Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 2 - Chương 14




Editor: Ngọc Thương

Cái gì mà nàng ta không dám làm chủ? Tưởng thị cảm thấy Tôn thị đây là cố ý thoái thác.

Nàng ta muốn phủi trách nhiệm của trưởng bối, căn bản không hề muốn quản đến việc của Tô Phỉ.

Phụ mẫu chi mệnh giao ước hứa hôn, Hoàng Thượng sủng ái Tô Phỉ không phải là giả, nhưng phụ mẫu chi mệnh, Hoàng Thượng là minh quân, chẳng lẽ còn sẽ phủ nhận quyết định của bọn họ hay sao?

Không dám làm chủ, thật ra là nàng ta không muốn quản mới đúng!

Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, khó tránh khỏi sẽ có sơ sẩy, không thể lúc nào cũng một lòng suy tính cho thế tử Tề quốc công.

Rốt cuộc vẫn là vì không phải ruột thịt!

Nếu Tô Phỉ là ruột thịt của nàng ta, nàng ta đã sớm bắt tay vào chuẩn bị hôn sự cho con trai, khuê tú trong kinh thành không thiếu, còn không phải có nguyên một đám để lựa chọn, để cẩn thận suy tính sao?

Vì con gái, Tưởng thị chỉ có thể hạ mình đến thương lượng với Tôn thị. Đối với hôn sự của nữ nhi, nhà gái bình thường là nhìn rõ hàm ý bên kia, không thể chủ động, nếu không sẽ mất con gái quý. Nhưng nữ nhi sống chết muốn lấy Tô Phỉ, vì nữ nhi, nàng đành chủ động một lần, cũng may nhà trai là em gái của chồng, có lời gì cứ việc nói rõ, đến lúc đó, nếu chuyện không thành, cũng sẽ không kết thù.

Tưởng thị không khỏi nhớ tới Tôn Lâm Lang đã mất, đúng là trời đố kị hồng nhan, nữ tử xinh đẹp phong hoa tuyệt đại như Cửu Thiên huyền nữ hạ phàm đến vậy, mà tuổi còn trẻ đã phải ra đi.

Ánh mắt Tưởng thị nhìn Tôn thị trước mặt, năm đó lúc còn ở nhà chỉ là thứ xuất, ai mà tưởng tượng được bây giờ nàng ta có phúc phận lớn, chính mình hôm nay còn phải nịnh nọt nàng ta.

Quả nhiên là phong thủy thay đổi.

Tâm tư Tưởng thị vòng vo một lần, sau đó vừa cười vừa nói: "Nói là nói vậy, nhưng phụ mẫu chi mệnh giao ước hứa hôn, ngươi và Quốc công gia định hôn sự cho Phỉ nhi, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn thoái hôn được hay sao?".

Tôn thị cười đáp: "Nhưng mà chúng ta đến cùng vẫn phải chú ý tới ý tứ của Hoàng Thượng".

Tìm cho hắn một cửa hôn sự tốt? Tôn thị chưa bao giờ nghĩ qua.

Đích tỷ của nàng ở Quốc công phủ đã sớm không còn lại một mảnh dấu vết, ngoại trừ huyết mạch lưu lại là Tô Phỉ.

Trước kia, thời điểm ở nhà mẹ đẻ, nàng phải sống dè dặt, không dám có nửa điểm vượt khuôn phép, đích tỷ tài mạo song toàn, bộ dạng tuyệt sắc vô song, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa. Đích tỷ như vậy, sống vô cùng tiêu sái.

Cho tới bây giờ nàng đều chỉ có thể nhìn lên hâm mộ.

Đáng tiếc, trời đố kị hồng nhan, còn trẻ đã mất.

Nàng được gả cho tỷ phu, chậm rãi thể hiện phong thái của mình, từ từ xóa đi dấu vết của đích tỷ.

Qua nhiều năm như vậy, cơ hồ đã không còn ai nhớ đến đích tỷ quốc sắc thiên hương, tao nhã vô song kia nữa, mà hôm nay một thứ nữ như nàng phong quang vô hạn, trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ, nịnh bợ.

Mẫu từ tử hiếu, ai không khen nàng?

Thứ duy nhất đáy lòng nàng lo lắng chính là huyết mạch mà đích tỷ lưu lại, thế tử Quốc công phủ Tô Phỉ.

Trước đây, đích tỷ cao cao tại thượng, nàng chỉ có thể ngưỡng mộ.

