ấy Hoàng Xảo Y cũng sẽ đi cùng, để Thanh Ninh có bạn chơi đùa.

Hoàng phu nhân có hảo ý, Lý Vân Nương và Thanh Ninh đều không nỡ từ chối.

Ngày mười hai, trang điểm thỏa đáng xong, hai mẹ con ăn chút điểm tâm rồi lên xe ngựa đi đến nơi hẹn gặp.

Ngày này thời tiết vô cùng tốt, ánh mặt trời đẹp đẽ, tia nắng tháng tám đã không còn mang cái nóng bức mùa hè, lộ ra không khí mát mẻ mùa thu, bầu trời màu lam trong vắt, trên đường giăng đèn kết hoa, đám đông chen lấn thập phần náo nhiệt.

Đến tửu lâu hẹn gặp, Thanh Ninh và Lý Vân Nương vừa bước vào đại môn, nha đầu bên người Hoàng phu nhân liền cười vui vẻ ra đón: "Nô tỳ thỉnh an phu nhân và tiểu thư".

"Phu nhân và tiểu thư nhà ngươi đều đến cả rồi sao?". Lý Vân Nương cười, vội kêu nàng đứng lên, hỏi.

"Vâng, vừa đến, phu nhân sợ trong tiệm hôm nay nhiều người, nên cố ý để nô tỳ ở đây chờ phu nhân và tiểu thư". Nha đầu cười đón Thanh Ninh và Lý Vân Nương đi lên lầu trên.

Hoàng phu nhân và Hoàng Xảo Y, cùng hai vị thê tử của Hoàng đại công tử và Hoàng nhị công tử vội đứng lên, hành lễ lẫn nhau, Hoàng phu nhân Liên thị lôi kéo Lý Vân Nương, nói: "Ta vốn sợ ngươi đã sớm có an bày, lại sợ quấy rầy ngươi, nhưng là Xảo Y, đứa nhỏ này nói muốn cùng nhau xem náo nhiệt".

"Phu nhân khách khí, Xảo Y nói đúng, nhiều người rất náo nhiệt". Lý Vân Nương cười hì hì.

Sau đó, Liên thị và Lý Vân Nương cùng hai nàng dâu trò chuyện việc nhà, Thanh Ninh và Hoàng Xảo Y ngồi xuống sạp nói chuyện.

Thanh Ninh đứng bên cửa sổ nhìn quanh, Hoàng phu nhân đặt chỗ ở nhã gian sát đường, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy hết quang cảnh trên đường, hơn nữa vị trí này rất tốt, cách thánh giá của Hoàng Thượng không xa, có thể xem náo nhiệt rõ ràng.

Phía dưới ngã tư đường, hai bên đứng đầy dân chúng.

"Thanh Ninh, nói cho ngươi biết, cha ta có quen biết vị Tiêu đại tướng quân này, phụ thân nói, năm đó Tiêu đại tướng quân so với phụ thân, tuổi nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại là người có dũng có mưu". Hoàng Xảo Y mặt mày cong cong nói với Thanh Ninh.

"Thì ra là Hoàng Đại nhân và Tiêu đại tướng quân có quen biết". Thanh Ninh cười, Tiêu đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến, kiếp trước như sấm bên tai.

"Ừ". Hoàng Xảo Y gật đầu: "Phụ thân nói, hai người lúc đó trải qua sinh tử cùng nhau, cho nên, phụ thân ta rất kính trọng hắn...".

...

Editor: Ngọc Thương

"Đến rồi, đến rồi".

Phía dưới truyền đến tiếng reo hò.

Thanh âm tiếng kèn theo hướng cửa thành vang tới, tiếng reo hò của dân chúng nhỏ đi, đội ngũ dần dần xuất hiện trước mắt đại gia.

Đầu tiên là Trịnh Diễn dẫn theo người mở đường, sau Trịnh Diễn là Tiêu đại tướng quân đang cưỡi ngựa.

Tiêu đại tướng quân một thân áo giáp uy nghiêm, khuôn mặt lạnh lùng, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, uy phong lẫm liệt, đi theo phía sau là một ngàn thuộc hạ và người hầu cận, bước chân chỉnh tề hữu lực, khôi giáp dưới ánh mặt trời lóe quang mang lãnh liệt.

Thời điểm đến cách Hoàng Thượng một khoảng cách, Tiêu đại tướng quân xuống ngựa, hướng Hoàng Thượng hành lễ: "Vi thần Tiêu Lĩnh tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế".

