Hậu Cung Thăng Cấp Ký

Chương 18: Hậu cung hiểm ác




Editor: Natalie Pham

Beta: Xù Xoăn & Ishtar

Hoàng hậu xoay người, nói: “Kỳ Nguyệt, Thường phi cũng nên đi rồi, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Kỳ Nguyệt gật đầu.

Hoàng hậu nói: “Một khi đã như vậy, theo bản cung đi Long Nghi điện.”

Kỳ Nguyệt thi lễ, gật đầu.

Long Nghi điện.

Thường Toàn Hóa nhẹ nhàng đi vào đại điện.

Thiên tử đang xem tấu chương, hơi thở xung quanh nhu hòa hơn một ít so với bình thường, thân là người hầu hạ thân cận nhất của thiên tử đương nhiên hắn biết được rất nhiều tin tức hơn những người hầu hạ bên cạnh khác, hiện tại tâm tình của thiên tử cũng không tệ lắm.

”Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương cầu kiến.” Thường Toàn Hóa bẩm báo rất nhẹ.

Triệu Tồn Hi ngẩng đầu, sau đó nhàn nhạt nói: “Cho nàng vào.”

Thường Toàn Hóa vội vàng hành lễ, đi ra tuyên chỉ.

Hoàng hậu nhìn hoàng thượng còn đang phê duyệt tấu chương, sự thất vọng trong mắt chợt lóe qua nhưng không có bất cứ ai phát hiện ra.

”Nô tì tham kiến hoàng thượng.”

Triệu Tồn Hi nói: “Đứng lên đi.”

Hoàng hậu đứng dậy.

Triệu Tồn Hi nói: “Hoàng hậu đến đây có chuyện gì?”

Hoàng hậu mỉm cười nói: “Nô tì đến để xin sắc phong cho Đức phi cùng Thường phi.”

Triệu Tồn Hi rốt cuộc bỏ bút xuống.

Hoàng hậu tiếp tục nói: “Đức phi muội muội là người bên cạnh hoàng thượng đã lâu, lại sinh ra trưởng hoàng tử, gần đây nô tì có chút lực bất tòng tâm, suy nghĩ muốn mời hoàng thượng sắc phong Đức phi muội muội thành nhất phẩm quý phi giúp đỡ nô tì quản lý hậu cung. Về phần Thường phi muội muội bây giờ đang mang thai long duệ, dựa theo lệ thường cũng nên phong thưởng.”

Triệu Tồn Hi nghe xong, một lần nữa cúi đầu xem tấu chương.

”Một khi đã như vậy, Đức phi sắc phong thành quý phi, Thường phi sắc phong thành Thục phi, hai ngày sau trẫm sẽ truyền chỉ.”

Hoàng hậu lại hành lễ.

”Hoàng thượng thánh minh.”

Triệu Tồn Hi phất phất tay, trong lòng hoàng hậu thở dài, xoay người định rời đi.

Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.

Thường Toàn Hóa lại đi đến.

Hắn vừa hành lễ với Triệu Tồn Hi vừa nói: “Hoàng thượng, Thường phi nương nương bị rơi xuống nước.”

Triệu Tồn Hi quăng tấu chương xuống mặt bàn.

”Sao lại thế này?”

Thường Toàn Hóa nói: “Thẩm thị ở lãnh cung chạy ra ngoài, đúng lúc đâm vào kiệu của Thường phi nương nương, cả cỗ kiệu đều rơi xuống nước, Thẩm thị liền đánh ngã cung nữ đang cứu chữa cho Thường phi nương nương, đẩy Thường phi nương nương xuống.”

Hoàng hậu chấn động, lập tức quỳ xuống nói: “Nô tì không làm tròn trách nhiệm!”

Triệu Tồn Hi cũng không để ý, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía Thường Toàn Hóa: “Ai thả nàng ta ra?”

Trên trán Thường Toàn Hóa đổ mồ hôi, hoàng thượng không quan tâm an nguy của Thường phi, ngược lại quan tâm vì sao Thẩm thị chạy ra ngoài...

”Nô tài còn đang điều tra.”

Triệu Tồn Hi lạnh lùng nói: “Hoàng hậu, việc không làm tròn trách nhiệm tạm thời không nhắc đến. Chuyện này trẫm giao cho nàng, trẫm hi vọng có một đáp án vừa lòng.”

Hoàng hậu vội vàng gật đầu: “Nô tì nhất định dùng hết sức lực.”

Triệu Tồn Hi liếc mắt về phía Thường Toàn Hóa, nói: “Thường phi đâu?”

