Hào Môn Đệ Nhất Thịnh Hôn

Chương 4: Yêu tinh nhỏ thông minh




Nhưng mà, Tiêu Quyết vẫn tiếp tục bữa bãi hôn môi cô, trên môi không buông ra dù chỉ một ít, bàn tay to ôm sát hông cô, không an phận vuốt ve. Cơ thể dính sát vào nhau tạo thành một loại cảm giác khiến người ta cảm thấy thật khiêu khích, trong nháy mắt, không khí trở nên vô cùng nguy hiểm.

“Nếu như cô ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ dịu dàng!”

“A!”

Hạ Noãn Tâm trừng lớn hai mắt, cơ thể tiếp tục chống đối.

Vì thế, hai tay Tiêu Quyết theo bản năng tăng thêm lực, gắt gao ôm người con gái mềm mại này vào lòng, bàn tay to tham lam tiến vào bên trong áo, tùy ý sờ soạn vào da thịt. Mỗi một động tác đều mang theo ý xâm lược cùng cố ý trừng phạt.

Ở trong thế giới của anh, giao dịch nào cũng phải công bằng.

Bởi vì anh, Tiêu Quyết, là một người tính toán rất chi li.

“A…”

Một giây sau, miệng nhỏ của Hạ Noãn Tâm được thả ra, cô không ngừng thở dốc, nhưng lại kêu lên một tiếng sợ hãi.

Nguyên nhân là, người đàn ông này đang cắn xương quai xanh của vô, nơi ngực lại kéo tới cảm giác mát lạnh, cùng với những cái vuốt ve nhẹ trên lưng khiến cô run rẩy, đều là những dấu hiệu nguy hiểm. Tên này thật sự muốn cưỡng hiếp cô? Bình tĩnh nào… Cô phải nghĩ ra biện pháp cứu bản thân.

Lờ mờ trong bóng đêm, trong chiếc xe thể thao bị tối đi một phần.

“Bé yêu, đừng ồn ào.”

Lúc thân mật, giọng nói khàn khàn mê người của anh khiến Hạ Noãn Tâm như bừng tỉnh, cả người cứng ngắc ngẩn ra.

Không dãy dụa ư?

Không thể nào… Nhưng mà, cô nghĩ đến một phương pháp.

“Tôi nghĩ rồi, anh đã cứu tôi, quả thật tôi nên cảm ơn anh thật tốt”

Vào lúc này, Hạ Noãn Tâm bất ngờ nói ra như vậy khiến Tiêu Quyết hơi sững sờ, theo bản năng nâng mày lên, người con gái trong lòng anh như vậy mà lại nhào vào người anh. Anh không chuẩn bị kịp, nhưng lúc đang thất thần, cô lại dịu dàng hôn lấy môi anh.

Hơi thở đều tỏa ra một loại mùi thơm nhàn nhạt, đến từ da thịt của cô.

Tiêu Quyết khẽ nhíu mày, bàn tay to thuận thế ôm lấy hông cô, nâng cằm cô lên, cùng phối hợp xâm chiếm lấy đôi môi hôn điên cuồng.

Trong xe thể thao, tiếng thở dốc đan xen nhau.

Trong đêm tối mờ ảo, Hạ Noãn Tâm nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ.

“Cô ôm tôi chặt như vậy, tôi không thể cởi quần áo.”

Phút chốc, bên tai cô truyền đến âm thanh nam tính dịu dàng trầm thấp.

Tiêu Quyết nôn nao, ánh mắt đầy ham muốn nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, cười: “Cô muốn ở trên mặt sao?”

“A, tôi thích tư thế này!”

Giờ phút này, Hạ Noãn Tâm nghiến răng nghiến lợi, cơ thể mềm mại làm loạn trong lòng anh, hai tay dần được tự do lung tung xé rách quần áo anh. Không thể không nói, tính cảnh giác của người đàn ông này vô cùng cao, cơ thể của cô vẫn bị anh khống chế như cũ.

Không được!

Như vậy làm sao cô chạy đây?

“Anh hôn tôi, được không?”

Giây tiếp theo, bỗng nhiên Hạ Noãn Tâm cúi xuống, để cho chỗ da thịt nơi ngực mình gần sát môi anh. Đồng thời, cọ cọ bên tai anh, hành động mờ á, thật quyến rũ người, nhưng thật ra ánh mắt luôn vụng trộm nhìn vị trí cửa xe.

Tiêu Quyết cười đến mức tràn ngập dã tính, dùng hành động trả lời.

“Được!”

Cùng lúc đó, Hạ Noãn Tâm vươn tay tới gần chỗ khóa xe một chút.

“A!”

Một tiếng hô nhỏ, lồng ngực người đàn ông giống như bị trêu đùa.

Hạ Noãn Tâm xấu hổ đến mức cả người cảm thấy cứng ngắc, hận trên tay không có một con dao, ngay lập tức đâm xuống tim anh ta!

Hít sâu, nhịn xuống nào!

Một tí nữa thôi là có thể chạy rồi…

“Tách!”

Xe được mở.

Ngay lúc này, Hạ Noãn Tâm ngừng thở, dồn toàn bộ sự phẫn nộ bị xâm phạm từ nãy đến giờ, đẩy Tiêu Quyết ra. Sau đó, cô che ngực, nhanh chóng đẩy cửa xuống xe, cơ thể nhỏ nhắn nhanh chóng chạy đi, biến mất trong bóng đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.