Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 143: Thi Tĩnh, có phải tôi đối xử với cô quá tốt hay không?




Bị anh dùng răng cắn mở áo trên người, xuân sắc trước ngực lờ mờ ẩn hiện càng thêm gợi cảm.

Hơi thở nặng nề của Vân Dật Bạch phả tới trước ngực cô, tình cảnh như vậy khiến không khí nháy mắt trở nên nặng nề, trên mặt càng thêm ửng hồng.

Tà tà cong khóe môi, dưới ánh mắt cô Vân Dật Bạch cố ý há mồm cắn chiếc áo sơ mi của cô, lộ ra bộ ngực trắng. Giờ phút này, tuy rằng vẫn mặc quần áo. Cô vẫn có cảm giác quần áo của mình dường như đã biến mất trước ánh mắt của anh.

"Đừng nhìn..." Cô giãy dụa muốn anh buông cổ tay cô ra.

Vân Dật Bạch buông tay cô ra, Thi Tĩnh vội vàng dùng tay giữ lấy phần áo trước ngực, ngượng ngùng nhìn anh.

Vân Dật Bạch đưa tay đẩy cánh tay của cô, nhẹ nhàng nói, "Đừng che..."

Khuôn mặt Thi Tĩnh ửng hồng, cô cũng không thấy nơi đó có gì đẹp! Chẳng qua sức lực không bằng anh cánh tay của cô bị anh đặt trước ngực anh. Vân Dật Bạch cười tà mở miệng, "Nếu thấy không công bằng, cô có thể sờ lại."

"Ai muốn sờ của anh!" Thi Tĩnh tức giận mắng. Ngón tay lại không nghe lời vuốt lên bả vai anh. Nhận lại một trận cười khẽ của Vân Dật Bạch.

Ngượng ngùng đỏ mặt, ngón tay mềm mại của Thi Tĩnh vuốt lên bả vai rắn chắc của anh, tuy rằng hai người đã trải qua vô số lần thân mật, vẫn là lần đầu tiên cô nghiêm túc vuốt lên vai anh.

Bàn tay nhỏ bé nắm lại chọc chọc, thật cứng! Thi Tĩnh giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, tò mò vuốt ve trên người anh.

Cô đang nghịch lửa!

Vân Dật Bạch giữ chặt lấy bàn tay tò mò đang sờ sờ chọc chọc trên người mình của cô. Cầm lấy ngón tay đang nghịch lửa, Vân Dật Bạch đem bàn tay nhỏ bé của cô chậm rãi hạ xuống, đến nơi vì hành động của cô mà kịch liệt phản ứng.

Cảm xúc dưới lòng bàn tay nháy mắt khiến toàn thân run lên, rất nhanh muốn thu tay lại lại bị anh nhanh hơn giữ lại, khuôn mặt cô như bị luộc chín, "Buông!"

Vân Dật Bạch khàn khàn lên tiếng, "Chính cô đã châm lửa."

"Tôi... tôi không biết!" Thi Tĩnh nào biết đã khiêu khích anh chứ.

"Sao cô lại không biết? Cô và tôi đã làm bao nhiêu lần, sao cô có thể không biết?" Vân Dật Bạch nhìn cô lên án, "Tất cả đều là do cô mà ra!"

"Tôi làm sao biết được chỉ đơn giản vậy mà anh..." Thi Tĩnh đỏ mặt không nói nên lời.

Môi của anh như đang thăm dò cô, dường như hôn khắp người cô. Cuối cùng đầu lưỡi linh hoạt đi đến bụng cô, tìm đến rốn của cô, đầu lưỡi liếm lên rốn của cô khiến cô liên tục thở gấp.

Thật vất vả tháo bỏ thắt lưng của anh, toàn thân Thi Tĩnh hiện một tầng mồ hôi mỏng. Nhưng rất nhanh liền bị Vân Dật Bạch liếm đi. Khắp người cô hiện lên màu hồng nhàn nhạt, rất mê người.

Ngưng những nụ hôn lại, Vân Dật Bạch đứng dậy nhanh chóng cởi quần áo trên người. Đồng thời cũng loại bỏ quần áo bó sát trên người Thi Tĩnh. Lúc này dưới ánh mắt anh Thi Tĩnh chỉ còn lại mỗi đồ lót.

Ánh mắt cô mờ mịt, đôi mắt mờ mịt ẩn chứa tình dục như đang mê hoặc dụ dỗ anh. Gầm nhẹ một tiếng, anh đè lên người cô, bàn tay to lớn vội vàng giữ lấy hông cô, hướng về phía mình.

Cách một lớp quần lót, Thi Tĩnh cảm nhận được phía dưới của anh. Cô bị dọa cho bật dậy, "Đứa bé..."

Hai chữ này giống như một quả bom nháy mắt ngăn lại hành động của Vân Dật Bạch. Dục vọng nổi lên, nháy mắt nguội lạnh. Hồi lâu sau, anh không lên tiếng đứng dậy đi vào phòng tắm.