Bây giờ, đích tỷ không còn ở đây, nhưng nàng ta lưu lại một đứa con trai để vững vàng đè đầu con trai của nàng, Tô Khiêm.

Nụ cười ung dung trên mặt Tôn thị nhạt vài phần, bỏ thêm một câu: "Ta dù sao cũng không phải mẫu thân ruột thịt của nó, chỉ là kế mẫu. Chị dâu không biết đó thôi, làm kế mẫu rất khó, chỉ cần sơ sẩy một chút, miệng lưỡi người đời sẽ nói ta khắt khe với con trai trưởng của vợ cả".

Cái gì mà làm kế mẫu rất khó? Nếu thực sự vì Tô Phỉ mà suy nghĩ, thì lẽ ra nên đem hôn sự sớm định ra rồi! Tưởng thị trong lòng khịt mũi coi thường, nhưng trên mặt vẫn cười: "Muội muội, ngươi đúng là nói quá lời, ơn sinh thành không bằng ơn nuôi dưỡng, Phỉ nhi là do ngươi nuôi lớn mà".

"Chỉ cần nó tốt, chờ ta trăm năm xuống đất, cũng có thể an tâm đi gặp tỷ tỷ". Trên mặt Tôn thị mang theo sắc thê lương.

"Phỉ nhi ưu tú như thế, Lâm Lang dưới suối vàng nếu biết sẽ cảm tạ ngươi". Gương mặt Tưởng thị cũng tuôn nét buồn, một hồi mới nở nụ cười trở lại: "Khiêm nhi cũng đã lớn, nếu Phỉ nhi chậm chạp không thành thân, huynh trưởng chưa thành hôn, sẽ trì hoãn đại sự của Khiêm nhi, hôn sự của Phỉ nhi cũng nên định rồi".

Tôn thị nhẹ nhàng gật đầu: "Chị dâu nói rất có lý".

"Ta không vòng vo với ngươi nữa, Ngọc Tuyết, đứa nhỏ này ngươi nhìn nó lớn lên, tâm tư của nó, ngươi làm cô cũng đã biết rõ một hai". Tưởng thị uống một ngụm trà, tiếp tục nói: "Không phải là ta khen, nhưng luận về dung mạo và nhân phẩm, Ngọc Tuyết có thể nói là đứng nhất nhì kinh thành, Tôn gia mặc dù không có hầu tước huân quý, nhưng cũng là trọng thần triều đình, là gia đình dòng dõi thư hương... Ngọc Tuyết và Phỉ nhi là biểu huynh muội, từ nhỏ đã quen, thanh mai trúc mã, thân càng thêm thân, không còn gì tốt hơn".

Tưởng thị cười cười: "Có cô cô ngươi ở đây thương yêu nó, ta thực sự yên tâm, không lo lắng nó sẽ bị ủy khuất".

Tôn Ngọc Tuyết sao...? Tình nghĩa của nó đương nhiên Tôn thị có thể nhìn ra được.

Nhưng mà, nó lại là nữ tử mà đứa con trai nàng ngưỡng mộ trong lòng.

Nếu gả Tôn Ngọc Tuyết cho Tô Phỉ, Tôn gia sẽ toàn tâm toàn ý trở thành trợ lực cho hắn, vậy chẳng phải nỗ lực nhiều năm qua của nàng sẽ trở thành uổng phí hay sao?

Tôn thị cười ý vị thâm trường: "Thân càng thêm thân đương nhiên là tốt nhất".

Tưởng thị nghe vậy tâm hoa nở rộ: "Chuyện này nên tính sớm, không nên chậm trễ, ta nghe nói Phỉ nhi mới cứu Thẩm Đại tiểu thư, Hưng Ninh hầu phủ hiện nay đã không còn như trước, sẽ không tránh khỏi người Thẩm gia nhân việc này muốn gả người vào Quốc công phủ. Nhưng Thẩm Đại tiểu thư sao có thể xứng đôi với Phỉ nhi chứ, nàng là người bị lui hôn, cha mẹ lại cùng cách, thê tử của Phỉ nhi tương lai chẳng phải sẽ trở thành chủ mẫu của Quốc công phủ sao".

Tôn thị cười gật đầu đồng ý, trong lòng lại khẽ động.

"Chờ hôn sự của Phỉ nhi định xuống, hôn sự của Khiêm nhi và Dao Dao cũng nên bàn tới". Tưởng thị cao hứng vừa cười vừa nói.

"Làm phiền đại tẩu quan tâm ba huynh muội bọn chúng". Tôn thị cám ơn một câu.

