"Bây giờ tòa tuyên án: Lam Đình, tội bắt cóc người khác, xúi giục người khác phạm tội, tội trạng nghiêm trọng, tuyên án xử tù năm năm. Lập tức thi hành."
Lời nói vừa dứt, Lam Đình lập tức hét ầm lên, "Tôi không giết người, tôi không giết người!"
Quan tòa không quan tâm đến tiếng thét chói tai vọng lại của cô, để cảnh sát đưa Lam Đình đang không ngừng gào thét ra ngoài. Sau đó chuyển tầm nhìn sang Thi Tĩnh đang ngồi đờ đẫn ở chỗ ngồi của bị cáo, nói tiếp.
"Thi Tĩnh, người bị tình nghi là phóng hỏa giết người, giờ tuyên án ..."
"Chờ một lát!"
Bỗng nhiên, phía sau thính phòng xuất hiện một người, quan tòa cũng vì bị tiếng nói của người này chen ngang mà nhíu mày nhìn về phía người mới tới. Thi Tĩnh đờ đẫn nhìn về phía trước, cũng không xoay người lại bởi tiếng ồn trước mặt.
"Vị tiên sinh này, ở đây là tòa án, không được phép làm ồn!" Quan tòa nhíu mày nói.
"Tôi là luật sư biện hộ cho bị cáo."Anh chậm rãi đi tới bên cạnh Thi Tĩnh, nói tiếp, "Như vậy được chứ?"
Quan tòa trầm ngâm giây lát, hơi gật đầu, "Có thể, chẳng qua cậu còn có điều gì muốn phản bác sao?"
"Đương nhiên là có!" Vừa nói, luật sư biện hộ vừa đặt bàn tay lên đầu Thi Tĩnh.
Ấm áp trên đầu khiến Thi Tĩnh ngẩng lên. Bỗng nhiên đối mặt với một đôi mắt quen thuộc, chủ nhân của đôi mắt đó khẽ chớp đôi mắt, nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên.
Thi Tĩnh trợn mắt há hốc mồm nhìn Vân Dật Bạch vừa mới xuất hiện.
Tại sao anh ta lại ở đây? Tại sao anh lại đến đây? Anh ta muốn làm gì? Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi xuất hiện trong đầu cô, nhưng không một đáp án nào có thể thuyết phục bản thân được.
Từ từ thu bàn tay lại, Vân Dật Bạch chuyển sang nhìn quan tòa, "Trước tiên tôi có một số nghi vấn muốn hỏi công tố viên!"
Quan tòa hơi gật đầu, "Được!"
Vân Dật Bạch từ từ xoay người đối diện với thính phòng, chậm rãi nói, "Tôi không có câu hỏi nào khác, chỉ muốn xác nhận một việc, đã xác định được thời gian xảy ra vụ hỏa hoạn!"
"Theo những người phát hiện ra vụ hỏa hoạn cho biết. Để có thể tạo ra vụ cháy đó tối thiểu cũng phải cần gần một tiếng! Từ khi Thi Tĩnh rời khỏi đó đến khi Thi Tĩnh gặp cậu và Thiếu Giác, cần ba mươi phút, mà lúc đó thể lực Thi Tĩnh đã cạn kiệt, nên có thể đến bốn mươi phút, chính vì vậy, cô ta có đủ thời gian để gây án." Công tố viên nói.
Lời phân tích này rất hợp tình hợp lý, Vân Dật Bạch cũng khẽ gật đầu không phủ nhận lời phân tích của anh ta.
Nhưng anh lại từ tốn lên tiếng, "Tôi muốn hỏi một chút, xác định được vật gây ra hỏa hoạn rồi sao?"
"Vật gây ra hỏa hoạn là một đống quần áo dễ bén lửa, quần áo được đặt trên một hộp giấy, trong góc của căn nhà lợp tôn." Công tố viên nói.
Vân Dật Bạch gật đầu, đôi mắt chợt lạnh đi, mở miệng nói không chút khách khí.
"Tôi nghĩ cảnh sát đã bỏ sót một chi tiết!"Lúc này toàn thân Vân Dật Bạch đều toát lên hơi thở rét lạnh, lạnh lùng nhìn mọi người.