Thường Toàn Hóa kiên trì nói: “Thường phi nương nương chảy máu, tình huống đã cực kỳ không tốt, hiện tại đang được đưa về Thích Phương cung, tất cả thái y đều đang chữa trị.”

Triệu Tồn Hi nghe xong, lập tức đứng dậy sau đó nói: “Đi Thích Phương cung.” Hoàng hậu cúi đầu, đi theo phía sau Triệu Tồn Hi.

Ra khỏi Long Nghi cung, Triệu Tồn Hi đi đến Thích Phương cung, hoàng hậu còn phải đi đến hiện trường phát sinh sự việc, đi cùng hoàng hậu còn có đại tổng quản Thường Toàn Hóa bên cạnh Triệu Tồn Hi.

Kỷ Trà Huyên đang kể chuyện cười cho Lý thái hậu, Lý thái hậu chỉ vào Kỷ Trà Huyên càng không ngừng cười vui vẻ.

Trình ma ma vội vàng giúp Lý thái hậu thuận khí, Lý thái hậu mới dừng lại được.

“Nàng có nhiều trò quỷ quái, chọc ai gia cười nhiều quá!”

Kỷ Trà Huyên nói: “Tục ngữ nói ‘cười một cái, sống thêm mười năm’, thần thiếp hi vọng mỗi ngày thái hậu đều vui vẻ!”

Trong lòng Lý thái hậu càng vui vẻ, như thế này không phải là chúc bà sống lâu trăm tuổi sao, đã lâu trong cung cũng không có người có sức sống như vậy.

Lúc này, một ma ma nhẹ nhàng đi đến, Trình ma ma liếc mắt nhìn ma ma một cái sau đó không dấu vết đi đến chỗ ma ma kia.

Lý thái hậu và Kỷ Trà Huyên làm như không thấy, hai người vẫn nói chuyện cực kỳ hoà thuận vui vẻ với nhau.

Vị ma ma kia nói vài câu bên tai Trình ma ma, Trình ma ma liền cho vị ma ma kia lui ra, Trình ma ma đi lên phía trước vẫn chưa nói chuyện.

Lý thái hậu quay đầu đi.

Kỷ Trà Huyên liền mỉm cười nói: “Thái hậu, thần thiếp xin cáo lui trước.”

Lý thái hậu gật gật đầu, hiền hoà nói: “Tơ Liễu, đưa tu hoa về cung.”

Cung nữ trẻ tuổi đứng thẳng một bên cúi người, Kỷ Trà Huyên thi lễ với Lý thái hậu chậm rãi lui xuống cùng Tơ Liễu.

Phía trước chính là Tĩnh An cung, Kỷ Trà Huyên nói: “Tơ Liễu cô nương, đã đến cung của ta rồi xin cô nương thay Trà Huyên tạ ơn thái hậu.” Nói xong, còn hơi cúi người.

Tơ Liễu vội vàng đáp lễ, nói: “Nô tì tuân mệnh.”

Tơ Liễu rời đi, Kỷ Trà Huyên chậm rãi đi vào trong, xem ra đã phát sinh chuyện lớn rồi.

Mới ngồi xuống liền có người chạy vào bẩm báo.

”Chủ tử, Thường phi nương nương sinh non.” Tiểu Đinh Tử vội vàng bẩm báo.

Kỷ Trà Huyên cực kỳ kinh ngạc, chuyện này xảy ra cũng quá nhanh rồi, còn chưa tới nửa ngày. Kỷ Trà Huyên càng thêm cảnh giác, tuy rằng hành động nhanh nhưng có thể nhằm lúc Thường phi không phòng bị liền ra tay, người này lá gan cũng quá lớn. Phải biết rằng Hoàng thượng và Thái hậu vừa nhận được tin vui, tâm trạng vui sướng còn chưa hết lại xảy ra việc này, chuyện này không khác gì bứt râu trên miệng hổ.

”Xảy ra chuyện gì?”

Lần này Hồng Châu nói trước: “Thường phi nương nương bị một người điên ở lãnh cung đẩy xuống hồ nước.”

Kỷ Trà Huyên ngạc nhiên nói: “Người điên ở lãnh cung? Ai vậy?”

Hồng Châu lắc đầu, Lục Châu và Tử Châu cũng lắc đầu.