Những người đi theo phía sau cũng nhất tề quỳ xuống: " Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế".

Hoàng Thượng đi xuống long liễn, tự mình đến đỡ Tiêu Lĩnh: "Ái khanh, đi đường vất vả, mau đứng lên".

"Tạ ân điển Hoàng Thượng". Tiêu Lĩnh dập đầu: "Vi thần may mắn không làm nhục mệnh*, thiên tôn quý hưng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế".

(nhục mệnh: ý nói nhận lệnh của Hoàng Thượng, không để Hoàng Thượng thất vọng)

(thiên tôn quý hưng: ý là ông trời bảo hộ quân ta)

"Thiên tôn quý hưng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế". Theo lời Tiêu Lĩnh, quân lính cùng nhau hô to.

Văn võ bá quan đến nghênh đón Tiêu Lĩnh, và dân chúng khắp trên phố đều quỳ xuống, cùng hô to: "Thiên tôn quý hưng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế".

Thanh âm vang tận mây xanh.

Tuy Hoàng đế trước nay luôn tĩnh tâm, nhưng thấy khí thế đồ sộ như vậy, lòng cùng không khỏi vui mừng.

"Hảo, hảo, hảo". Hoàng Thượng liên tiếp nói ba chữ hảo, lại khen ngợi đoàn người Tiêu Lĩnh một phen, sau đó mới cùng nhau chậm rãi hướng về Hoàng cung.

Đám người Thanh Ninh ngồi trong nhã gian uống một hồi trà, chờ dân chúng phía ngoài tản ra chút ít, lúc này mới đứng dậy trở về.

Ra khỏi nhã gian, xuống dưới lầu một, phía sau truyền tới thanh âm khá quen thuộc: "Ôi, kia không phải là Đại tỷ tỷ sao?".

Lý Vân Nương cùng Hoàng phu nhân đi phía trước, không chú ý tới, người Hoàng gia cũng không chú ý, Thanh Ninh lại nghe được rõ ràng, nhưng không quay đầu lại, coi như không nghe thấy.

Dừng một chút, phía sau tiếp tục vang đến âm thanh của Thẩm Thanh Vận: "Thanh Ninh tỷ tỷ".

Lúc này, đoàn người Lý Vân Nương và Hoàng phu nhân nghe được, Thanh Ninh cũng dừng chân, quay đầu.

Bùi thị và ba tỷ muội Thẩm Thanh Vũ, còn có nữ quyến La gia, cùng nhau chậm rãi xuống lầu.

"Đúng là Thanh Ninh tỷ tỷ rồi", Thẩm Thanh Vận nhảy nhót nói.

Ánh mắt Thẩm Thanh Nghiên hiện lên một tia sáng, sau đó lại nhanh chóng ảm đạm như cũ.

Trong lòng Bùi thị không thoải mái, trên mặt không lộ ra biểu cảm. La Thủy Nguyệt và nữ quyến La gia đối với Lý Vân Nương có thân phận vợ trước của Thẩm Phong, không có gì hảo cảm, cho nên sắc mặt đều nhàn nhạt.

Khẽ gật đầu quỳ gối lẫn nhau, xem như đã chào hỏi qua.

Ánh mắt Thanh Ninh dừng trên người Thẩm Thanh Vũ một chút, trước sau nở nang, mặt mày phía dưới tấm lụa mỏng lưu động mị sắc.

Chỉ qua ba tháng, Thẩm Thanh Vũ này... thế nào lại biến hóa nhanh như vậy?

Nàng theo Đồng Ánh tập võ, dáng người cao lên không ít, nhưng Thẩm Thanh Vũ kia chỉ qua mấy tháng, liền giống như đào chín rục, tản ra hương vị mê người.

"Ngươi có phát hiện ra không, Thẩm Thanh Vũ kia thế nào đột nhiên lại đẹp ra rất nhiều vậy!". Hoàng Xảo Y cùng Thanh Ninh đi ra ngoài, kề tai Thanh Ninh nói nhỏ.

"Ừ, ta cũng thấy thế". Thanh Ninh cười gật đầu.

"Thật là kỳ quái, tuy đẹp, nhưng lại có cảm giác gì đó nói không nên lời..". Hoàng Xảo Y thấp giọng.

