Hào Môn Đệ Nhất Thịnh Hôn

Chương 12: Cô là người của tôi




Lưng Hạ Noãn Tâm trở nên cứng đờ, nhưng vẫn không cam lòng mà vẫn treo một nụ cười lên mặt: "Phải không vậy, tổng giám đốc đại nhân, tôi đang tâng bốc anh đấy, cái gì vậy, chúng ta nhanh tránh đi!"

"Tôi phát hiện vật nhỏ nhà cô, trời sinh đã rất thích bị ngược, sau khi bị người ta ức hiếp mới hiểu được thế nào là ngoan ngoãn!" Tiêu Quyết kinh thường liếc cô một cái, sau đó cầm cổ tay kia mà đi về phía bãi đổ xe.

"Này, này..."

"Nghe vậy, Hạ Noãn Tâm ngoài cười nhưng trong không cười giật nhẹ miệng, mắt nhìn chằm chằm vào bộ móng vuốt đang nắm chặt tay mình kia.

Đi một đoạn ngắn, trở lại bãi đổ xe, vào xe thể thao.

Nhưng chiếc xe thể thao vừa mới chạy ra khỏi toà cao ốc, mấy chiếc xe đen đã sớm dừng trên mặt đường tối đen. Cơ hồ là cùng một thời gian, đã khởi động xe bắt kịp hướng của chiếc xe thể thao, mang theo một loại khí thế vô cùng bức bách.

"Sẽ không phải là sát thủ nữa chứ?"

Hạ Noãn Tâm nghiêng người nhìn vào trong kính chiếu hậu, tay cũng thắt chặt dây an toàn.

Tiêu Quyết ở bên cạnh chỉ lười biếng híp mắt cười, cười: "Người muốn giết tôi rất nhiều, mà lần nào bọn họ cũng không giết được, vì thế mấy chuyện như ám sát này ngày nào cũng sẽ xảy ra!"

"Mỗi ngày sao?"

Hạ Noãn Tâm đã hoàn toàn bị doạ, nuốt một ngụm nước bọt, một lúc lâu sau mới nói: "Tổng giám đốc đại nhân, tôi muốn từ chức!"

"Muộn rồi!"

Tiêu Quyết bác bỏ, đôi môi mỏng thoáng qua nụ cười nhợt nhạt, giọng nói lười biếng đầy mê hoặc dường như là đang nhấn mạnh từng chữ: "Vật nhỏ, hiện tại cô đã là người của tôi, nhất định tôi sẽ bảo vệ cô, không cần phải sợ!"

Hạ Noãn Tâm nghe thấy thế thì mắt đã trở nên rưng rưng: "Nếu tôi chết, tôi sẽ là quỷ của anh!"

"Ừ, là của tôi!"

Trong nháy mắt, Tiêu Quyết nhìn chăm chú vào ánh mắt của Hạ Noãn Tâm, không khí lại trở nên có vài phần nóng bỏng mờ ám.

Hạ Noãn Tâm bất giác ngớ ra vài giây, lúc này mới phản ứng kịp mình đã nói sai, bị anh ta chiếm mất tiện nghi. Vì thế mím môi, đầu nóng lên nói sang chuyện khác: "Tổng giám đốc đại nhân, tôi muốn hỏi anh một vấn đề!"

"Hỏi đi!"

Giờ khắc này, tầm mắt của Tiêu Quyết đang tập trung vào kính chiếu hậu, luôn nhìn chằm chằm vào chuyển động của mấy chiếc xe phía sau.

Một trước một sau, nhắm mắt theo đuôi, là chút yên tĩnh trước một cơn bão.

"Tổng giám đốc đại nhân, anh họ gì vậy?"

"..."

Tiêu Quyết thừa nhận, anh đã bị vấn đề này doạ rồi.

Hạ Noãn Tâm cũng không chú ý tới sự khác thường của anh, vẫn còn đang quay đầu chú ý tới những chiếc xe ở phía sau, vừa nhìn vừa hỏi: "Nói thế nào đi nữa thì tôi cũng là nhân viên của anh, về phép thì cũng nên biết tên cấp trên của mình chứ!"

"Tiêu!"

"À...!"

Ở mặt ngoài, Hạ Noãn Tâm bình tĩnh trả lơi, nhưng trong lòng lại thầm suy nghĩ, Tiêu? Sao cái họ này lại có chút quen tai vậy nhỉ? Hình như là đã nghe qua ở đâu rồi... Đã nghe ở đâu nhỉ?

"À, tôi nhớ ra rồi, ông nội đã từng nói qua... A!!"

Lời còn chưa dứt, một tiếng hét chói tai thê lương đã lẫn vào trong tiếng xe va chạm mạnh.

"Shit!"

Tiêu Quyết thấp giọng mắng, trong nháy mắt sát ý hung ác nham hiểm đã bao trùm cả ánh mắt, nghiêng người, tầm mắt nhìn về phía những kẻ đã bắt đầu rục rịch ở phía sau, đôi môi mỏng lại nhếch nhẹ lên một cách ngông cuồng: "Cửa địa ngục, thật sự là chán sống rồi!" Một giây sau, tầm mắt của anh lại không nhịn được mà bị cô gái nhỏ đang cuộn mình bên phía tay lái phụ hấp dẫn.

Giờ phút này, Hạ Noãn Tâm vì quá sợ hãi mà sợ đến run rẩy, cả đầu đều đã được chôn vào giữa đầu gối.

"Vật nhỏ, cô chưa từng gặp qua những chuyện này sao? Sợ không?"

"À... Bình thường tôi đều làm việc đứng đắn, cũng không chọc tới nhiều tên sát thủ biến thái như vậy, đương nhiên là sợ rồi!"

"Đừng lo lắng, không có việc gì!"

Đêm nay, đây là lần thứ ba Tiêu Quyết an ủi cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.