"Ta là mợ của chúng nó, ba đứa chúng là cháu ta, đương nhiên phải quan tâm rồi". Tưởng thị ha ha cười: "Vậy ta trở về trước".

"Ở lại dùng cơm rồi hẵng về". Tôn thị giữ lại.

"Không được, ta phải về thôi". Tưởng thị cười khoát tay đứng lên: "Tổn thương của Ngọc Tuyết còn chưa đỡ, ta không yên tâm, vẫn nên về sớm thì hơn".

Tôn thị đứng dậy tiễn Tưởng thị tới cửa.

"Ngươi dừng bước đi". Tưởng thị cười nói.

Tôn thị khách khí một phen, dặn dò nha đầu Kết Hồng đưa Tưởng thị đi ra ngoài.

Tôn thị xoay người dẫn theo Võ ma ma trở về phòng khách, bưng trà từ từ uống, trong lòng bách chuyển.

Nàng vốn tính toán tìm cho Tô Phỉ một mối hôn sự không môn đăng hộ đối hoặc là một biểu thê tử cho có, nhưng bởi vì kiêng kỵ Hoàng Thượng nên tạm thời bỏ qua ý định trong đầu, cứ như vậy không quan tâm đến.

Hôn sự của Tô Phỉ, Hoàng Thượng không có nói.

Nàng cũng không hỏi.

Nhưng lời Tưởng thị mới nói đã đề tỉnh nàng.

Đây có thể là cơ hội ngàn năm có một, vô cùng tốt.

Một năm vừa rồi, Hưng Ninh hầu phủ xảy ra không ít chuyện, tin đồn tuy có chút mơ hồ, nhưng xem ra hậu viện của Hưng Ninh hầu phủ rất náo nhiệt.

Tân phu nhân mới vào cửa La thị, có nhà mẹ đẻ quá cứng rắn, nhưng La thị là mẹ kế, cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, huống chi mẹ đẻ của Thẩm Đại tiểu thư còn khỏe mạnh.

Hưng Ninh hầu phủ đang dần xuống dốc, hôm nay có La thị, liệu có thể vực dậy được thịnh vượng không đây?

Như thế...

Dựa vào thực lực nhà mẹ đẻ La thị cho Hưng Ninh hầu phủ, sẽ đem đến cho Tô Phỉ không ít trợ lực.

Tôn thị không khỏi nhíu mày, thấp giọng nói với Võ ma ma: "Ngươi nói xem, liệu La gia có thể trợ giúp cho Hưng Ninh hầu phủ đứng lên không?"

Võ ma ma nghe vậy, liền hiểu phu nhân đang suy nghĩ lời vừa rồi của Cữu phu nhân, suy tính đến Thẩm Đại tiểu thư, vì vậy nghĩ nghĩ một chút mới trả lời: "Phu nhân, Hưng Ninh Hầu gia dưới gối chỉ có ba nữ nhi. Nhị tiểu thư vì chuyện đêm thất tịch năm ngoái, trưởng bối Hưng Ninh hầu phủ và Kiến An hầu phủ đã quyết định, chờ Nhị tiểu thư đến tuổi, Tống thế tử sẽ nạp nàng làm quý thiếp. Tam tiểu thư cũng là thứ xuất, không đủ gây ra sóng gió gì. Về phần chi thứ hai, có hai đứa con vợ cả cùng một vị thiếu gia thứ xuất, nhưng phu nhân quên chuyện của Bùi thiếu gia vào năm ngoái rồi sao? Bùi thiếu gia chính là cháu ruột của Thẩm Nhị phu nhân".

Tôn thị nghe vậy, tinh tế đem lời Võ ma ma suy nghĩ một lần, lông mày dẫn dần giãn ra.

Hưng Ninh hầu dưới gối có ba nữ nhi, chỉ có mình Thẩm Đại tiểu thư là con vợ cả, Nhị tiểu thư đã hứa gả cho Kiến An hầu thế tử làm quý thiếp. Còn có, thế tử Kiến An hầu phủ Tống Tử Dật đã lui hôn với Thẩm Đại tiểu thư, Tam tiểu thư chỉ là thứ xuất, đương nhiên sẽ bị liên lụy, hôn sự không thể với cao được.

Chi thứ hai bởi vì Bùi gia mà sinh khúc mắc với Thẩm Đại tiểu thư nàng.

