Hậu Cung Thăng Cấp Ký

Chương 82




Editor: Natalie Pham 

Kỷ Trà Huyên rũ mắt xuống, Triệu Tồn Hi thấy vậy bèn nói nhẹ nhàng hơn: "Cho dù là nàng làm, trẫm cũng sẽ bảo vệ nàng!" Kỷ Trà Huyên lập tức ngẩng đầu, ánh mắtkhông dám tin.

Triệu Tồn Hi cười, thế nhưng tự tay đỡ Kỷ Trà Huyên dậy.

"Nàng muốn bảo vệ mình thật tốt, biết không?"

Kỷ Trà Huyên không hiểu rùng mình, Triệu Tồn Hi nới tay sau đó quay lưng lại.

Kỷ Trà Huyên thấy vậy thì lập tức hành lễ, sau đó nhẹ nhàng lui xuống.

Triệu Tồn Hi vẫn không xoay người lại, sau khi Kỷ Trà Huyên rời đi, Triệu Tồn Hi lại quay về chỗ ngồi, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Ra đại điện, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào người Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên lấy tay chặn ánh mặt trời.

Thường Toàn Hóa nhẹ nhàng nói: "Nương nương, đi thong thả."

Kỷ Trà Huyên buông tay, thấy thánh chỉ trên tay bèn hỏi: "Có phải muốn đi tuyên chỉkhông?"

Thường Toàn Hóa cung kính gật đầu.

Kỷ Trà Huyên xoay người đi trên hành lang. Kỷ Trà Huyên biết Cung Đức phi cũngkhông biết Kỷ Trà Phù có thai, nhưng nàng ta thiết kế Kỷ Trà Phù vì nàng.

Nếu không phải Kỷ Trà Phù có thai khiến Trương Vũ Oánh sửa lời khai. Những chuyện kế tiếp cũng khiến nàng khó làm.

Trương Vũ Oánh có thể cắn ngược lại Kỷ Trà Phù một ngụm, chỉ trích Kỷ Trà Phù đẩy nàng ta ngã sấp xuống rơi vào hồ nước. Việc này trừ người trong cuộc, căn bản khôngcó chứng cớ gì.

Kỷ Trà Huyên là người quản lý hậu cung, nếu thiên vị Kỷ Trà Phù, cũng là lỗi lầm, thiên vị Trương Vũ Oánh tỏ rõ mình vô tư, tuy rằng được danh tiếng tốt, nhưng lại khiến trái tim người ta băng giá, nhường Kỷ Trà Phù xa lạ với nàng.

Quan trọng nhất là, nàng có lẽ sẽ mất đi quyền quản lý hậu cung, trong lòng Đức phi, trừ hoàng hậu, nàng là kẻ địch đứng đầu. Nàng ta không nghĩ cho nàng phát triển an toàn, khoảng thời gian trước luôn chịu đựng không ra tay, lúc này vừa ra tay là mộtkích lôi đình.

Chẳng qua không nghĩ tới kế hoạch hoàn hảo lại vì Kỷ Trà Phù mang thai, Trương Vũ Oánh bị uy hiếp mới nói ra tất cả kế hoạch để bảo vệ mình.

Nếu Kỷ Trà Huyên không điều tra rõ, hay Kỷ Trà Huyên không cần dùng Tử Châu lừa dối, thậm chí trực tiếp uy hiếp Trương Vũ Oánh bằng nhược điểm của nàng ta, chuyện này sẽ chìm xuống đáy biển, thật sự nghĩ rằng chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

thật ra nếu Đức phi biết Kỷ Trà Phù mang thai, nàng ta tất nhiên sẽ không yên tâm để Trương Vũ Oánh không phải thân tín làm.

Kỷ Trà Huyên biết hoàng thượng đã nhớ một bút cho Đức phi, nhưng nàng hiểu rõchuyện này cũng không đánh đổ được nàng ta.

Triệu Tồn Hi vô tình, nhưng vẫn rất coi trọng đại hoàng tử đã lớn hơn nữa khá lanh lợi, nếu đại hoàng tử không nhớ chuyện, hắn sẽ không như thế. Bây giờ đại hoàng tử đãlên thư phòng, lại trừng phạt Đức phi sẽ đặt đại hoàng tử vào chỗ nào.