Sắc mặt Thanh Ninh bình tĩnh, trong lòng hiểu rõ.

Nghe nói, chỉ có các phu nhân trong cao môn đại hộ, thời điểm tranh sủng tình cảm của phu quân, cố ý cho nha đầu thông phòng hoặc thiếp thất ăn một loại bí dược. Bí dược này, sẽ làm nữ tử càng thêm quyến rũ xinh đẹp, lúc trên giường cũng sẽ khiến nam nhân càng thêm sung sướng, nhưng đồng thời, bí dược này lại rất hại đến cơ thể.

Tất cả là do lần đó nàng gợi ý, Lâm ma ma đã tra ra manh mối trong trà sâm, cho nên... cho nên lão phu nhân mới xuống tay với Thẩm Thanh Vũ!

Lão phu nhân là loại người lạnh bạc, Thẩm Thanh Vũ hạ tiêu dao tán cho bà ta, lão phu nhân sao có thể để Thẩm Thanh Vũ được yên lành? Chắc chắn là không chỉ có riêng chiêu thức này!

Tạm biệt người Hoàng gia xong, Thanh Ninh bình thản cùng Lý Vân Nương lên xe ngựa.

Thẩm Thanh Vận phía sau không cam lòng, muốn đi qua nói chuyện với Thanh Ninh, bị Bùi thị kéo lại, Thẩm Thanh Vận chỉ có thể nhìn xe ngựa của Thanh Ninh và Lý Vân Nương chậm rãi biến mất trước mặt.

"Mẫu thân". Ngại vì đang ở bên ngoài, lại có nữ quyến La gia bên cạnh, Thẩm Thanh Vận chỉ đành dậm chân hờn dỗi.

Bùi thị tất nhiên là không để ý tới nàng, cười hì hì tạm biệt người La gia, cùng La Thủy Nguyệt dẫn theo ba người Thẩm Thanh Vũ trở về Hưng Ninh hầu phủ.

**

Editor: Ngọc Thương

Ngày Trung thu, Hoàng cung cử hành cung yến, một là mừng tết Trung Thu, hai là tổ chức ngày hội gặp gỡ.

Lần cung yến này, nhà nào có nữ nhi vừa độ tuổi khuê các, các vị phu nhân đối với Tiêu đại tướng quân lại càng thêm vài phần nhiệt tình.

Tiêu đại tướng quân tuy đã qua tuổi nhi lập chi niên*, nhưng vẫn chưa thành thân, sống cô độc.

(nhi lập chi niên: 30 tuổi)

Hoàng Thượng coi trọng Tiêu Lĩnh, ai ai cũng nhìn thấy, hiện thời là Đại tướng quân, tương lai sau này, tước vị lại càng cao hơn.

Trên cung yến, Hoàng Thượng cũng lộ ý muốn tứ hôn cho Tiêu Lĩnh.

Bất đắc dĩ là, chúng phu nhân có tâm, nhưng lại không tìm được cách thức liên hệ với hắn.

Tiêu Lĩnh không sinh ra trong thế gia tại kinh thành, sau khi trở về, được ngự ban cho Đại tướng quân phủ, nhưng trong phủ không có nữ chủ nhân, tự nhiên các vị phu nhân đều không có cách nào đưa thiếp đến bái phỏng. Hắn lại không có thân nhân, đi cùng hắn trở về chỉ toàn là binh sĩ.

Qua Trung Thu hai ngày, Thanh Ninh và Lý Vân Nương nhận được bái thiếp của Liên thị, thỉnh hai người qua phủ thưởng quế.

Đến Hoàng gia, hoa quế trong vườn quả nhiên vừa nở, mùi hương quyến rũ mọi người.

Thanh Ninh và Hoàng Xảo Y hái được chút hoa quế, tìm bà tử đi làm hoa quế cao ăn.

Liên thị và hai cô con dâu bồi Lý Vân Nương trong vườn hàn huyên một hồi, hai cô con dâu cáo từ lui xuống trước.

Liên thị mời Lý Vân Nương đến phòng khách trong viện tử của mình nói chuyện.

Vừa uống được nửa chén trà nhỏ, Liên thị cho nha đầu lui hết ra ngoài, sau đó ngẩng đầu nói với Lý Vân Nương: "Phu nhân, kỳ thực hôm nay mời ngươi tới, là có người muốn gặp ngươi, ta cảm thấy không ổn, nhưng là hắn trước mặt cầu lão gia, lão gia nói với ta, bảo ta hỏi qua ý kiến ngươi một chút".

