Hào Môn Đệ Nhất Thịnh Hôn

Chương 6: Lại nhận nhiệm vụ lần nữa




Editor: Xẩm Xẩm

Hạ Noãn Tâm chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt ngoan ngoãn mỉm cười, miệng nhỏ phun ra lời châm chọc: “Tôi nói sai rồi sao? Lần đó cô nhận được nhiệm vụ, không phải là dùng sắc đẹp của mình để hoàn thành sao? Nói một câu khó nghe, cô hầu nhiều người ngủ như vậy, cũng không còn giá trị gì nữa rồi!”

“Cô đang ghen tỵ với tôi sao?”

Im lặng ba giây.

Tát Lệ do phẫn nộ ban đầu, chuyển thành cười, trở nên quyến rũ và động lòng người.

Hạ Noãn Tâm quả thực là trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, khóe miệng giật giật, không thể tin nổi nâng cao âm lượng lên, cười nói: “Tôi nói này chị gái ơi, cô có phải đã uống thuốc đần độn không? Tôi đang chửi cô, cô nghe không hiểu sao?”

“Tại tôi nghe ra, chỉ là cô đang ghen tỵ với dung mạo của tôi!”

“Nôn...” nghe vậy, Hạ Noãn Tâm cực kỳ không nể mặt làm dáng vẻ như muốn ói.

Tát Lệ dương lên đôi môi đỏ tươi, kiêu ngạo nói: “Hạ Noãn Tâm, đợi đến cuối năm tổng kết, tôi nhất định sẽ trở thành thành viên hoàn thành nhiều nhiệm vụ nhất. Đến lúc đó, có sẽ càng thêm ghen tỵ tôi có được tất cả mọi thứ.”

“Không, tôi chỉ thông cảm với cô, về sau nhất định không thể gả đi được.”

Hạ Noãn Tâm không sao cả bĩu môi, quay người, ánh mắt dừng lại trên chiếc máy tính đang nói đến nhiệm vụ của cô.

Sau lưng cô, Tát Lệ còn đang kiêu ngạo nói gì đó, tâm tư của cô thì chỉ bị thu hút bởi nhiệm vụ mới.

“F***!”

Thật sự là ông trời mở mắt!

Sau một lúc lâu, Hạ Noãn Tâm đột nhiên hô lên một tiếng, vội vàng chú ý đến cuối nhiệm vụ ghi tên mình, chứng minh mình được tiếp nhận nhiệm vụ này. Một giây sau, cô cầm lấy túi xách, cũng không thèm quét mắt qua Tát Lệ đang ở bên cạnh căm giận giậm chân, chạy thẳng ra khỏi căn cứ.

--- ----

Màn đêm, ngọn đèn trong thành phố sáng rỡ. Ở trung tâm thành phố X, buổi tối, trên phố đều bày ra hàng quán buôn bán vô cùng phồn hoa, tòa nhà của tập đoàn quốc tế R&C, từng tầng một đang lần lượt tắt đèn.

12 giờ rạng sáng.

Góc đường, có một chiếc bóng bị kéo dài, đúng là Hạ Noãn Tâm đang yên lặng ngồi chồm hổm xem giờ.

“Biến thái, hậu quả đắc tội tôi sẽ cực kỳ nghiêm trọng!”

Lại đợi thêm mấy phút đồng hồ nữa, sau cùng đèn trong tòa nhà cũng tắt hết, thời cơ đã đến.

Ánh sáng trong mắt cô lóe lên, lúc này mới lấy ra những thứ đồ trang bị từ túi xách ở phía sau, đem tóc dài buộc đuôi ngựa lên, quần áo màu đen đeo thêm dây thắt an toàn. Bóng dáng nhỏ xinh nhanh chóng vọt vào trong đêm tối, dọc theo vách tường trơn nhẵn của tòa nhà này, từng chút một bò lên.

Tầng cao nhất là tầng 68, muốn leo lên đến đỉnh?

Đùa giỡn gì chứ?

Mục tiêu của cô là tầng 4, lúc chạm vào vách tường thủy tinh, cô lấy từ trong túi ra hai thiết bị cố định lại chân của mình, thuận tiện đứng dựa sát vào vách tường. Ngay sau đó, lôi súng laser ra vẽ một vòng tròn trên mặt kính, tung chân đá một cước để thủy tinh bị nứt ra, thuận tiện tiến vào văn phòng ở tầng 4.

Sau khi cởi bỏ dây an toàn, tìm được lối thông gió của điều hòa, bò vào đó, bắt đầu quãng đường dài dằng dặc.

“Mình đi...đặt đồ ở nơi cao như vậy, quả thực là đề phòng trộm chuyên nghiệp!”

Hạ Noãn Tâm vừa vùng vẫy, vừa kiên trì, không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng tới được một cái ống thông gió cuối cùng, thuận lợi nhảy ra khỏi cửa sổ, tới được văn phòng tổng giám đốc ở tầng 68.

Về sau, cô tận lực tránh đi camera theo dõi, chống thân thể, mở khóa, tiến vào trong văn phòng.

“Để tôi tìm xem, tủ sắt ở chỗ nào nào!”

Hạ Noãn Tâm híp đôi mắt xinh đẹp, dựa vào ánh sáng mỏng manh của đôi mắt, từ từ tìm kiếm trong phòng.

Không biết, một màn này đều lọt vào một đôi mắt sắc bén.

Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Noãn Tâm cố gắng mãi cũng không thể tìm thấy được vị trí của chiếc tủ sắt, ngồi xổm người xuống, lấy ra một loạt dụng cụ từ trong túi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.