Trong lòng hắn, bản thân cùng ngôi vị hoàng đế quan trọng nhất, tiếp theo là thái hậu cùng con đã lớn. Kỷ Trà Huyên hiểu rõ, nếu muốn đánh đổ Đức phi, trừ khi bắt được Đức phi chạm vào giới hạn của Triệu Tồn Hi. Nhưng Đức phi ở cạnh Triệu Tồn Hi mười ba năm, làm sao không rõ điều này nên cách này cũng không được.

Cũng chỉ có cách hủy đại hoàng tử trước, nhưng Kỷ Trà Huyên không thể làm vậy.

Nghĩ đến đây, Kỷ Trà Huyên không tự chủ được nhắm mắt lại.

Thường Toàn Hóa thấy vậy chỉ nghĩ Kỷ Trà Huyên vẫn đang đau lòng.

"Thường tổng quản, phía trên có ý chỉ xử lý Trương mỹ nhân không?"

Thường Toàn Hóa thầm nghĩ hoàng thượng sáng suốt, lại đoán được Giản thục nghi sẽhỏi hắn.

Kỷ Trà Huyên thấy Thường Toàn Hóa không nói thì thở dài: "Thôi, hiện tại rối rắm việc này còn có tác dụng gì."

Thường Toàn Hóa nghe câu cảm thán như vậy, thế nhưng lòng có lưu luyến.

"Nương nương, tuy Trương thị vô tình làm hại hoàng tự, nhưng vẫn hại đến hoàng tự, bởi vì sắp tới quốc khánh trăm năm, không tiện xử nặng, nên hoàng thượng giáng Trương thị làm lương nhân, giam cầm ở sườn điện phía nam Minh Dật hiên."

Kỷ Trà Huyên giật mình nói: "Minh Dật hiên sao?"

Thường Toàn Hóa gật đầu.

Kỷ Trà Huyên nói nhỏ: "Trừ chủ điện, Minh Dật hiên đã đầy rồi."

Thường Toàn Hóa cười nói: "Hoàng thượng đã dặn nô tài, Minh Dật hiên có nhiều chủ tử, Kỷ lương viện vị phân cao nhất nên sẽ quản lý chuyện trong Minh Dật hiên."

Kỷ Trà Huyên cười, đánh một gậy cho một quả táo ngọt sao? Nàng cũng biết làm.

Thường Toàn Hóa thấy Kỷ Trà Huyên mỉm cười, hắn cúi đầu. Vị chủ tử này được hoàng thượng coi trọng, hắn tự nhiên cũng cho nàng đầy đủ sự tôn trọng.

Hai người đi vào Minh Dật hiên đang cực kỳ yên tĩnh, tất cả phi tần đều bị ngăn cách trong sườn điện. Kỷ Trà Huyên dẫn Thường Toàn Hóa đi đến cửa sườn điện, hai người chợt nghe thấy Ninh quý tần đang cẩn thận an ủi mọi người.

"Thánh chỉ đến!" Thường Toàn Hóa kêu lớn.

Mọi người ở trong đều an tĩnh lại, cửa điện bị mở ra, các phi tần nhìn đến Thường Toàn Hóa, lại nhìn đến Kỷ Trà Huyên ở một bên, lập tức hoảng sợ.

Thường Toàn Hóa cùng Kỷ Trà Huyên đi vào điện, chờ một lát, Kỷ Trà Phù sắc mặt tái nhợt cùng Trương Vũ Oánh sắc mặt xám xịt ở đều được cung nữ nâng đỡ đi tới.

"Tần thiếp/nô tì tiếp chỉ!" Mọi người ào ào quỳ xuống tiếp chỉ.

Nội dung thánh chỉ thật kỹ càng, Kỷ Trà Phù cùng Trương Vũ Oánh đều bị giáng hai cấp, sau đó bị giam lỏng. Chẳng qua Kỷ Trà Phù là không có thánh chỉ không được ra ngoài, mà Trương Vũ Oánh là một năm. Thoạt nhìn Kỷ Trà Phù bị phạt nặng hơn nhiều nhưng sự thật lại khác, Kỷ Trà Phù có muội muội đang nắm quyền quản lý hậu cung, giam lỏng chỉ là biểu tượng, sẽ không đến hai năm. Mà Trương Vũ Oánh, qua hai năm, trong cung sẽ có thêm người mới, đến lúc đó ai còn nhớ được nàng ta?