"Là ai?", Lý Vân Nương kinh ngạc hỏi. Người này trước mặt Hoàng lão gia cầu xin, đương nhiên là nam tử, ai?

"Là Tiêu đại tướng quân". Liên thị vô cùng áy náy: "Lão gia nhà ta năm đó, thời tuổi trẻ cùng hắn trải qua sinh tử, Tiêu đại tướng quân nói là nếu trực tiếp đến Lý trạch bái phỏng, hoặc là gặp mặt ngươi ở bên ngoài, sẽ khiến người đời chê trách, cho nên mới cầu lão gia nhà ta, hi vọng có thể gặp mặt ngươi một lát".

Quả thật, hiện thời nàng và nữ nhi sống với nhau, nếu Tiêu đại tướng quân này tới cửa sẽ không ổn. Nhưng mà, vì sao hắn muốn gặp nàng? Lý Vân Nương kinh ngạc, hỏi: "Vì sao hắn muốn gặp ta?".

"Ta cũng không biết, ngươi nể mặt ta, gặp hắn thử xem, còn nếu không muốn, ta sẽ về nói với lão gia chuyển lời lại cho hắn". Liên thị lắc đầu, nghĩ nghĩ một chút, hỏi: "Ngươi có quen biết hắn không?".

Lý Vân Nương nhíu mày.

Tiêu đại tướng quân? Tiêu... Tiêu... Ngẩng đầu hỏi Liên thị: "Tiêu đại tướng quân tục danh là..."

Ngày ấy nàng và Liên thị tuổi đã lớn, không tò mò giống như mấy tiểu cô nương, cho nên khuôn mặt Tiêu đại tướng quân nàng không nhìn rõ, tên của hắn, cách xa quá cũng không có chú ý nghe, mấy ngày này, hạ nhân bát quái đều nói về Tiêu đại tướng quân.

Bất quá, người họ Tiêu, nàng quả thật có biết một người, trí nhớ quá mức xa xôi, hơn nữa, người nàng biết, thời thiếu niên hào hoa phong nhã, ôn nhuận như ngọc, không giống với hình ảnh Tiêu đại tướng quân dũng mãnh.

"Tên có một chữ Lĩnh, Lĩnh trong sơn lĩnh*". Liên thị nói.

(sơn lĩnh: núi cao)

"Nhân sĩ Phong Châu, Giang Nam?". Lí Vân Nương kinh ngạc đến cực điểm.

"Hình như là nhân sĩ Giang Nam, nhưng đến cùng là nơi nào, ta không rõ lắm". Liên thị thấy Lý Vân Nương như thế, trong lòng cơ bản đã rõ, Lý Vân Nương cùng Tiêu Lĩnh có quen biết.

Tiêu Lĩnh làm sao có thể thành Đại tướng quân? Lý Vân Nương khiếp sợ không thôi.

Liên thị dừng một chút: "Ngươi, gặp hay là không?".

Gặp hay là không? Lý Vân Nương có chút khó xử: "Hắn tìm ta có việc gì?".

Liên thị lắc đầu.

Thật lâu sau Lý Vân Nương mới gật đầu.

"Vậy ngươi chờ một lát", Liên thị gật đầu, nói với Lý Vân Nương một câu, liền ra khỏi phòng khách.

Trong viện im ắng, hiển nhiên Liên thị đã đuổi hết người làm ra ngoài.

Lý Vân Nương tin tưởng Liên thị và Hoàng đại nhân không có ý gì xấu, nên mới thẳng thắn nói với nàng, nếu muốn hại nàng, đã không báo trước cho nàng biết, trực tiếp thiết kế cho Tiêu Lĩnh gặp nàng là được.

Nhưng mà, Tiêu Lĩnh tìm nàng có chuyện gì đây?

Qua hồi lâu sau mới vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân vững vàng hữu lực.

Lý Vân Nương buông chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn ra cửa

"Lý...", Tiêu Lĩnh vào cửa, ôm quyền với Lý Vân Nương, dùng xưng hô như nhiều năm trước với nàng: "Lý cô nương".