Bên trong truyền đến tiếng xả nước, Thi Tĩnh bị anh giày vò khiến người đầy mồ hôi tựa vào bên giường, nặng nề thiếp đi.

Dục vọng giảm đi. Vân Dật Bạch tỉnh táo lại ôm Thi Tĩnh vào phòng tắm. Mọi việc đều diễn ra khi Thi Tĩnh đang mê man.

Sau khi tỉnh dậy một lần nữa, khi mở mắt ra đã là buổi chiều. Trận kích tình buổi sáng hiện lên trong đầu cô, Thi Tĩnh đỏ mặt không dám đi gặp ai, sau đó cô lại phát hiện, ở đây cũng không còn ai khác. Cho dù là người tài xế đưa cô và Vân Dật Bạch đến đây cũng không thấy đâu.

Trong thời gian cô ngủ, Vân Dật Bạch đã đến xem cô rất nhiều lần, bởi vì cô không mở mắt anh liền xoay người rời đi.

Thi Tĩnh thật sự muốn biết, rốt cuộc Vân Dật Bạch giam mình đến khi nào. Nhân lúc anh không ở đây, Thi Tĩnh rời giường đi lòng vòng trong nhà, phát hiện, ở trong này lại không thể tìm thấy thứ gì có thể liên lạc với bên ngoài.

Cái gì cũng có, nhưng không có điện thoại!

"Cô đang tìm gì?" Không biết từ khi nào, Vân Dật Bạch đã đứng đằng sau cô quan sát mọi hành động của cô nhẹ giọng hỏi.

Chợt quay đầu, Thi Tĩnh bĩu môi, cho dù bây giờ có tìm cái gì đi nữa cũng sẽ không nói ra, bất mãn đi lại quanh nhà, cô quay đầu nhìn Vân Dật Bạch, "Vô vị!" Một đôi mắt lên án nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh. Lên án anh đưa mình đến nơi vô vị này.

"Cảnh vật bên ngoài cũng không tệ, cô có thể đi xem một chút!" Vân Dật Bạch không biểu lộ chút cảm xúc.

"... không phải bên ngoài đều là dã thú sao?" Thi Tĩnh liếc trắng mắt.

Vân Dật Bạch nhìn cô một cái xoay người rời đi, đi vài bước không thấy cô đuổi theo, anh dừng bước lại, "Đi không?"

"Đi đâu?" Thi Tĩnh vẫn bất động tại chỗ.

Vân Dật Bạch quay đầu nhìn cô, "Không phải cô nói chán sao?"

Là rất nhàm chán, không bị khóa giam lại không thể liên lạc với người khác điều này cũng đủ khiến Thi Tĩnh hết hy vọng!

"Ở phía đông nam có trò rất vui!" Vân Dật Bạch bỗng nhiên nói không mặn không nhạt.

"Cái gì?!" Thi Tĩnh kinh ngạc nhìn anh, "Không phải nơi này là sở thú hoang dã sao?"

Vân Dật Bạch đen mặt, "Đây là nơi nghỉ dưỡng của Bùi Lăng!" Ý của anh là nếu không để lại ít động vật ở đây, khi nghỉ ngơi tâm trạng sẽ rất nhanh chán.

Nghe vậy, Thi Tĩnh vội bước nhanh theo, có nơi du ngoạn, tạm thời cô xem như đến đây nghỉ ngơi vậy.

Ngoại trừ biệt thự, Vân Dật Bạch bắt đầu giới thiệu cho cô, những nơi ở đây, tạm thời có những gì! Vân Dật Bạch làm vậy khiến cô cảm thấy mình thật sự là một khách du lịch!

Nhớ đến người tài xế đưa bọn họ đến đây, Thi Tĩnh hỏi, "Người đó..."

"Anh ta là một người điếc, tôi để anh ta tự đi ngắm đảo!" Vân Dật Bạch không chút để ý nói.

"Hả, vậy sao!" Thi Tĩnh cẩn thận nhìn Vân Dật Bạch, "Không phải anh đã làm gì chứ?!"

Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn cô một cái, "Nếu tôi muốn làm gì, tôi cũng sẽ không giữ anh ta lại!" Trong lòng cô anh kinh khủng như vậy sao?

"Cũng phải, sao anh lại nhân từ vậy chứ?!" Thi Tĩnh cười châm biếm.

"Thi Tĩnh, có phải tôi đối xử với cô quá tốt hay không?" Dám chửi anh như vậy.

Nghe vậy, cô trừng lớn hai mắt nhìn, "Anh nói đùa gì vậy? Anh tốt với tôi? Anh rất tốt với tôi sao?!" Anh cũng dám nói câu này sao!

"Nếu không phải tôi đối xử tốt với cô, cô dám làm vậy với tôi sao?" Vân Dật Bạch âm trầm nói.