Chẳng qua chiếu lệnh giam lỏng ở sườn điện phía nam Minh Dật hiên cũng đáng nghiền ngẫm đây.

Là đang giúp Kỷ Trà Phù hết giận? Vẫn là có ý khác? Trừ Triệu Tồn Hi, ai cũng khônghiểu rõ ý nghĩ của hắn.

Chiếu lệnh cuối cùng cũng nghiêm túc thanh minh việc này sẽ kết thúc ở đây.

Mọi người tiếp chỉ, Thường Toàn Hóa lạnh nhạt mang theo thái giám rời đi.

Kỷ Trà Huyên nói: "Thị Cầm, mau đỡ chủ tử của ngươi vào phòng nghỉ ngơi."

Thị Cầm vội vàng gật đầu, sau đó đỡ Kỷ Trà Phù đi vào trong, ai biết Kỷ Trà Phù nói: "không ngại, tần thiếp muốn tiễn các vị nương nương, các vị tỷ muội trước. Thân thể tần thiếp không tiện, không thể chiêu đãi mọi người!"

Lòng tự trọng thật mạnh, nàng ấy chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ chỉ vì khôngmuốn nghe những lời nói an ủi giả dối.

Chỉ thấy Kỷ Trà Phù thế nhưng muốn quỳ xuống hành lễ, Kỷ Trà Huyên đã không nhịn được nói: "Đều lui ra thôi."

Trong lòng các vị phi tần thật không cam lòng, ngày thường Kỷ Trà Phù được sủng áiđã sớm khiến không ít người đỏ mắt, bây giờ nàng ấy bị thất sủng, bọn họ cũng muốnnói chuyện thật lâu với vị sủng phi này.

Lúc này ánh mắt Kỷ Trà Huyên rất lạnh lẽo, trong lòng mọi người đều nhảy dựng.

Vương lương nhân thấy vậy dẫn đầu hành lễ rồi vội vàng rời đi. Ngay sau đó, Trương Vũ Oánh cũng được cung nữ đỡ đi về sườn điện phía nam.

Có một sẽ có hai, chỉ trong một phút, trừ Thục phi cùng Ninh quý tần, mọi người khác đều đi rồi.

Kỷ Trà Huyên phất tay với Thị Cầm, Kỷ Trà Phù vô lực tựa vào người Thị Cầm, Thị Cầm hơi dùng sức đỡ Kỷ Trà Phù đi vào phòng trong nghỉ ngơi.

"Thục phi tỷ tỷ còn muốn dặn dò gì sao?"

Thục phi nói: "Bản cung thật đáng tiếc cho Kỷ dung hoa, không là Kỷ lương viện."

Kỷ Trà Huyên cười nói: "Hoàng thượng là thiên tử thánh minh, Thục phi tỷ tỷ muốn thay Kỷ lương viện tranh cãi với hoàng thượng sao?" Lại nhìn Ninh quý tần cười nói: "Quý tần muội muội, hình như Thục phi tỷ tỷ còn bị giam lỏng đúng không?"

Ninh quý tần cũng cười nói hùa vào: "Thục nghi tỷ tỷ không nhớ sai, hôm nay là ngày vui lớn nên hoàng hậu khai ân cho Thục phi tỷ tỷ đi ra hít thở không khí, hoàng thượng cũng không bỏ lệnh giam lỏng cho Thục phi nương nương."

Thục phi thấy hai người như đang cấu kết cùng nhau bèn hừ lạnh một tiếng rồi đi.

Thục phi đi rồi, nụ cười trên mặt Kỷ Trà Huyên đã biến mất không thấy. Ninh quý tần cũng không tươi cười, nhưng nét mặt vẫn dịu dàng.

Kỷ Trà Huyên thấy Ninh quý tần chưa đi bèn hỏi: "Quý tần muội muội, chuyện chia tiền tháng muội xử lý thế nào rồi? Nếu chưa giải quyết xong, bản cung cũng hết bận rồi, muội có thể giao lại cho bản cung nhìn xem."