Một thân áo vải dài, trải qua bao năm chiến tranh tắm máu nơi chiến trường, khuôn mặt lạnh lùng mang theo tiêu sát, nhưng Lý Vân Nương vẫn có thể nhìn ra trên mặt hắn bóng dáng ngày xưa, khắc vào khuôn mặt lạnh lùng là ôn nhuận, Lý Vân Nương mỉm cười: "Tiêu công tử, quả nhiên là ngươi".

"Nhiều năm không gặp". Tiêu Lĩnh cười, vẻ lạnh lùng, tiêu sát trên mặt hoàn toàn biến mất, mặt mày tuấn lãng, nho nhã như ngọc.

"Đúng vậy, nhiều năm rồi không gặp". Lý Vân Nương cười gật đầu: "Ta thật không ngờ, thì ra Tiêu đại tướng quân lại chính là ngươi".

Không có nha đầu hầu hạ, Lý Vân Nương liền tự mình rót cho hắn một ly trà.

"Đúng vậy". Ánh mắt Tiêu Lĩnh dừng trên mặt Lý Vân Nương. Hắn cũng thật không ngờ, sinh thời còn có thể nhìn thấy nàng, càng thật không ngờ, nàng quả thật đã cùng cách với Hưng Ninh hầu!

"Sao ngươi lại tòng quân?"

"Thì cứ vậy thôi". Tiêu Lĩnh mang theo tươi cười.

Tại sao tòng quân?

Năm đó, may có nàng ra tay tương trợ, hắn mới bảo toàn tính mạng, hắn dưỡng bệnh khỏe lại, từ Phong Châu đi đến kinh thành, hi vọng có thể dựa vào tài hoa của bản thân đề tên bảng vàng, gặt hái được công danh, có thể đến xin cưới nàng. Nhưng mà, ngày hắn vào kinh, là ngày nàng lấy chồng, hắn nản lòng thoái chí, dấn thân vào trong quân, đem tất cả nhiệt huyết đặt trên chiến trường.

Nhiều năm trôi qua, hắn nghĩ rằng nàng đã thành gia, hạnh phúc mỹ mãn, không ngờ, vừa trở về liền nghe thấy tin nàng đã cùng cách!

Nữ tử trước mắt vẫn như trong trí nhớ ngày xưa của hắn, ôn nhu, thiện lương vô cùng. Vài ngày qua hắn đã hỏi thăm tin tức, trong lòng Tiêu Lĩnh mơ hồ cảm thấy đau, ngước mắt nhìn Lý Vân Nương, ánh mắt như nước, trên mặt mang theo vài phần dè dặt, cẩn trọng cùng lo lắng: "Vân Nương, nàng gả cho ta đi, để ta chiếu cố nàng".

"A, ngươi nói cái gì?". Lý Vân Nương trợn mắt, há hốc mồm nhìn Tiêu Lĩnh.

"Ta nói, ta muốn cưới nàng". Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Lĩnh cảm thấy thoải mái hơn nhiều: "Ta biết nàng đã cùng cách, cũng biết nàng đang sống với nữ nhi, biết nữ nhi của nàng đã đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia, còn có cả việc Hoàng Thượng đã ban hôn cho nữ nhi của nàng. Vân Nương, nàng gả cho ta, nữ nhi của nàng chính là nữ nhi của Tiêu Lĩnh ta, như vậy, Tề quốc công phủ cũng không thể xem nhẹ con bé".

Quả không hổ là Đại tướng quân, nhiều năm bày mưu nghĩ kế, Tiêu Lĩnh hiểu rõ, đánh rắn phải đánh giập đầu, muốn trực tiếp xuống tay thì phải trực tiếp đánh trúng yếu điểm.

Hiển nhiên, yếu điểm của Lý Vân Nương hiện thời chính là nữ nhi của nàng, Thẩm Thanh Ninh.

Hắn cầu cưới nàng là xuất phát từ chân tâm.

Nhưng Lý Vân Nương lại chưa chắc đã có ý nghĩ tái giá.

Cho nên, muốn tác động được nàng, nhất định phải cho nàng lợi thế.

Lý Vân Nương phục hồi tinh thần, lắc đầu, nhìn Tiêu Lĩnh nói: "Tiêu đại tướng quân, người nói đùa".

"Ta không nói đùa, hiện tại nàng đã cùng cách, ta chưa lập gia thất, ta là thật lòng cầu cưới nàng, thật ra, ta vốn định cầu Hoàng Thượng tứ hôn, nhưng ta vẫn hi vọng có thể gặp mặt nàng hỏi qua ý nghĩ của nàng trước".