Cứ cho là Hưng Ninh hầu phủ có thể dựa vào La gia để trọng chấn hưng thịnh, nhưng muốn dựa vào thì cũng phải đợi tương lai La thị sinh được con mới tính.

Muốn vậy cũng phải chờ mấy năm nữa.

Hầu phủ hiện thời chỉ có thế.

Hoàng Hậu vốn thương tiếc mẹ con nàng ta, thêm chuyện hôn sự của Tống Tử Dật và Nghi An quận chúa, Hoàng Thượng và Hoàng hậu đối với nàng ta đều mang nhiều áy náy.

Cho nên...

Tôn thị nghĩ vậy trong lòng liền hưng phấn, hào quang trong mắt càng lúc càng sáng.

Tựa hồ đó thật sự là một mối hôn sự tốt.

Thẩm Thanh Ninh tuy có được thánh chỉ tự mình kén chồng, nhưng chẳng qua đó chỉ là ân sủng của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu dành cho nàng ta.

Tôn thị rất biết cách tìm được mấu chốt của vấn đề để hạ thủ phía sau.

Nàng nghĩ có lẽ nên đệ bài tử tiến cung một chuyến, đã lâu rồi cũng không tiến cung bái kiến Hoàng Hậu nương nương.

Tưởng thị ra khỏi Quốc công phủ, lúc này mới kinh hãi phát hiện, Tôn thị tuy nói thân càng thêm thân là tốt, nhưng cũng chưa cho nàng một lời chắc chắn.

Quốc công phủ có đến ba đứa con chưa đính hôn, nàng có đến hai nữ nhi, còn một con trai Tôn Ngọc Kính cũng chưa đính hôn.

Nàng đã hạ mình nói rõ ý tứ, Tôn thị lại gật đầu qua loa, muốn cùng nàng đối đầu.

Lửa giận trong lòng Tưởng thị nhất thời tỏa ra ngoài.

Nhưng nếu bây giờ nàng xoay người quay lại tìm Tôn thị, muốn một lời chắc chắn, sẽ không tốt cho lắm? Cũng không thể buộc nàng ta cho một lời đảm bảo. Làm thế khác nào nói nữ nhi nhà mình không ai thèm, phải đi cầu xin con trai nàng ta?

Tưởng thị suy nghĩ một chút, đè lửa giận trong lòng xuống.

Núi cao còn có núi cao hơn! Trong lòng Tưởng thị cười lạnh, quyết định trở về Tôn phủ, mời Tôn lão phu nhân đang đóng cửa ăn chay niệm Phật ra ngoài.

**

Editor: Ngọc Thương

Thanh Ninh lên lầu ba, tiểu nhị nhẹ nhàng kéo cửa nhã gian, từ trong miệng tiểu nhị biết được bên trong chỉ có mình Tô Phỉ. Nàng nghĩ Tô Phỉ đây là muốn nói chuyện riêng với nàng. Vì vậy Thanh Ninh nghiêng đầu phân phó tiểu nhị dẫn Trà Mai và Nhẫn Đông đến nhã gian cách vách, tự nàng vào một mình.

Cửa phía sau lặng lẽ kéo lên.

Nhã gian Lâm Giang. Lâm Giang mở cửa sổ rất lớn, vừa ăn vừa có thể xem cảnh sắc bên bờ sông.

Tô Phỉ đứng bên cửa sổ Lâm Giang, một thân trường bào dệt gấm màu lam nhạt, ánh mặt trời xán lạn rơi trên đầu và vai hắn, khiến bóng lưng hắn ánh lên một tầng màu vàng kim, bóng lưng anh tuấn, lộ ra quý khí.

Nghe thấy tiếng Thanh Ninh tiến vào, Tô Phỉ xoay người: "Nàng tới rồi".

Trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, âm thanh dễ nghe.

Bởi vì bị bóng che khuất, Thanh Ninh nhất thời không nhìn rõ mặt hắn, qua một lúc, gương mặt khuất dưới ánh mặt trời của hắn mới hiện lên rõ ràng.

"Ngại quá, đã để ngươi chờ lâu". Thanh Ninh mỉm cười nói.

"Nàng và chủ nhân Quan Nguyệt lâu rất quen thuộc sao?". Nhìn ra được chưởng quỹ và tiểu nhị nơi này đối với nàng đặc biệt cung kính. Quan Nguyệt lâu Lâm Giang, là nơi ngắm cảnh bốn mùa vô cùng đẹp, mùa xuân có liễu rủ bờ sông, mùa hạ có thể hóng mát, mùa thu ngắm trăng, mùa đông thưởng tuyết, cho nên làm ăn rất thịnh vượng, khách đến như mây. Lầu ba này có bốn nhã gian khó có thể đặt chỗ, tạm thời không đề cập tới lần trước, lần này mới hôm qua hắn nói muốn gặp nàng, hôm nay nàng đã dễ dàng đặt được nhã gian lầu ba rồi?