Sắc mặt Ninh quý tần cứng đờ nói: "Tần thiếp đã sắp xử lý xong, xin nương nương yên tâm." đã đắc tội với người ta rồi, nếu không hoàn thành, chẳng phải sẽ tiện nghi cho Kỷ Trà Huyên nhận lại việc này sao.

Kỷ Trà Huyên nói: "Mấy ngày trước hoàng thượng nói với bản cung, ba ngày sau trưởng công chúa Lưu Hi sẽ đến kinh đô, quý tần phải làm tốt trước đó mới được."

Ninh quý tần vội vàng gật đầu nói: "Tần thiếp rõ rồi."

Kỷ Trà Huyên thở dài: "Ép buộc một ngày, bản cung về cung trước đây."

Ninh quý tần cười nói: "Tần thiếp cũng nên về, nhất định sẽ không để nương nương thất vọng."

Kỷ Trà Huyên gật đầu, sau đó bước ra ngoài trước.

Ninh quý tần nhìn bóng lưng Kỷ Trà Huyên, quay đầu nhìn lần nữa rồi cũng rời đi.

Tĩnh An hiên.

Kỷ Trà Huyên ngủ một giấc, hôm nay nàng cảm thấy thật căng thẳng, trong hậu cung nàng không tiện phát tiết ra. Cho nên, nàng chỉ có thể ngủ một giấc.

Trong Tĩnh an hiên không khí thật trầm thấp, tuy Tĩnh An hiên không gặp chuyện gì, nhưng quan hệ của nương nương với Kỷ lương viện không như bình thường. Kỷ lương viện xảy ra chuyện, nương nương cũng ít nói chuyện, mọi người trong Tĩnh An hiên tự nhiên cũng an tĩnh lại.

Nhưng Phùng ma ma cùng Tử Châu thông tuệ lại nghĩ nhiều hơn một ít.

Phùng ma ma canh giữ bên ngoài, Tử Châu cùng Chi Thảo cầm đồ thêu ngồi cạnh.

Hai người hỏi Tử Châu, Tử Châu cũng không biết rõ chân tướng, nàng ta điều tra kĩ chỗ hai người rơi xuống nước nhưng cũng không phát hiện ra điểm đáng ngờ.

Nhưng đạo thánh chỉ kia cùng chuyện nương nương ra lệnh cho nàng xem kĩ Trương mỹ nhân, không, hẳn là Trương Lương nhân, thêm việc nương nương đi điện Long Nghi, Tử Châu cảm thấy nương nương đã biết chân tướng chuyện này.

"Ta không biết, nhưng nương nương sáng suốt, tất nhiên sẽ đỡ hơn." Tử Châu nói.

Chi Thảo thở dài, nhị cô nương cẩn thận như vậy cũng rơi vào tình trạng này, hoakhông thể nở mãi sao? Phùng ma ma lại nhìn xa hơn, dựa theo nội dung trong thánh chỉ, Kỷ lương viện được phạt nhẹ hơn, Phùng ma ma mỉm cười, nếu bà suy nghĩ đúng, vị trí của nương nương tất nhiên đã vững chắc rồi.

"Ma ma, ngài cười gì vậy?" Chi Thảo kinh ngạc hỏi.

Phùng ma ma nói: "Vui vẻ cho nương nương."

"Vui vẻ sao?" Giọng nói Chi Thảo cao thêm mấy nốt.

Phùng ma ma nhìn Tử Châu, Tử Châu chỉ cười nhạt. Tuy nàng ta không biết chân tướng chuyện này, nhưng nàng ta đoán được chuyện này có lợi cho nương nương.

"Hoàng thượng nể mặt nương nương giảm bớt trừng phạt cho Kỷ lương viện, chuyện này thuyết minh cái gì?"

Ánh mắt Chi Thảo sáng lên nói: "Nương nương đã đứng vững gót chân sao?"

Phùng ma ma gật đầu rồi mỉm cười cúi đầu, chui qua một châm, sau đó buộc chỉ, đãthêu xong một đóa hoa lan nở rộ. Tử Châu không nói gì, nàng đã biết từ sớm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.