Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 1 - Chương 42




Đêm thất tịch có đốt pháo hoa, thả hà đăng, còn có các tiết mục vui chơi. Tiểu thư thế gia cao quý sẽ cùng tỷ muội hẹn nhau ra ngoài ngắm đèn, thả đèn ước nguyện. Tuy nói Tết Nguyên Tiêu và Trung Thu cũng có thể ngắm cũng đốt pháo hoa, nhưng đó là ngày cả nhà đoàn viên. Còn đêm thất tịch lại là ngày thuộc về nam nữ tử chưa thành thân. Vì vậy dù cho là các nhà cao quý quy củ nghiêm ngặt trong ngày này cũng sẽ cho nam thanh nữ tú trong nhà ra ngoài dạo chơi một lần.

Tống Tử Dật đã đặt trước ở Quan Nguyệt Lâu một gian phòng.

Quan Nguyệt Lâu có bốn tầng lầu do xây cạnh sông lớn, nhà lầu cũng như tên ở chỗ này ngắm trăng vô cùng phong tình, rất nổi danh ở kinh thành. Quý nhân con nhà quan lại cùng các cao môn đệ tử đều thích đến chỗ này tụ họp.

Quan Nguyệt Lâu là một nơi rất tốt để ngắm cảnh, lại gần sông nên có thể đi thả đèn ngay gần đấy. Xác thực là nơi tốt nhất.

Lúc đến Quan Nguyệt Lâu những chiếc đèn rực rỡ mới vừa được thắp lên, đoàn người Thanh Ninh liền xuống ngựa. Tống Tử Dật dẫn muội muội nhà mình là Tống Tử Quỳnh và bốn chị em Thanh Ninh cùng nhau đi vào trong lầu.

Vừa đi hai bước nhìn thấy một nhóm công tử tiểu thư áo gấm nói nói cười cười vây quanh Cố Hoán đi tới trước mặt. Nhìn tư thái chắc là cũng đi Quan Nguyệt Lâu. Có người nhìn thấy Tống Tử Dật gọi một tiếng "Tống thế tử."

Nhóm người Thanh Ninh cười dừng chân.

Cố Hoán đang bị mọi người vây quanh mặc quần áo cẩm bào ám văn màu đen. Đầu đội mũ bích ngọc, eo buộc ngọc bội. Đôi mắt xán lạn như tinh thạch. Cẩm bào màu đen u ám, phía sau có mặt trời và ánh đèn rực rỡ chiếu rọi giống như cây anh túc yêu dã.

Mặt như ngọc khuôn mặt rực rỡ, phong tư hơn người, thần thái phấn khởi.

Tống Tử Dật đứng bên cạnh Thanh Ninh thấy ánh mắt Cố Hoán sáng quắc không coi ai ra gì trực tiếp rơi trên người Thanh Ninh. Tống Tử Dật nhíu mày, đôi mắt xẹt qua tia tức giận nghiêm mặt đem Thanh Ninh giấu ở sau lưng. Lúc này mới chắp tay khách khí cười với Cố Hoán và những người còn lại "Cửu công tử, các vị, chào buổi tối."

"Thế tử tốt lành. Các vị tiểu thư tốt lành." Những người vây quanh Cố Hoán hành lễ bắt chuyện.

Tỷ muội Thanh Ninh hơi cúi người đáp lễ.

Thanh Ninh nhìn những người đối diện cười yếu ớt, ánh mắt bình tĩnh.

Những người đối diện có người quen, có người không biết.

"Mọi người cũng đi ra ngoài chơi rồi đến đây? Đã đặt một gian phòng chưa? Nếu chưa vừa lúc có thể vào cùng chúng ta, càng nhiều người càng náo nhiệt." Cố Hoán nhìn Thanh Ninh cười khách khí hỏi thăm Tống Tử Dật.

Thanh Ninh liếc mắt nhìn khuôn mặt xanh lên của Tống Tử Dật bất giác cười nhạt vài phần. Thanh mai trúc mã cùng hắn hơn chục năm, là phu thê ba năm, giờ phút này coi như không nhìn Thanh Ninh cũng có thể cảm giác được Tống Tử Dật bị chú ý vui mừng tức giận vô cùng.

Tống Tử Dật nắm chặt tay khẽ thở ra một hơi, lúc này mới chắp tay cười với Cố Hoán nói "Tạ ơn ý tốt của Cửu công tử. Chỉ là chúng ta đã đặt trước rồi, cũng đã hẹn các bằng hữu khác."

"Như vậy thật là tiếc." Cố Hoán đáng tiếc nói.

"Mời."

"Mời."

Đều là con nhà quan lại, đại gia cho nên quan hệ khách khí, khiêm nhường lẫn nhau vào Quan Nguyệt Lâu.

"Khách quan mời vào bên trong." Hai tiểu nhị nhiệt tình tiến lên đón.

Tiểu nhị tươi cười thân thiết đón tiếp khom người nói với Tống Tử Dật "Tiểu nhân thỉnh an thế tử và các vị tiểu thư. Phòng thế tử đặt đã chuẩn bị tốt. Mời thế tử và các vị tiểu thư đi theo tiểu nhân."

Tiểu nhị dứt lời liền khiêm nhường đi lên trên lầu.