"Một đống quần áo dễ bén lửa và một đống hộp giấy đặt cạnh nhau. Hơn nữa còn ở trong nhà lợp tôn, ngọn lửa sẽ không thể lan ra toàn bộ nhà xưởng được, nếu nhà xưởng chưa từng được ai mở ra như trong lời nói. Thi Tĩnh phóng hỏa, mục đích chỉ muốn trừng phạt những người kia, mà năm người đàn ông kia cũng đã chết cháy trong căn nhà lợp tôn đó, nói theo cách khác, bọn họ không hề rời khỏi đó. Vói ngọn lửa như vậy, sao có thể thiêu hủy toàn bộ nhà xưởng được?"
"Có thể là do Thi Tĩnh phóng hỏa ở bên ngoài." Công tố viên trả lời.
Vân Dật Bạch cười lạnh, "Như đã nói, để ngọn lửa lan ra cần thời gian là một tiếng. Để phóng hỏa cần có vật dễ bắt lửa. Để vật bắt lửa cần có không khí sáng sủa và thoáng mát. Trong năm người chết thì có đến bốn người là chết ngạt chứ không phải chết cháy, cái này không sai chứ?!"
Công tố viên khẽ lau mồ hôi lạnh.
"Người chết là do ngạt thở chứng tỏ trong căn nhà tôn đó có một lượng lớn khói. Dựa theo thể lực lúc đó của Thi Tĩnh, cô ấy không hút thuốc lá, vậy làm sao có thể tìm được mồi lửa ở bên ngoài?"
"Vậy theo cậu nói, làm thế nào để phóng hỏa?" Công tố viên không phục, nhưng lại không thể phản bác. "Giấy tờ tùy thân của cô ta tìm được ở đó là thật!"
"Các người kiểm tra các giấy tờ, chính là kiểm tra các số liệu về bản thân trên các giấy tờ có phải không? Liệu có thể khẳng định đống giấy tờ đó là thật hay không?" Vân Dật Bạch lãnh nịnh nói.
Điều này, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới.
Vân Dật Bạch lấy ra một tập tài liệu, đưa cho quan tòa.
"Mọi giấy tờ tùy thân của Thi Tĩnh đều nằm trong két sắt của tôi. Không thể nào xuất hiện trong đám cháy được. Nhưng không may là, lần trước Lam tiểu thư từng lấy trộm một số giấy tờ của Thi Tĩnh ở chỗ tôi, vừa vặn bên trong lại có những thông tin về cô ấy. Dựa vào thế lực của Lam tiểu thư, muốn tạo ra một đống giấy tờ giống vậy cũng không phải chuyện gì khó?!"
Không ai dám phản bác điều này.
"Nếu giấy tờ là giả, mọi chứng cứ đanh thép xác thực trước đó, còn có hiệu quả sao?"
Quan tòa trầm mặc không nói.
Vân Dật Bạch cũng không vì thế mà dừng lại, tiếp tục giao cho quan tòa một số chứng cứ xác thực khác.
Anh nói, "Kết quả điều tra cho thấy đây là vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn! Vật bắt lửa nằm trong căn nhà lợp tôn, lúc ấy có một người ngạt khói bên trong tỉnh lại, khi đó muốn ra mở cửa phòng. Không gian đầy khói lại tiếp xúc với không khí bên ngoài, tạo ra ngọn lửa, sóng xung kích tạo thành đem những người đó thiêu chết, trong nháy mắt que đóm bị sóng xung kích nhóm lên, quá trình này chỉ xảy ra trong giây lát. Khắp nơi trong nhà xưởng đều có vật dễ bắt lửa, ngọn lửa càng lan rộng ra khó có thể cứu vãn được. Từ lúc bắt đầu đến khi ngọn lửa lan ra. Lại cần đến hai tiếng. Như vậy nếu tính ngược lại, khi hỏa hoạn bắt đầu xảy ra Thi Tĩnh vẫn còn ở trong nhà tôn đó. Những báo cáo về bệnh án của cô ấy có thể chứng minh điều này!"