Tiểu Đinh Tử hơi do dự, Tiểu Thuật Tử lại không hề cố kỵ, tranh công nói: “Thưa chủ tử là Thẩm thị, hai năm trước vẫn là một vị tiệp dư. Nàng cùng Thường phi nương nương từng là tỷ muội tốt, đáng tiếc Thẩm thị không có lương tâm hãm hại Thường phi nương nương khi đó vẫn là Thường quý tần. Đến khi sự tình bị tra xét ra, hoàng thượng đã đày Thẩm thị này vào lãnh cung.”

Thẩm? Kỷ Trà Huyên đột nhiên nhớ ra một sự kiện từ trong trí nhớ.

Hai năm trước, Tả tướng quân Thẩm Tử Sơn ở lúc Đại Hán triều cùng Việt quốc giao chiến làm hỏng quân xa, khiến triều đình ta thất bại, tổn thất mười vạn binh lính.

Cho nên hoàng thượng hạ chỉ giam giữ Thẩm Tử Sơn cùng cả nhà ông ta, thẩm vấn hai tháng kết quả là Thẩm gia bị xét nhà, con trai của Thẩm gia bị sung quân còn con gái bị bán làm nô tì.

Kỷ gia còn mua một nha hoàn từ Thẩm gia, bây giờ nha hoàn này vẫn còn đang hầu hạ Nguyệt di nương. Cho nên, Kỷ Trà Huyên mới biết được việc này.

Chuyện đến đây cũng được rõ ràng, Thẩm gia đã mất, Thẩm tiệp dư dù được sủng ái thì hoàng thượng cũng sẽ rời xa nàng, huống chi một tiệp dư với hoàng thượng mà nói có cũng được mà không có cũng không sao.

Có lẽ, ở trong mắt người khác, Thẩm tiệp dư chỉ bị biếm vào lãnh cung xem như hoàng thượng cũng đã khai ân lắm rồi.

Kỷ Trà Huyên cười thầm trong lòng, người làm ra chuyện này thật sự giỏi tính kế, Thẩm tiệp dư cùng Thường phi là kẻ thù, nếu Thẩm tiệp dư chết thì không có ai là nhân chứng, dù sao Thẩm tiệp dư rất hận Thường phi.

”Vị Thẩm tiệp dư kia như thế nào rồi?”

Tiểu Thuật tử nói: “Sau khi nàng đẩy Thường phi nương nương rơi xuống nước, bị một số thái giám bên người Thường phi nương nương đuổi theo, cuối cùng bị trượt chân cũng rơi vào hồ nước, lúc cứu lên người đã không còn thở.”

Quả là như thế, trong lòng Kỷ Trà Huyên buông lỏng, sự việc này hoàn toàn không liên quan đến những phi tần mới tiến cung như các nàng. Không tìm được hung thủ, chỉ có thể trị tội những người trông coi lãnh cung, cũng không biết có thể tra ra chút gì hay không?

”Chủ tử, tất cả mọi người trong cung đều đi thăm Thường phi nương nương, chủ tử có đi không ạ?” Chi Thảo nói một chuyện quan trọng.

Kỷ Trà Huyên thấp giọng nói: “Đương nhiên phải đi.”

Làm một thành viên trong hậu cung này, cấp bậc lễ nghĩa nhất định phải thật quy củ, Kỷ Trà Huyên đương nhiên cũng không để xảy ra chuyện sai lầm nào.

Đến Thích Phương cung, Kỷ Trà Huyên nhìn thấy không ít phi tần, tất cả mọi người đều cúi đầu, không có một ai nói chuyện. Cửa tẩm điện khép chặt, người hầu thân tín của Thường phi đều chờ đợi ở ngoài, xem ra là hoàng thượng đến!

Kỷ Trà Phù đã có mặt, Kỷ Trà Huyên lặng lẽ đi đến bên cạnh nàng, Kỷ Trà Phù viết vào lòng bàn tay của Kỷ Trà Huyên một chữ “Hoàng“.

Kỷ Trà Huyên khẽ gật đầu.

Không biết đợi bao lâu, cửa tẩm điện cuối cùng đã mở.

Ánh mắt của các vị phi tần sáng lên, ào ào tiến lên một bước, mà Kỷ Trà Huyên ngược lại bị Kỷ Trà Phù lôi kéo lui về phía sau một bước.

”Hoàng thượng cát tường.” Mọi người cùng kêu lên, tiếng kêu nghe thật kiều mị êm tai.

Thường phi ở trong tẩm điện vốn đang đau lòng nghe thấy mấy thanh âm này, ánh mắt lộ ra tia sáng lạnh, những phi tần này thế nhưng...

Chú thích:

Thiên tử: một cách gọi khác của hoàng thượng.

Long duệ: Con của vua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.