Hạnh Phúc Có Thuộc Về Em?

Chương 18




Hôm nay cách cư sử của mọi người với Thiên Băng rất kì lạ từ lúc bước vào lớp đã có rất nhiều ánh mắt dè chừng, kinh bỉ, coi thường, ganh tị và cả những tiếng xì xào to nhỏ. Từ hôm đi học đến giờ cô đã cố thu mình lại ở một góc nhỏ trong lớp gần như cô chẳng đụng chạm gì họ nhưng sao hôm nay cô lại là tâm điểm bàn tán của cả lớp lúc nào không hay. Cô chẳng bận tâm đi thẳng về chỗ ngồi.

– "Là hoa khôi học sinh suất sắc số một Minh Viễn sao lại phải chuyển đến nơi này học vậy"

Giọng chanh chua này chẳng còn ai khác là Uyển Nhi cô ta luôn cậy mình là tiểu thư giàu có mà chẳng coi ai ra gì cả. Câu nói này không nhỏ, đủ để cả lớp tập chung vào Thiên Băng. Cô biết họ cũng sẽ sớm biết được chuyện cô là học sinh Minh Viễn chuyển đến chỉ là sớm hay muộn mà thôi và chuyện này cô thấy cũng chẳng có gì đáng tò mò như vậy. Thiên Băng vẫn lạnh lùng, trong lòng cô cảm thấy khó chịu khi họ đang khơi gợi lại những gì mà cô đang cố quên đi.

– "Mình còn nghe nói cậu ta còn vừa bị người yêu đá đó" Linh Linh nói.

– "Ỷ mình có chút nhan sắc mà kiêu căng. Mày còn đòi dụ giỗ anh Thiên Văn nữa sao. Đúng là hồ li"

Vậy nãy giờ họ nói vòng vo mãi cũng chỉ dừng lại ở cái tên Thiên Văn sao trong lòng cô cảm thấy nực cười. Cô không hiểu cậu ta tốt ở chỗ nào mà đám con gái ở trường cứ chạy theo cậu ta mù quáng như vậy. Thiên Băng chỉ nhếch miệng nhẹ cũng làm cho Uyển Nhi tức điên lên. Nãy giờ chỉ có một mình cô ta thao thao bất tuyệt một mình chẳng có ai trả lời chẳng khác gì một người tâm thần vậy.

Cô nghĩ im lặng là mình được yên nhưng không Uyển Nhi và Linh Linh được nước làm tới.

– "Thiên Băng này"

Uyển Nhi tiến lại bàn cô cúi đầu ghé vào tai cô không phải cô ta nói nhỏ mà là nói để mọi người nghe được.

– "Hình như cậu là trẻ mồ côi phải không"

Câu nói khiến người Thiên Băng tê cứng lại cô nắm tay chặt thành nắm đấm. "Mồ côi" hai chữ ấy liên tục vang lên bên tai cô. Thiên Băng đang cố kìm nén sự hỗn đoạn này trong lòng cô. Như đạt được mục đích của mình Uyển Nhi quay đi ra phía cửa lớp cười lớn cô ta còn không quên nhếc mép lên với Thiên Băng.

– "Tốt nhất cậu mau cút khỏi đây không tôi sẽ không để yên đâu và đừng lượn lờ gần anh Thiên Văn"

Giờ còn lại những lời nói xa gần của học sinh trong lớp họ không đủ can đảm đến trước mặt cô ném vào những lời khinh miệt.

Thiên Băng vẫn không cử động trong người cô như tê liệt tay cô siết chặt đến nỗi có thể rỉ máu.

– "Thiên Băng à cậu đừng để ý lời họ nói. Mấy người ý thật sự rất quá đáng."

Thanh Huyền nhìn nét mặt Thiên Băng nãy giờ cô rất lo lắng. Có lẽ giờ Thiên Băng bị tổn thương nhiều lắm Thanh Huyền nghĩ.

Từ cửa lớp Thiên Văn đạp tung cửa xông vào cậu ta đến chỗ ngồi của Thiên Băng cầm tay cô, lôi một mạch cô ra ngoài. Thiên Băng không phản kháng.

Thiên Văn dẫn cô ra sau trường nơi này như một không gian hoàn toàn tách dời với ngôi trường vậy xung quanh chỉ toàn bóng cây kéo dài xanh mướt.

– "Cô giả ngốc hay cô ngốc thật vậy để họ nói cô như vậy mà cô vẫn im lặng sao"

Thiên Văn đứng trước mặt cô hét lớn giọng anh vang cả một không gian rộng. Cô ngồi thụp xuống thảm cỏ xanh mướt không nói gì cả mắt cô vô hồn nhìn về một phía. Thiên Văn lo lắng nãy anh đã đứng ngoài của nghe hết chuyện, cô vẫn cứ im lặng để họ xỉ nhục như vậy anh đã rất tức giận giờ cô còn không nói một lời càng làm trong lòng Thiên Văn nóng rực lên. Anh ngồi xuống lay mạnh cô.

– "Cô nói gì đi chứ cô câm rồi sao".

||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||

Thiên Băng nhìn thẳng vào mắt Thiên Văn ánh mắt cô sâu thẳm lạnh lẽo khiến Thiên Văn có chút rụt rè. Anh không nói nữa ngồi cạnh cô, không gian rộng lớn rơi vào trầm lắng rất lâu mọi vật xung quanh như đang buồn cùng Thiên Băng vậy ua ám một cách đáng sợ. Thiên Văn vẫn nhìn cô không dời, tay cô vẫn nắm rất chặt anh chỉ muốn nắm lấy tay cô an ủi vỗ về cô.

– "Em định im lặng bao lâu nữa, bao giờ tôi mới được bước vào trong thế giới của em" Thiên Văn nghĩ.

Lòng người thật sự đáng sợ. Họ vì đố kị ganh gét mà sẵn sàng làm tổn thương người khác.

Trong lòng Thiên Băng đang rất rối cô vẫn luôn tin bố mẹ vẫn đang sống và bên cạnh cô, cô vẫn không chấp nhận được sự mất mát này. Nhưng họ nói đúng chẳng phải cô không còn người thân sao cô chẳng khác nào trẻ mồ côi cả.

Sống một cuộc sống mới cô luôn nghĩ mình sẽ bình yên quên được mọi chuyện nhưng hình như cô sai những nhứ cô không muốn nhớ nó lại đang được khơi gợi lên rất rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.