"Các ngươi ở đây muốn ăn gì cứ phân phó tiểu nhị." Vào nhã gian, vẻ mặt Tống Tử Dật tươi cười nói với các vị cô nương, sau đó dặn dò Tống Tử Quỳnh và Thanh Ninh "Ta ở cách vách. Có gì thì phân phó người đi qua nói một tiếng. Huynh muội Tăng Tuyết một lát nữa sẽ tới." Tống Tử Quỳnh vui vẻ gật đầu.

"Muội biết rồi, ca ca đi đi."

Thanh Ninh nhàn nhạt gật đầu một cái.

Tống Tử Dật mới xoay người rời nhã gian.

Tống Tử Dật vừa đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Nghiên và Thẩm Thanh Vận giảm đi một chút. Đôi mắt mang theo vài phần oán khí và đố kị nhìn Thanh Ninh.

Vẫn là có Tống Tử Quỳnh nên hai người cũng chỉ dám thể hiện qua nét mặt, không dám ở trước mặt người ngoài trình diễn tiết mục tỷ muội bất hòa.

Thanh Ninh cười nhẹ.

Thẩm Thanh Vận là con của nhị thúc, trong lòng ngưỡng mộ Cố Hoán thì cũng thôi. Thẩm Thanh Nghiên là một thứ nữ nho nhở cư nhiên cũng dám nghĩ. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Nét cười trên mặt Thẩm Thanh Vũ mang theo vài phần hả hê và giận dữ.

Ánh mắt Thanh Ninh đảo nhẹ một vòng qua ba người trước mặt "Ba vị muội muội, sao vẻ mặt các muội có vẻ mất hứng thế? Có phải đối với nhã gian này có gì bất mãn không? Nếu không vừa lòng đi gọi tiểu nhị đổi một gian khác nhé?"

"Đại tỷ tỷ nói đùa. Chúng ta đâu có mất hứng. Khó có thể ra ngoài chơi một lần, trong lòng chúng ta đều rất vui vẻ." Mặt Thẩm Thanh Vận cứng lại lập tức cười khanh khách, sau đó liền quay đầu nhìn Thẩm Thanh Vũ và Thẩm Thanh Nghiên "Có đúng không, Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ?"

"Ừ." Thẩm Thanh Vũ và Thẩm Thanh Nghiên gật đầu phụ họa.

"Do ta suy nghĩ nhiều sao?" Thanh Ninh nhíu mày cười "Các ngươi là tỷ muội cùng một nhà không nên khách khí với ta. Có gì không vui cứ nói thẳng, tuyệt đối đừng giấu trong lòng."

"Ừ. Ba người các ngươi còn nhỏ tuổi. Nếu có yêu cầu gì cứ nói với Thanh Ninh hoặc ta. Đừng khách khí." Tống Tử Quỳnh cười nói với ba người.

Ba người vội vàng cười gật đầu đồng ý.

"Các ngươi muốn ăn điểm tâm gì? Muốn uống trà gì? Không cần khách khí cứ việc gọi. Ca ca lúc trước khi ra cửa đã dặn dò ta hôm nay ca ca làm chủ mời mọi người. Các ngươi không cần khách khí." Tống Tử Quỳnh tươi cười đáng yêu nói.

"Đại tỷ tỷ, muội nghe nói ở Quan Nguyệt Lâu trà vân vụ là ngon nhất. Muội muội nhớ rõ tỷ tỷ thích nhất là uống trà vân vụ." Thẩm Thanh Vũ đứng bên cạnh nói với Thanh ninh.

"Phải không?" Thanh Ninh bình tĩnh liếc nhìn Thẩm Thanh Vũ, nói với Tống Tử Quỳnh "Ta uống trà vân vụ đi."

Mặt mày Thẩm Thanh Vũ lập tức rạng rỡ.

Mấy người lần lượt gọi trà và điểm tâm muốn uống.

Lúc tiểu nhị dâng trà và điểm tâm, Tăng Tuyết và Sử Thất Nương cùng nhau tới.

Gió đêm phơ phất, nhã gian lập tức hòa thuận vui vẻ.

Nhã gian quay mặt ra sông, mấy người nói nói cười cười một lúc đứng trên ban công ngắm cảnh đêm. Tống Tử Quỳnh nói "Đứng ở chỗ này nhìn không chơi được hết. Chờ chút nữa chúng ta liền bảo nhóm ca ca dẫn chúng ta đi chơi."

"Tốt quá." Tăng Tuyết gật đầu đi vào nhã gian.

Chờ các nàng đi vào nhã gian hết, Thanh Ninh lại nhìn đèn đóm leo lét ở xa xa rồi mới xoay người.

Đôi mắt nhếch lên. Thanh Ninh dừng chân ngẩng đầu.

Bên phải ban công lầu bốn phía trên Tô Phỉ mặc quần áo màu đen đứng yên tĩnh, như muốn cùng bóng đêm hòa làm một, lộ ra cảm giác độc lập mà tịch liêu.

Nhận thấy ánh mắt Thanh Ninh Tô Phỉ cúi đầu cười gật đầu với Thanh Ninh.

Thanh Ninh nhún người đáp lễ. Lúc ngẩng đầu lên lại không thấy Tô Phỉ đâu tựa như cái liếc mắt vừa nãy là ảo giác của nàng. Thanh Ninh nở nụ cười xoay người trở vào nhã gian tràn đầy thanh âm nói cười của các thiếu nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.