Cả trong và ngoài tòa án đều im lặng, không ai mở miệng nói, cũng không ai dám phản bác lại lời nói của Vân Dật Bạch. Mọi ánh mắt phía sau đều trầm xuống lạnh lùng nhìn phía công tố viên và quan tòa.
Sau vài giây trầm mặc cả thính phòng tranh luận sôi nổi một cách lạ thường, nhất thời tòa án trở nên ồn ào náo nhiệt.
Quan tòa ngồi trên cao không ngừng gõ gậy pháp, "Im lặng, im lặng!"
Mấy phút sau cả căn phòng yên tĩnh trở lại.
Quan tòa cùng thảo luận với các bồi thẩm đoàn lúc này mới trầm giọng nói, "Tòa tuyên án, Thi Tĩnh bị tình nghi gây ra vụ hỏa hoạn, do không đủ chứng cứ, phóng thích vô tội!"
Nhẹ bước chân rời khỏi tòa án. Trong thoáng chốc, một làn gió nhẹ truyền đến, khẽ lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của cô. Không khí mát mẻ khiến cô giật mình, tuy rằng mới trải qua hai ngày, nhưng đối với cô mà nói, lại dường như đã rất lâu rất lâu rồi!
Hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nhướng khóe môi, Thi Tĩnh không khỏi cảm thán, cảm giác tự do thật tốt biết bao!
Tâm trạng hỗn loạn đứng trước cửa lớn của tòa án, Thi Tĩnh ngẩn người, cô chợt phát hiện sau khi rời khỏi tòa án, cô lại không biết được, rốt cuộc mình nên trở về đâu?
Khóe môi nhướng lên vẻ giễu cợt, ngay lúc cô định rời đi, bỗng trước mặt xuất hiện một chiếc xe màu xám bạc.
Khi cô đến gần cửa kính xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt âm trầm tuấn tú của Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn Thi Tĩnh đang hết sức kinh ngạc.
Cô dám bỏ chạy? Hôm nay ở tòa án anh đã giúp cô, vậy mà lại không nói một lời đã lặng lẽ rời đi?
Là sự nhân từ của anh khiến cô nghĩ rằng anh là kẻ vô hại sao?
Kinh ngạc nhìn Vân Dật Bạch đột nhiên xuất hiện, bên trong xe anh hơi nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú âm trầm trừng mắt nhìn cô.
Khi nhìn thấy anh trên tòa án, kinh ngạc, vui sướng và hoang mang đều hỗn loạn trong lòng cô. Thâm chí những gì anh nói trên tòa án, cô đều không để ý, cho đến khi cô hoàn hồn, thì đã đứng bên ngoài tòa án.
Không thể phủ nhận, sự xuất hiện của anh, khiến cô như phát điên. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, nếu có ngày mình gặp lại Vân Dật Bạch thì sẽ vui mừng đến như vậy. Trong giây phút đó, chỉ trong nháy mắt trái tim cô như được tái sinh.
Nhìn thấy anh, dường như cô chỉ biết, anh đến để cứu cô. Anh nhất định sẽ cứu cô.
Bỗng nhiên hoàn hồn, Thi Tĩnh bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ. Không biết từ khi nào, cô đối với Vân Dật Bạch, lại có tính ỷ lại mạnh đến như vậy?
"Còn đứng đấy làm gì? Lên xe!" Thấy cô thất thần nhìn mình, Vân Dật Bạch gầm nhẹ.
Ngơ ngác nhìn theo tầm mắt Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh khẽ lên tiếng, "Tôi ..."
"Nếu để tôi nghe thấy cô nói thêm câu nào nữa, cô nhất định sẽ phải chết!" Không biết từ khi nào, Vân Dật Bạch đã đứng trước mặt cô.
Nhìn vẻ mặt của cô là biết cô đang muốn khước từ. Vân Dật Bạch nắm lấy cánh tay cô đem người nhét vào trong xe. Bản thân vòng qua đầu xe ngồi vào bên ghế lái. Trong lúc này, ánh mắt anh cũng không nhìn cô lấy một lần.
Lo lắng nhìn bàn tay đang đặt trên đầu gối, Thi Tĩnh cúi đầu không nói, chính cô cũng không rõ trong ba ngày qua đã có những gì xảy ra với mình. Cũng không biết nên phá vỡ bầu không khí trầm mặc này như thế nào.