Tô Phỉ hỏi xong đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm ấm trà rót hai chén trà nóng, đưa một chén cho nàng ngồi ở đối diện.

"Đúng vậy, rất quen thuộc". Thanh Ninh gật đầu: "Quan Nguyệt lâu này là trà lâu của mẫu thân ta".

"Thì ra nàng là tiểu chủ nhân". Tô Phỉ hiểu rõ cười một tiếng.

Thanh Ninh cười vung tay lên, ra vẻ hào khí của lão bản: "Sau này ngươi tới, bất kể là lúc nào, bọn họ cũng sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt".

"Vậy ta phải nhờ hồng phúc của nàng". Tô Phỉ một chút cũng không khách khí.

"Có chuyện quan trọng gì muốn nói với ta sao?". Thanh Ninh hỏi.

Trà trên bàn bốc hơi nóng, hương trà cùng hương nhang trong nhã gian quanh quẩn chóp mũi.

Tô Phỉ nhìn Thanh Ninh rực rỡ trước mặt, ánh mắt nhìn vào mắt nàng: "Hôm qua Hầu phủ phái Uông Bình đến Quốc công phủ, nói là cảm tạ ân cứu mạng của ta, ta nghĩ chuyện này cần cho nàng biết".

Thì ra là vậy, hóa ra là bọn họ đã đi thẳng đến Quốc công phủ, bảo sao nàng không thấy có động tĩnh gì. Nụ cười trên mặt Thanh Ninh lạnh vài phần, bọn họ xem ra chưa từ bỏ ý định!

"Ta nên tự mình cám ơn ngươi". Thanh Ninh thở dài một hơi: "Lại khiến ngươi thêm phiền toái".

"Không thể nói là phiền toái". Tô Phỉ lắc đầu cười, hỏi: "Nàng tính thế nào?"

"Ta tính thế nào sao?". Nàng dự định sẽ giữ khoảng cách với hắn, sẽ không lui tới nữa, nhưng nhìn nụ cười ấm áp như tuyết xuân tan chảy của hắn, Thanh Ninh không thể nói ra miệng. Nàng có cảm giác nếu nàng nói ra, tuyết xuân đã hòa tan trước mắt này sẽ lần nữa lại đóng băng.

Trong lòng biết rõ kiếp trước của hắn quá mức bi thảm, lại biết được người thân của hắn lạnh bạc, cùng nàng có vài phần đồng bệnh tương liên. Nên Thanh Ninh không đành lòng.

Lời nói đến đầu lưỡi vòng vo vài lần, cuối cùng vẫn là đè ép trở về.

Tuy rằng Tô Phỉ không đoán ra được những lời Thanh Ninh dự định nói, nhưng hắn là hạng người gì? Từ nhỏ đã qua lại trong Hoàng cung, đương nhiên hắn có thể dễ dàng nhìn ra trên vẻ mặt của Thanh Ninh là do dự và không đành lòng.

Bất kể là do dự không đành lòng cái gì, nguyên nhân cũng bởi vì hắn! Tô Phỉ chậm rãi nở nụ cười, đuôi lông mày giãn ra, mắt sáng ngời như ánh trăng, rạng rỡ phát sáng, so với ánh nắng ngoài cửa sổ còn chói mắt hơn, dường như có thể chiếu sáng cả nhã gian: "Đúng vậy, tính toán của nàng là gì?".

"Cụ thể tính thế nào, ta cũng chưa cẩn thận nghĩ đến, đi một bước tính một bước đi". Thanh Ninh có thể nhìn thấy nàng trong đôi mắt hắn, nàng khẽ cụp mắt nhấp một miếng trà, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Phỉ nói: "Về chuyện Hầu phủ tặng hậu lễ, ta có thể nói rõ cho ngươi biết, Hầu phủ có nhiều dự định, tuy nhiên đều không có quan hệ gì với ta, cho nên ngươi không cần để ý tới".

"Ta cũng thực không để ý đến, đã đem chuyện đó giao cho mẫu thân xử lý rồi". Tô Phỉ thẳng thắn nói, chậm rãi cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.