"Tướng quân chính trực tráng niên, chỉ cần ngươi có ý, khuê tú kinh thành này còn không phải tùy ngươi lựa chọn?". Lý Vân Nương nói.

"Nhưng bọn họ không phải là Vân Nương nàng, nếu như nàng vẫn còn là người Thẩm gia, ta tất nhiên sẽ không quấy rầy". Tiêu Lĩnh nói: "Nàng cũng đừng tự ti chuyện đã cùng cách, ta là kẻ từ trong đống xác người bò ra, hi vọng nàng đừng ghét bỏ ta đã giết hại quá nặng, hai tay đều nhiễm máu quá nhiều".

Nói xong liền đứng dậy, ánh mắt ôn nhu nhìn Lý Vân Nương: "Ta là thật lòng, nàng cứ hảo hảo suy nghĩ lời của ta, chúng ta đã qua nửa đời người, ta hiểu là nàng muốn sống yên bình nửa đời còn lại, nhưng nàng không nghĩ cho bản thân, thì cũng nên nghĩ cho lệnh ái, con bé muốn gả đi Quốc công phủ. Ta đi đây, năm ngày sau, ta sẽ ở Quan Nguyệt lâu chờ tin tức của nàng".

Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Lý Vân Nương vẫn mang vẻ mặt khiếp sợ như cũ.

Tiêu Lĩnh nói muốn cưới nàng?

Vì sao? Bọn nha đầu bên người nàng đều bàn tán về chuyện của hắn, khắp kinh thành này, có không ít khuê tú muốn gả cho hắn!

Nhưng hắn lại nói muốn cưới nàng?

Liên thị đi đến, Lý Vân Nương khôi phục lại tinh thần, nói chuyện đôi câu, dùng xong cơm trưa, Lý Vân Nương mới dẫn theo Thanh Ninh cáo từ.

"Mẫu thân, ngài sao vậy?". Lên xe ngựa, Thanh Ninh thấy sắc mặt Lý Vân Nương ngưng trọng, vội hỏi.

"Không sao, mùa thu đến, trong người có chút mệt mỏi thôi". Lý Vân Nương cười đáp.

"Vâng". Thanh Ninh gật đầu: "Vậy mẫu thân dựa vào nghỉ ngơi một lát đi".

Lí Vân Nương gật đầu.

**

Editor: Ngọc Thương

Lời Tiêu Lĩnh nói, xác thực là khiến Lý Vân Nương do dự.

Quả phụ cùng cách, nữ nhân tái giá, chỗ nào cũng có, nhưng Lý Vân Nương lại chưa từng nghĩ tới chuyện tái giá.

Đã nhiều ngày, Lý Vân Nương đều tâm sự trùng trùng.

Đến ngày ước hẹn với Tiêu Lĩnh, Lý Vân Nương đi Quan Nguyệt lâu, cũng may nơi này là sản nghiệp của nàng, giấu tai mắt người khác cũng rất tốt.

Tiêu Lĩnh càng chân thành, đem tâm ý thuyết minh một phen.

Lý Vân Nương đến cùng vẫn không gật đầu, lại qua thêm mấy ngày, tới đầu tháng chín, trái lo phải nghĩ, sau đó mới cho Tiêu Lĩnh câu trả lời chính xác.

Nhận được câu trả lời của Lý Vân Nương, ngày hôm sau, Tiêu Lĩnh mang theo soái ấn và hổ phù vào triều, nói là vết thương cũ tái phát, không thể lại vì nước tận lực.

Hoàng Thượng cùng quần thần đều vô cùng ngạc nhiên, bởi vì nhìn Tiêu Lĩnh bề ngoài vẫn khỏe mạnh phi thường. Hơn nữa, Hoàng Thượng vốn có ý để hắn qua năm tới biên quan tây bắc, mà trước đó, Tiêu Lĩnh không hề có ý tứ thoái ẩn.

Nói xong, Tiêu Lĩnh lại quăng ra thêm một tin tức kình bạo, cầu Hoàng Thượng cho hắn một ân điển, tứ hôn cho hắn và Lý Vân Nương.

Chúng thần khiếp sợ vạn phần, ánh mắt nhất tề nhìn về phía Thẩm Phong.

Thẩm Phong cũng cứng lưỡi, kinh ngạc, đáy lòng xuất ra một cỗ khí tức giận không thể ngăn chặn.

******


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.