Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 141: Muốn ngủ cùng tôi phải trả tiền




"Là ai? Sao lại biến thái đến vậy?"

"Bùi Lăng!" Đây là hòn đảo tư nhân của Bùi Lăng. Bùi Lăng rất thích những thứ này. Hiển nhiên Bùi Lăng coi nơi này như một nơi để nghỉ ngơi, xung quanh trăm dặm chỉ có duy nhất một căn biệt thự. Cũng không đúng, không phải một căn, mà là vài căn. Đều được quy hoạch trong cùng một phạm vi.

Nhìn quanh bốn phía Thi Tĩnh nói ra suy nghĩ của mình, "Vì sao lại có nhiều nhà như vậy? Nơi này có nhiều người ở vậy sao?"

Vân Dật Bạch thản nhiên liếc mắt một cái cũng không nói gì!

Bị Vân Dật Bạch cứ vậy kéo vào cửa, Thi Tĩnh phát hiện sau khi vào nhà Vân Dật Bạch liền khóa cửa lại.

Thi Tĩnh liền hét lớn, "Sao anh lại khóa cửa?!"

"Chẳng lẽ cô muốn để dã thú đến ăn thịt sao?" Lời anh nói trước đó cô nghe không hiểu sao?

Thi Tĩnh nuốt nuốt nước miếng, "Nếu biết có nguy hiểm, sao anh còn xây nhà ở đây?"

"Cô nói thử xem?" Vân Dật Bạch lạnh lùng liếc cô, "Nếu không phải là ở đây, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?"

Thi Tĩnh mím mím môi, "Tôi luôn luôn biết nghe lời, bằng không làm sao có thể bị anh đưa đến cái nơi quái dị như vậy mà vẫn phải chấp nhận!"

"Đúng vậy, lúc mới đầu tôi cũng cho là thế!" Vân Dật Bạch không hề phủ nhận, khi mới bắt đầu đúng là vì đe dọa cô phải chuộc tội cho Dật Thanh, ai biết được đến cuối cùng lại biến thành tình huống như thế này!

Anh thừa nhận khiến trái tim Thi Tĩnh nhói đau nhưng vẫn giả bộ tươi cười, "Nếu đã vậy, bây giờ anh đang làm gì hả?" Đem cô nhốt ở đây, sợ cô lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu sao?

"Lúc mới đầu tôi cũng cho là vậy, thế nhưng khi chiếc xe phát nổ cô không nên cứu tôi, khi tôi suy sụp nhất không nên để ý đến tôi!" Vân Dật Bạch nói ra từng chữ, đôi mắt nghiêm túc nhìn vào mắt Thi Tĩnh. "Cô không nên trêu chọc tôi sau đó lại muốn rời đi!" Đối diện với lời chỉ trích như vậy. Bỗng nhiên khi đó Thi Tĩnh lại trầm mặc. Đúng, cô không nên. Cô biết rất rõ là không nên làm, nhưng vẫn cứ làm. Cho dù sau đó cô cũng không hề hối hận.

"Nếu tôi đã làm sai nhiều chuyện đến vậy, vì sao anh còn kiên trì muốn sinh đứa bé cùng tôi chứ?"

"Tôi nói rồi, không sống cùng cô thì sẽ phải lấy Dương Chi La, một trong hai người, tôi sẽ chọn cô!" Vân Dật Bạch thản nhiên nói, "Cô thừa nhận cô đã làm sai! Tôi sẽ cho cô cái nhà tù này! Đây là cái giá phải trả cho lỗi lầm của cô trước mặt tôi!" Vân Dật Bạch ngắt lời cô thong thả nói. Thi Tĩnh không hiểu cảm giác trong lòng mình lúc này là gì. Cô chỉ cảm thấy mũi ê ẩm, khóe mắt nóng nóng. Đợi đến khi cô tìm lại được giọng nói của mình thì đã nghẹn ngào, "Tôi hối hận!"

"Muộn rồi!" Không biết từ lúc nào, Vân Dật Bạch chậm rãi bước đến trước mặt cô, bàn tay to chậm rãi vuốt lên tóc cô, "Tôi đã nói rồi, nếu cô đi đừng để tôi tóm được, Thi Tĩnh, cô bị tôi tóm được đừng mong có cơ hội có thể rời khỏi!" Giọng nói của anh mềm nhẹ như đang dỗ cho đứa bé ngủ.

Thi Tĩnh khóc thút thít, "Anh có thể coi như không thấy tôi!" Nếu có lòng để một người chạy thoát, đâu cần phải phiền phức như vậy.

"Thật ngại quá, hành động của tôi luôn nhanh hơn lý trí của tôi!" Vân Dật Bạch thản nhiên nói.

Thi Tĩnh nói đúng, anh hoàn toàn có thể coi như không gặp cô, để cho cô rời đi một mình, anh cũng có thể từ chối lời đề nghị của mẹ, nhưng anh vẫn cứ làm như vậy! Lý do vì sao, anh không muốn nói nhiều, cũng không muốn nghĩ nữa.

