Hào Môn Đệ Nhất Thịnh Hôn

Chương 17: Dụ dỗ




“Vậy à, được thôi!”

Tham quan, đúng là hợp ý của cô.

Hạ Noãn Tâm che miệng, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, chân như được bôi dầu mà chuồn mất.

Mục tiêu đầu tiên, phòng ngủ.

Hạ Noãn Tâm xem xét từng căn phòng trên lầu hai, cuối cùng dừng lại ở phòng ngủ, sau khi xác định không có ai theo dõi mới vô cùng cẩn thận bắt đầu quá trình tìm kiếm.

Đáng tiếc, không có kết quả.

“Chẳng lẽ là ở phòng đọc sách? Trộm trước mặt anh ta, có phải là quá nguy hiểm rồi không?”

Sự thực chứng minh, Hạ Noãn Tâm lựa chọn mạo hiểm. Lúc đi về phòng đọc sách, liếc mắt nhìn Tiêu Quyết đang ngồi trên ghế sô pha ở phía sau, mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào máy tính, để tỏ vẻ bản thân trong sạch, cô tận lúc giải thích một câu: “Tôi tham quan những chỗ khác xong rồi, xem chỗ này một chút!”

“Tuỳ cô!”

Khoé môi Tiêu Quyết có một nụ cười bí ẩn, mắt cũng không rời khỏi máy tính.

Giờ phút này, anh đang đăng nhập vào một cửa sổ trò chuyện bằng video, tuy nhiên camera của đối phương chỉ quay vào tường, không thấy bóng người.

X: “Sao lại có một cô gái vậy?”

...: “À, đó là cô gái đã nhận nhiệm vụ đến trộm đá quý!”

X: “Anh dẫn cô ta về nhà sao? Chẳng phải là đã dẫn sói về nhà rồi?”

...: “Ai là sói?”

X: “Dáng vẻ của cô gái này rất xinh đẹp! Chậc chậc, xem ra đêm nay người nào đó lại dở trò độc ác rồi!”

Tiêu Quyết cười tắt máy tính, đôi mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào động tác vô cùng cẩn thận nhưng mục đích lại vô cùng rõ ràng của Hạ Noãn Tâm. Cẩn thận nhìn kỹ từ bả vai gầy yếu của cô xuống phía dưới, sau lưng, eo, mông, còn có đôi chân thẳng tắp thon dài đang đứng.

Bất chợt dục vọng lại được gợi lên.

Trên thế giới này, không có gì là Tiêu Quyết anh không có, lại không có thứ gì không thể chiếm được.

Phụ nữ, cũng như thế.

Một đêm kia khi Hạ Noãn Tâm trêu chọc anh, có qua có lại, anh phải làm gì đó với Hạ Noãn Tâm, như vậy mới công bằng!

Qúa trình dụ dỗ, không ngại dài lâu.

Giờ phút này Hạ Noãn Tâm vẫn chưa biết đến hoàn cảnh nguy hiểm của mình, lực chú ý đều đang được huy động để tìm viên đá quý kia! Phòng đọc sách rất lớn, hơn nữa Tiêu Quyết ở đây, cô không dám làm gì quá trắng trợn táo bạo.

Bốn phía thật yên tĩnh, không khí thật quái dị.

“Khụ khụ...”

Không biết vì sao, Hạ Noãn Tâm lại cảm thấy cổ họng mình có phần hơi khô!

Tiêu Quyết chậm rãi đứng dậy, giọng nói dịu dàng hỏi cô: “Khát rồi sao? Tôi rót cho cô ly nước!”

“Cảm ơn!” Mắt Hạ Noãn Tâm sáng người, cuối cùng đợi đến sau khi Tiêu Quyết rời đi, ngay lập tức cô vọt tới sau bàn làm việc, mở mật mã số của ngăn kéo bàn ra một cách vô cùng dễ dàng, cừa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vừa nhanh chóng tìm kiếm!

Không tới một lát, tiếng bước chân đã vọng từ ngoài cửa vào.

Hạ Noãn Tâm dừng động tác lại, vội vàng vọt tới trước ghế sô pha rồi ngồi xuống, vừa vặn lại trưng một khuôn mặt tươi cười lên với Tiêu Quyết.

“ “Cảm ơn tổng giám đốc đại nhân!”

“Không cần khách sao, cô ngồi một lát, chờ tôi hết bận sẽ đưa cô về!”

Giờ phút này, đôi mắt tràn ngập tính xâm lược tà ác của Tiêu Quyết híp lại, liếc nhìn Hạ Noãn Tâm từ trên cao, buông ly nước nhìn như nước trái cây trong tay xuống. Sau đó lại ôm máy tính ngồi vào bàn làm việc, chuyện tâm xử lý chuyện của mình.

Hạ Noãn Tâm ngoan ngoãn gật đầu, mắt lại lén quan sát bố trí của phòng đọc sách.

Vì hai lần tìm kiếm một cách mù quáng đều đã thất bại, cô suy nghĩ, có lẽ trước tên bản thân nên tìm hiểu tính cách và sở thích của tên Tiêu Quyết này. Như vậy mới có thể bách phát bách trúng đánh thẳng vào trọng tâm.

Vì thế, cô vừa tính kế, vừa uống thứ nước trái cây có vị ngọt ngọt kia, sa vào trong kế hoạch của Tiêu Quyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.