Hào Môn Đệ Nhất Thịnh Hôn

Chương 3: Cô phải báo đáp tôi




“A… An toàn rồi sao?”

Sau một lúc lâu, Hạ Noãn Tâm đang trốn trong áo khoác mới nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Quyết thản nhiên khóa cửa xe, bỗng nhiên kéo áo khoác ra, liếc cô: “Tôi đã cứu cô!”

“Ô… Cảm ơn anh!”

Giờ phút này, Hạ Noãn Tâm mới thẳng người dậy,nhẹ nhàng thở ra một hơi, theo bản năng đẩy cửa xuống xe.

Nhưng mà, cửa xe bị khóa rồi.

“Anh làm gì vậy?”

“Tôi cứu cô, cô phải cảm ơn tôi!”

Tiêu Quyết lười biếng dựa vào ghế, đôi mắt gian tà híp lại, ánh mắt trong đêm đen giấu đi vẻ quỷ dị đen tối, nhất là khi ánh mắt dừng lên người cô, rõ ràng mang tính muốn xâm phạm.

Hạ Noãn Tâm nghe vậy, tức giận nói: “Không phải tôi nói cảm ơn rồi sao? Mở cửa cho tôi xuống xe!”

“Tôi không có nghiã vụ phải cứu cô, một tiếng cảm ơn, thật không công bằng!”

Tiêu Quyết cười như không cười cúi người xuống, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của cô, đánh giá trên dưới, môi mỏng khẽ mở: “A, trao đổi đi, cô phải dùng cái gì đó thật quý giá để cảm ơn tôi chứ!”

Hạ Noãn Tâm nhíu mày, tầm mắt nhìn vào đôi mắt đối diện mà thấy được lồng ngực của mình.

Giây tiếp theo, cô bỗng bỏ tay anh ra, cười châm chọc: “Anh đùa gì vậy? Loại cảm ơn này á? Nói tiếng cảm ơn với anh là đã quá tốt rồi, anh có ý đồ gì vậy? Tôi cảnh cáo lần cuối, mở cửa, để tôi xuống xe.”

Cô cố làm ra vẻ khôn ngoan, nhưng chỉ một cái chớp mắt đã gặp phải móng vuốt sắc bén của người đối diện.

“A, cô gái này, cô thật không biết điều!”

Tiêu Quyết mập mờ khẽ cười một tiếng, ánh mắt lập tức lộ ra tia nguy hiểm.

Hạ Noãn Tâm run lên, lập tức cảm thấy nên cẩn thận một chút, xoay người, một lần nữa có ý định đẩy cửa xe đi ra.

“A…”

Một tiếng thét chói tai, cô không hề được báo động trước đã bị người đàn ông bên cạnh ôm lấy cơ thể.

Giây tiếp theo, Tiêu Quyết dùng một tay nắm lấy hai tay đang giãy dụa của cô, vòng ra phía sau, tay kia gắt gao ép chặt hông cô vào người mình! Tư thế này thật quá đen tối, nữ trên nam dưới, ở cùng một chỗ, vô cùng nguy hiểm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Noãn Tâm thoáng chốc đỏ bừng, gay gắt quát lên: “Anh buông tôi ra, tên lưu manh!”

“Là đồ của tôi, làm sao có thể thoát?”

Giọng nói ngông cuồng tự đại, trong đêm tối lại hiện ra hơi thở giống như của ma quỷ.

Tiêu Quyết khẽ híp mắt, vẻ mặt cao ngạo nhìn Hạ Noãn Tâm, đôi môi mỏng lại hé ra lần nữa: “Tôi hỏi cô, có phải lúc nãy cầu xin tôi không? Cô xin tôi, tôi giúp cô, nên nhất định cô phải có chi phí trả công chứ, đây là giao dịch!”

“Cái gì mà chi phí chứ?”

Hạ Noãn Tâm kinh sợ mở to mắt, bởi vì cơ thể không thể dãy dụa được nên khẽ run lên.

Cô nghĩ, nếu người đàn ông này dùng sức mạnh để ép buộc mình, cô có thể có cơ hội để chạy trốn không?

“Đối với phụ nữ xinh đẹp mà nói, ngủ cùng tôi một lần, xem như cũng chấp nhận được.”

Dứt lời, Tiêu Quyết không báo trước mà nâng nâng cằm cô lên, bàn tay to nhấn đầu Hạ Noãn Tâm xuống. Trong chớp mắt, nụ hôn mạnh mẽ hung hăng của anh khiến cô hít thở không thông, cánh môi không hề dịu dàng quấn lấy cô, khiến môi cô tê cứng, giống như một sự đang trừng phạt lăng nhục.

Giờ phút này, cả người Hạ Noãn Tâm cứng ngắc, cô trừng lớn hai mắt.

Ngủ sao?

Lần đầu của cô?

Cái gì vậy chứ?

Đang tổ chức quốc tế vui đùa à!

0.01 giây sau, Hạ Noãn Tâm bắt đầu giãy dụa điên cuồng, cơ thể bị kiềm hãm bởi người đàn ông trước mặt. Trên môi lại tùy ý để anh ta điên cuồng cắn lấy, trong nháy mắt hô hấp bị chiếm mất, sự sợ hãi cùng thiếu không khí lan rộng ra.

“A!”

Giãy dụa, vô ích.

Hạ Noãn Tâm căn bản không phải đối thủ của Tiêu Quyết, một phút sau, dường như sức lực của cô đã hao phí gần hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.