Thi Tĩnh nghe lời này của anh không nhịn được lắc đầu, "Không không không, đây không phải là anh đối tốt với tôi." Rốt cuộc anh không phân biệt được rõ ràng cái gì là người đối tốt với người sao?!

Vân Dật Bạch gật đầu, "Cô nói rất đúng, hẳn là tôi nên trói cô lại!"

"Vì sao? Tôi cũng không làm sai chuyện gì!"

Vân Dật Bạch âm trầm cười, trên khuôn mặt tuấn dật hiện vẻ giận dữ, "Cô cũng dám nói vậy với tôi, còn có gì mà không dám nữa?!"

"Anh cũng không phải người tài giỏi gì. Vì sao tôi lại không được nói anh như vậy?" Thi Tĩnh khó hiểu nói.

Vân Dật Bạch nâng tay đỡ trán đưa ra một kết luận, "Nhất định là gần đây tôi đối với cô quá tốt!"

"Nói bậy!" Thi Tĩnh phản bác. "Anh định giam tôi ở cái nơi chim không đẻ trứng này. Còn nói anh tốt với tôi?!"

"Vậy, tiêu chuẩn cái tốt của cô là gì?" Một tay đặt trên tay lái Vân Dật Bạch quay đầu nhìn cô. Ở đây không có đèn xanh đèn đỏ, bọn họ đi thẳng một đường.

Ánh mắt Thi Tĩnh trước sau vẫn nhìn ra bên ngoài, nghe thấy lời của anh cô cũng không quay lại nói, "Rất đơn giản! Rất tốt với tôi là được! Đây không phải là muốn anh phải làm gì. Chỉ cần tôi có thể cảm nhận được là được rồi!"

Lời này nói cũng như không nói, Vân Dật Bạch cong khóe môi, không thèm để ý đến cô.

Thi Tĩnh phát hiện, sau khi rời khỏi biệt thự, cảnh vật không giống với sở thú trước đó ở đây là một bãi tắm ven biển.

Nước biển xanh thẳm, cùng bầu trời trong xanh nối liền liên tiếp trở thảnh một đường thẳng tắp, cách đó không xa là đường liên kết, cảm giác như đây là đường chân trời. Khi sắp đến gần bờ biển, cô có thể cảm nhận được hương vị mằn mặn trong gió biển. Hơi lạnh trong không khí khiến tâm hồn con người rung động, dường như trong nháy mắt mọi mệt mỏi khắp người đều tiêu tan đi.

Không đợi Vân Dật Bạch đỗ xe ổn định, Thi Tĩnh liền mở cửa chạy vọt xuống. Vừa tháo giày trên chân ném sang một bên vừa chạy về phía biển rộng.

Vân Dật Bạch chậm rãi dừng xe lại, anh đỗ xe bên trong bờ cát. Ở nơi này, anh thích ngồi dựa bên mui xe, nhìn từng đợt từng đợt sóng biển vỗ vào đây. Hoàn toàn khác so với chính mình trong quá khứ, lúc này đây bên người lại có thêm một người phụ nữ.

Đôi chân trắng nõn bước trên những hạt cát tinh tế bên trong còn ẩn chứa những mảnh sò nho nhỏ. Thi Tĩnh khom người xắn ống quần lên, tìm kiếm gì đó trong làn nước biển.

Vân Dật Bạch không ngăn cản cô, chỉ là ánh mắt nóng rực nhìn vào hành động của cô, không hề rời đi.

Rất hiển nhiên đã lâu rồi Thi Tĩnh không thoải mái như vậy, cô bắt đầu hối hận vì mình không mang quần áo đến đây, bằng không dòng nước biển mát lạnh thế này, hoàn toàn sẽ là một bể bơi thiên nhiên.

Quay đầu nhìn Vân Dật Bạch với một thân tây trang vẫn dựa bên mui xe như cũ, liền nổi lên tính nghịch ngợm, Thi Tĩnh chợt đi đến bên cạnh anh. Trong đôi bàn tay nắm chặt cát nhét vào cổ áo Vân Dật Bạch.

Những hạt cát tinh tế nháy mắt rơi trên khắp người anh, Vân Dật Bạch chợt xoay người nhìn Thi Tĩnh, nhanh chóng né tránh cô.

Đôi mắt Vân Dật Bạch híp lại xoay người dập mẩu thuốc lá trong tay theo tiếng thét chói tai của Thi Tĩnh mà đi về phía cô.

Nhìn thấy Vân Dật Bạch chậm rãi đi đến, Thi Tĩnh bước nhanh chạy ra xa, khi anh gần đi đến sát mặt biển, cô chợt chạy đến bên cạnh anh, đôi chân hơi dùng sức, sức của cô ngay lập tức khiến bọt nước bắn tung tóe khắp người Vân Dật Bạch, bộ quần áo thượng hạng trên người anh liền cứ vậy mà bị ướt.

Giống như một đứa trẻ không nghe lời, Thi Tĩnh cười lên ha ha. Thấy Vân Dật Bạch vươn tay, cô liền vội né tránh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.