Vân Dật Bạch cũng vậy, bàn tay nắm chặt vô lăng hiện rõ các khớp xương, cố kìm nén lửa giận bừng bừng trong lòng.
Anh làm nhiều chuyện giúp cô như vậy. Mà cô lại không nói câu nào. Cô đang khinh thường sao?
Bỗng nhiên tăng lực nhấn chân ga, thoáng chốc xe liền phóng thẳng ra bên ngoài. Theo quan tính cả người Thi Tĩnh nghiêng về phía trước lại bị dây an toàn kéo lại. Ngã mạnh về chỗ ngồi.
Bật thốt kêu đau, cô lên tiếng rủa, "Đau!"
Tiếng kêu của cô khiến tâm trạng u ám của Vân Dật Bạch tiêu tán vài phần. Không tự chủ mà nhướng khóe môi.
Xoa cái gáy đau nhức, Thi Tĩnh hờn giận trừng mắt nhìn Vân Dật Bạch, nhìn thấy nụ cười của anh, cô lại tức giận, "Có gì đáng buồn cười chứ?"
Trên mặt lạnh đi vài phần, Vân Dật Bạch nặng nề hừ một tiếng, không nói gì.
Xe vẫn tiếp tục tiến về phía trước, cho đến khi dừng lại Thi Tĩnh cũng không nghe thấy giọng nói của Vân Dật Bạch.
Vân gia dần dần xuất hiện trước mắt cô, trong lòng Thi Tĩnh không ngừng lo lắng, bồn chồn không yên. Cô không biết lần trở lại Vân gia của mình, người của Vân gia sẽ đối xử với cô như thế nào? Vỗn dĩ mẹ Vân đã chán ghét cô. Giờ mà gặp lại có phải sẽ càng ghét cô hơn không?!
Cánh cửa bên ghế tài xế bị người dùng sức đóng sầm lại, Vân Dật Bạch hai tay ôm ngực đứng trước đầu xe lạnh lùng nhìn Thi Tĩnh ngồi bên trong.
Thấy cô bất động hồi lâu, anh sải bước tiến về phía cô, "Cô muốn tự mình bước xuống, hay để tôi ra tay?"
Thi Tĩnh hơi chần chừ nhưng rồi vẫn từ từ xuống xe.
Một tiếng đập mạnh.
Cửa xe bị một lực đóng lại, cũng bởi tiếng động đó mà cả người Thi Tĩnh khẽ run.
Lạnh lùng nhìn qua Thi Tĩnh, Vân Dật Bạch xoay người đi vào trong nhà.
Nghe thấy tiếng động ngoài cổng, mẹ Vân và bác Hoàng đều đứng trước cửa nhìn Vân Dật Bạch tiêu sái bước vào nhà.
Mà Thi Tĩnh vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Giống như một đứa trẻ mắc lỗi, bất an đứng yên tại chỗ.
Ngay khi bác Hoàng định lên tiếng, cánh cửa phía sau lại mở ra. Nới lỏng bộ âu phục trên người, tháo vợi cúc áo trên cổ tay và cổ áo, khiến thoạt nhìn trông anh thêm nguy hiểm nhưng lại quyến rũ mê người, Vân Dật Bạch tức giận gầm nhẹ, "Thi Tĩnh. Cô mau lại đây cho tôi!"
Toàn thân khẽ run, Thi Tĩnh nhìn bác Hoàng và mẹ Vân cầu xin trợ giúp.
Tầm mắt mẹ Vân liên tục di chuyển hết nhìn con trai lại nhìn Thi Tĩnh, đối với ánh mắt khẩn cầu của Thi Tĩnh coi như không nhìn thấy. Xoay người bước vào nhà. Khi bác Hoàng há mồm định nói, lại cảm nhận được ánh mắt âm trầm của đại thiếu gia ở bên cạnh. Ông chỉ có thể nuốt nước bọt, bất lực nhìn Thi Tĩnh.
"Cho cô ba giây, nếu còn không lăn qua đây, cô hãy chờ nhặt xác Thi Vĩnh Thành đi!"