Anh cho là, bất quá Thi Tĩnh cũng chỉ là một sinh mạng tồn tại trong ký ức của anh, mà khi anh và cô cùng xuất hiện đều bắt nguồn từ Dật Thanh. Nhưng chính bộ dáng cô liều mạng trong vụ nổ đó, anh cũng hiểu mọi việc đã qua thì cho nó qua đi, bây giờ, anh muốn cô bước tiếp.

Vốn dĩ, anh cũng không định đưa Thi Tĩnh đến đây. Sau khi nói chuyện cùng Bùi Lăng, đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh. Anh muốn giữ chặt lấy cô. Khi anh dứt khoát muốn làm gì đó. Cô lại không muốn ở bên cạnh anh!

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên nhốt cô ở bên cạnh anh. Để đảm bảo cô thật sự không thể rời khỏi anh, cũng vì sự an toàn của cô và đứa trẻ, anh nghĩ, nơi này là nơi thích hợp nhất.

Nước mắt gột sạch đôi mắt của cô, Thi Tĩnh nghẹn ngào mở miệng, "Tôi bảo đảm, khi đi đâu tôi sẽ báo cho anh biết!"

"Những lời này nếu cô nói với tôi trước khi vụ nổ đó xảy ra, tôi sẽ tin cô!"

Thi Tĩnh chợt ngẩng đầu, "Vì sao bây giờ không tin?"

Câu trả lời của Vân Dật Bạch chỉ là chậm rãi nghiêng người nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, "Thi Tĩnh, cô yêu tôi sao?"

Vấn đề này không phải là lần đầu tiên Vân Dật Bạch mở miệng hỏi. Lại khiến Thi Tĩnh lần nữa trầm mặc!

Theo bản năng, Thi Tĩnh né tránh ánh mắt nóng rực của anh.

Thật lâu sau Vân Dật Bạch chậm rãi buông cô ra, "Cô yêu tôi!" Anh kiên định nói.

"Tôi không hề!" Thi Tĩnh vội vàng giải thích, "Tôi không hề yêu anh, không hề!" Cô không biết là đang nói với chính mình hay đang nói cho Vân Dật Bạch nữa. Chậm rãi lui về phía sau vài bước, môi Vân Dật Bạch khẽ nhếch, "Cô sợ yêu tôi, là vì bất an trong lòng hay vì cái gì khác?!"

Thi Tĩnh mím môi không nói. Sợ sao? Sợ nên không yêu anh sao? Cô dùng sức lắc đầu.

Thi Tĩnh ôm chặt bả vai mình kiên định nói, "Không!"

Cùng lúc đó Vân Dật Bạch nhìn cô không rời mắt.

Trong lòng giống như bị cái gì đó thiêu đốt, dường như anh muốn nói gì đó...

Bỗng nhiên, hai tay Thi Tĩnh bịt chặt tai mình, "Tôi không muốn nghe, tôi không biết!"

Một đôi tay chặt chẽ nắm lấy cổ tay cô dùng sức kéo tay cô xuống, Vân Dật Bạch nói từng chữ một, "Cô có lòng tham không đáy, cô muốn tình cảm được báo đáp. Có phải hay không?" Mỗi từ anh nói ra đều như muốn khắc vào trong lòng cô vậy.

Đôi mắt Thi Tĩnh đẫm lệ nhìn anh, "Vân Dật Bạch, sao anh phải ép tôi như vậy? Tự anh hãy nghĩ lại xem, sau khi quen tôi, anh đã trải qua những gì?" Ngừng lại, cô cười khổ một tiếng, nói tiếp, "Dật Thanh, mẹ anh, Dương tiểu thư. Từng sự kiện đều do anh cứng rắn ép tôi trải qua cùng anh!" Mỗi một câu nhắc nhở của cô đều khiến Vân Dật Bạch đen mặt.

Anh tức giận nhìn cô, "Bây giờ cô muốn tính nợ với tôi sao?"

"Anh chưa nghĩ đến, đúng không? Nhưng sau khi gặp anh, không phải mọi thứ của anh đều liên quan đến tôi sao?" Trước kia không quen anh, cô và Vân Dật Bạch có thể coi là hai người xa lạ. Bởi vì Dật Thanh, anh muốn trả thù cô. Muốn cô dùng cả đời này để bù đắp cho Dật Thanh.

Vân Dật Bạch thật sự tức giận, anh kiên định nhìn Thi Tĩnh, thong thả mà kiên định nói, "Cô nổi lên lòng tham, Thi Tĩnh."

Thi Tĩnh kinh ngạc nhìn vào mắt Vân Dật Bạch, cuối cùng vẫn không nói gì lắc đầu, "Tôi không có. Tôi không có lòng tham, tôi không thích anh, không thích anh! Tôi... không muốn!" Đúng vậy, cô không nên làm vậy. Cô không thể thua. Đây không phải một trò chơi, chơi xong, bỏ thêm một đồng xu là có thể chơi thêm lần nữa.

