Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 46: Bọn họ quen nhau?




Cơ thể suy nhược run rẩy dần đứng vững. Môi hai người vẫn dán chặt. Lưỡi Vân Dật Bạch linh hoạt dời khỏi lưỡi cô. Đầu lưỡi trêu đùa vờn quanh môi cô, khiến đôi môi đỏ mọng run rẩy.

Vân Dật Bạch để trán cô dựa vào người mình, hai người thở nhẹ, hô hấp dần dần bình tĩnh trở lại.

Ý thức được mình vừa làm gì, sắc mặt Thi Tĩnh chợt ửng hồng, cô dựa vào vai Vân Dật Bạch không nhúc nhích. Lần đầu tiên, Vân Dật Bạch không né tránh khi cô tới gần.

Qua vai Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh thấy ánh mắt của Phong Linh.

Cơ thể mềm mại khẽ chấn động, cô vội đẩy Vân Dật Bạch ra, bước vội về sau một bước, nếu không đụng phải cái ghế có khi cô sẽ không dừng lại.

Sự thay đổi của cô khiến Vân Dật Bạch hơi nhíu mày, ánh mắt không vui nhìn cô, "Cô làm sao vậy?" Anh có chút mất hứng như vừa mất đi thứ gì vậy.

Cúi đầu nhìn mũi giầy, Thi Tĩnh không nói gì.

Cảm nhận có gì khác thường ở sau lưng, Vân Dật Bạch chậm rãi xoay người, trong khoảnh khắc, người anh cứng lại, không nói được gì.

Phong Linh nhận thấy ánh mắt nóng rực âm trầm nhìn mình, cô cảm nhận được sự căng thẳng từ Vân Dật Bạch. Mất một lúc, cô mới khẽ mở miệng, "Anh... Anh Vân, đã lâu không gặp!"

Khuôn mặt lạnh lùng, nghe vậy, Vân Dật Bạch tiến về trước một bước, Phong Linh chợt lùi về sau. Ánh mắt lo lắng nhìn về phía Thi Tĩnh.

Lúc nghe thấy giọng Phong Linh, Thi Tĩnh liền ngẩng đầu lên, đến khi thấy hành động tiếp sau của Vân Dật Bạch, cô không kịp suy nghĩ đã tiến lên trước, dang rộng đôi tay ngăn cản giữa hai người, đôi mắt đẹp tức giận nhìn anh chằm chằm, "Anh định làm gì?"

Ánh mắt khinh miệt nhìn cô, Vân Dật Bạch cười lạnh, "Chân cô không còn mất sức nữa à?"

Mắt cá chân Thi Tĩnh khẽ run, khẽ nói, "Mềm! Thế nhưng, anh định làm gì Phong Linh?"

Ánh mắt giễu cợt hướng về Phong Linh đằng sau lưng cô, Vân Dật Bạch có chút bất ngờ, "Hai người biết nhau à?" Câu này là anh hỏi Phong Linh.

"Bọn tôi là bạn học cùng cấp hai!" Thi Tĩnh trả lời thay.

"Tôi không hỏi cô, cô không còn việc gì thì đi đi! Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy!"

Nói một câu trước mặt Thi Tĩnh, Vân Dật Bạch tiến tới nắm cổ tay Phong Linh kéo ra cửa.

Thi Tĩnh đứng yên nhìn theo bóng lưng hai người họ tay trong tay rời đi. Tầm mắt cô vẫn hướng tới bàn tay đang nắm tay Phong Linh của Vân Dật Bạch. Trong lòng cô trở lên rối rắm.

Vân Dật Bạch không chỉ biết Phong Linh. Quan hệ giữa họ có điều gì đó không bình thường?

Bỗng nhiên, cô nhớ đến tấm ảnh Vân Dật Bạch thân mật với một cô gái khác. Lúc này, cô không biết cô gái trong ảnh và Phong Linh có mấy phần giống nhau? Đó là Phong Linh?! Hay là...

Suy nghĩ của cô bị Tiểu Cạn cắt đứt.

"Chị Thi, chị không sao chứ? Chị làm em sợ muốn chết, may mà chị không sao!" Tiểu Cạn thở hổn hển nói qua. Thấy cô ở trên này lâu vậy mà không xuống, không khỏi có chút lo lắng.

"Không có việc gì!" Thi Tĩnh khẽ lắc đầu, "Chị xin lỗi, đã để em phải lo lắng rồi!"

"Không sao ạ... , bình thường không phải chị Thi cũng chăm sóc cho em hay sao?" Trong lòng được thả lỏng, Tiểu Cạn lại trở nên hoạt bát như trước, "Chị, chị không biết chứ, lúc thấy chị trên đó, tim em cũng như ngừng đập luôn."

"Xin lỗi!" Ngoài nói xin lỗi, Thi Tĩnh không biết phải nói gì.

"Chị không cần phải xin lỗi đâu.... Đây cũng không phải lỗi của chị!"

"Mẹ Vân thế nào rồi?" Thi Tĩnh chợt nhớ tới mẹ Vân, vội vàng hỏi.

Tiểu Cạn thở dài nói, "Đang dây dưa với bác sĩ ở dưới lầu, không biết vì sao bà không chịu lên xe cứu thương!" Đang nói chuyện, hai người đã tới phòng khách liền nghe thấy những tiếng ồn ào.

"Tôi không muốn đi, không muốn đi, tôi không muốn ngồi trên xe này! Đừng!" Mẹ Vân hét lớn, ánh mắt tràn đầy sợ hãi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.