Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 35: Cô luôn phòng bị những thứ người ta đối tốt với cô sao?




“Nói rất hay!”

Bỗng ở cửa truyền tới một tràng vỗ tay cùng với giọng nói trầm thấp khẽ cười.

Lúc này, Thi Tĩnh quay đầu lại mới thấy có người chậm rãi bước vào từ cửa, người đó trước kia cô từng gặp một lần. Bạn của Dật Thanh, Lăng Thiếu Dương.

Tất nhiên Lam Đình cũng nhận ra Lăng Thiếu Dương, anh ta không chỉ là giám đốc công ty Vân Dật Bạch mà còn là bạn tốt của Vân Dật Bạch. Cô muốn ở cùng với Vân Dật Bạch nếu như không được sự đồng ý của người này, phần thắng của cô sẽ giảm bớt nhiều. Vì vậy, cô không vui nhìn người vừa tới, cô cũng chỉ có thể nhịn.

“Lại gặp mặt, Thi tiểu thư!” Lăng Thiếu Dương khẽ gật đầu chào hỏi với Thi Tĩnh.

“Xin chào, Lăng tiên sinh!” Thi Tĩnh khẽ gật đầu, không nói nhiều.

Lúc này Lăng Thiếu Dương mới quay đầu nói chuyện cùng Lam Đình, “Lam tiểu thư, mọi việc ở đây có ổn không?”

Sắc mặt Lam Đình vô cùng không tốt, Lăng Thiếu Dương vừa đến, người đầu tiên hỏi tới cũng không phải cô, ngược lại lại nói chuyện với Thi Tĩnh trước. Điều này làm cho một người từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo như cô rất không vui.

“Lăng Thiếu Dương, anh tới đây làm cái gì?” Cô không khách khí hỏi.

"Tổng giám đốc nhờ kẻ hèn mọn này tới nhà có chút việc, xem mẹ cậu ta có chịu uất ức gì không. Lam tiểu thư, cô có ý kiến gì sao?” Lăng Thiếu Dương tỏ ra khiêm nhường nói.

Lam Đình luôn tự cho rằng mình tài trí hơn người, xem ai cũng như giẻ rách. Người phụ nữ như vậy không có vẻ ngoài tốt thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Anh ta vừa khen vừa chê trước sau bất nhất khiến sắc mặt Lam Đình trở nên xanh lét, cả giận nói: “Anh có ý gì?”

Lăng Thiếu Dương bàng quang nhún nhún vai, nói: “Ý của tôi là, đứng dưới mái hiên nhà người ta biết khiêm tốn là tốt, phô trương quá mức chỉ khiến người ta chán ghét mà thôi!”

“Lăng Thiếu Dương, anh đang nói tôi sao?”

“Xin bỏ chữ cuối cùng đi, đúng là tôi đang nói cô!”

“Tôi là vợ chưa cưới của Vân Dật Bạch!” Lam Đình cảm thấy lấy thân phận này ra có thể làm cho anh thỏa hiệp.

Ai ngờ, Lăng Thiếu Dương chẳng hề để ý nhún vai: “Đợi đến khi cậu ta chịu thừa nhận. Cô hãy nói lại!” Dứt lời không để ý tới Lam Đình nữa, anh chuyển sang Thi Tĩnh. “Thi tiểu thư, tôi có lời muốn nói với cô!”

Nhìn hai người họ rời đi, bọn người bác Hoàng, Tiểu Cạn lặng lẽ lui xuống.

Lam Đình nắm chặt hai quả đấm, mặt tràn đầy phẫn hận nhìn bóng lưng Thi Tĩnh và Lăng Thiếu Dương biến mất.

Chờ xem!

Đây là lần đầu tiên Thi Tĩnh vào thư phòng của Vân Dật Bạch. Thư phòng với anh tạo cho người ta cảm giác không khác biệt lắm. Có một loại áp lực đè ép lên. Hai mặt vách tường toàn bộ đều là giá sách, phía trên sắp xếp đầy sách nước ngoài. Thậm chí một số chữ viết làm cho Thi Tĩnh vừa nhìn liền choáng váng đầu óc.

Đi theo Lăng Thiếu Dương vào thư phòng, Thi Tĩnh đứng lại trước cửa ra vào không có ý định nói chuyện với người này lâu.

Sự phòng bị của cô làm cho Lăng Thiếu Dương cảm thấy muốn đùa giỡn: “Cô sợ cái gì?”

Thi Tĩnh không nói.

“Tôi sẽ không làm tổn thương cô!” Anh thừa nhận thái độ của mình lúc mới gặp gỡ thật muốn hù dọa cô.

Thi Tĩnh mím môi, “Lăng tiên sinh có chuyện gì?”

“Mẹ Vân có khỏe không?”

“Anh có thể tự đi xác nhận.”

“A, cô đều phòng bị những thứ người khác đối tốt với cô như vậy sao?” Lăng Thiếu Dương cảm thấy thú vị.

Thi Tĩnh không nhịn được cười lạnh, “Những người đối tốt với tôi, sau cùng đều là người gây tổn thương lớn nhất cho tôi. Anh nói, tôi có thể tin tưởng anh nữa sao?” Anh không phải người duy nhất? Vân Dật Bạch cũng thế. Nói dễ nghe là giúp cô, trên thực tế thì sao? Cô sẽ không ngây thơ cho rằng, có người sẽ vô duyên vô cớ giúp mình.

“Cô không thể một gậy tre đánh chết một thuyền người!” Lăng Thiếu Dương cãi lại.

Thi Tĩnh trầm mặt nói, “Rốt cuộc anh có chuyện gì?”

Nghe vậy, Lăng Thiếu Dương chuyển mắt, khom người rút ra một phần tài liệu trong ngăn kéo giao cho cô, “Đây là thứ Dật Bạch cần, cậu ta muốn cô đưa qua!”

“Tôi?” Thi Tĩnh trỏ tay chỉ mình. Giọng nói mang vẻ hoài nghi.

“Không sai” Lăng Thiếu Dương nghêm nghị gật đầu “Bây giờ cậu ta đang ở phi trường, kế tiếp còn phải bay tới chỗ khác, tài xế sẽ đưa cô đi, không nên chậm trễ!” Nói xong không đợi Thi Tĩnh phản ứng liền đẩy cô đi về hướng cửa.

Lòng Thi Tĩnh tràn đầy hoài nghi. Làm sao Vân Dật Bạch có thể bảo cô đi đưa đồ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.