Nghe vậy, Vân Dật Bạch buông bả vai cô ra, trong lòng có thêm vài phần u ám, "Muốn hay không muốn hiện tại không do cô quyết định! Cô sẽ ở lại đây, sẽ có người chăm sóc cô!"

Nghe vậy, Thi Tĩnh đã không còn chút sức lực nào tranh chấp cùng Vân Dật Bạch, người đã đến đây rồi, bây giờ cô lại không thể rời khỏi đây. Lê thân mình mỏi mệt, cô xoay người đi đến trước mặt Vân Dật Bạch, "Cho tôi một nơi để ngủ!"

"Tự mình tìm lấy!" Vân Dật Bạch ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.

"Anh thật không hợp làm một quản ngục, còn bắt tù nhân tự mình đi tìm nhà lao!" Thi Tĩnh khẽ lên tiếng xoay người lên lầu tìm nơi để ngủ.

Vân Dật Bạch không để ý đến cô, rút điện thoại ra căn dặn một số công việc cùng Lăng Thiếu Dương, sau đó anh nghe được một tiếng hét chói tai đầy hoảng sợ.

"Ngày mai nói tiếp!" Cúp điện thoại, Vân Dật Bạch bước nhanh lên lầu, vừa đứng lại trước đầu cầu thang đã bị một thân người lao vội đến.

Vội vàng đưa tay ổn định người vừa đến, Vân Dật Bạch giữ lấy bả vai cô, "Cô đang làm cái gì vậy?"

Thi Tĩnh thở hổn hển nhìn anh, "Anh nghèo đến vậy sao?"

Vân Dật Bạch nhíu mày, "Sao vậy?"

Thi Tĩnh chỉ vào cửa phòng, "Cả một căn phòng chỉ có một cái giường!" Cô nghi là anh cố ý!

Vân Dật Bạch đen mặt, "Chúng ta chỉ có hai người, cần nhiều phòng như vậy để làm gì?" Anh còn tưởng rằng có chuyện gì.

"Vậy phải ngủ thế nào?" Thi Tĩnh tức giận.

Vân Dật Bạch nghi hoặc nhìn cô, "Cô nói thử xem?!"

"Tôi không muốn ngủ cùng với anh!" Thi Tĩnh trừng mắt nhìn anh.

Vân Dật Bạch cong cong khóe miệng, "Cô có cơ hội để chọn sao?" Cô nói không ngủ thì sẽ không ngủ? Việc này đâu do cô quyết định?!

"Dù sao tôi cũng không muốn!"

"Đất trống ngoài kia nhiều lắm!"

"Dã thú cũng rất nhiều!" Thi Tĩnh trừng lớn mắt.

Quả thật là cô không còn chọn lựa, hiện tại chỗ này là địa bàn của anh, rất hiển nhiên Vân Dật Bạch không nghĩ rằng anh là một người đàn ông nên nhường giường cho cô. Cho nên, về điểm này cô không dám hy vọng xa vời.

"Tôi ngủ ở sofa!" Thi Tĩnh trừng mắt nhìn Vân Dật Bạch, dù sao cô cũng không muốn ngủ cùng anh!

Câu trả lời của Vân Dật Bạch chỉ là đưa tay kéo áo cô đem người kéo vào trong phòng. Đem người đặt trên giường, vẻ mặt bình tĩnh nói, "Buổi tối xung quanh đây đều là dã thú, cô muốn ở bên ngoài nghe dã thú gầm thét sao?"

Thi Tĩnh thẳng thắn lắc đầu, lại trừng mắt nhìn Vân Dật Bạch, "Không phải đều là do anh sao?"

"Là Bùi Lăng!" Vân Dật Bạch gật đầu, "Nhà ngục tốt như vậy, cô còn muốn đi sao?"

Vẻ mặt Thi Tĩnh tái nhợt, "Không phải các anh có bệnh chứ. Có bệnh thì mau mau đi khám đi." Cô cảm thấy hiện tại trong người Vân Dật Bạch không được khỏe.

Vuốt tóc cô, Vân Dật Bạch cười nhẹ, "Cô yên tâm, trước khi cô chết, tôi sẽ không để mình gặp chuyện gì không may!"

Thi Tĩnh tức giận, "Không phải tôi lo cho anh được chứ?"

"Vậy là thế nào?"

"... " Thi Tĩnh hết cách để nói. Đẩy người bên trên, "Đứng lên, tôi muốn đi ngủ!" Cô xoay người chùm chăn nhắm mắt lại.

Vân Dật Bạch cong môi, "Không phải cô không muốn ngủ cùng tôi sao?"

Thi Tĩnh quay đầu lại, "Anh muốn ngủ cùng tôi, phải trả tiền!"

"Tiền một đêm là bao nhiêu?" Vân Dật Bạch hỏi.

Từ từ ngồi dậy, Thi Tĩnh nhìn bộ dáng không thèm quan tâm của anh, "Anh rất nhiều tiền?"

"Không nhiều lắm, đủ xài!" Vân Dật Bạch thản nhiên nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.