Hạnh Phúc Có Thuộc Về Em?

Chương 16




Giờ ra chơi hầu hết học sinh đều xuống căng tin trong lớp chỉ còn vài học sinh cặm cụi đọc sách Thiên Băng vẫn chống cằm nhìn ra phía sân trường giờ cô không nghĩ gì trong đầu cô trống rỗng nhắm mắt lại tận hưởng vài làn gió nhẹ thỉnh thoảng lùa qua mái tóc cô.

– "Này cậu ngủ à"

Cô bạn bàn trên quay xuống huých nhẹ vào tay Thiên Băng.

– "Chào mình tên Thanh Huyền mình làm bạn thân nha"

Thanh Huyền nở nụ cười tươi đưa tay ra trước mặt Thiên Băng.

Thiên Băng không phản ứng gì cô dùng đôi mắt vô cảm nhìn Thanh Huyền khiến cô bạn bỏ tay xuống.

– "Từ lúc bạn bước vào lớp mình đã có cảm tình với bạn rồi bạn rất khác biệt"

Ngừng một lúc Thanh Huyền nói giờ cô không cười nữa

– "Đôi mắt bạn rất đẹp nhưng nó buồn"

Thanh Huyền rất thẳng thắn Thiên Băng ngạc nhiên

Né tránh ánh mắt của Thanh Huyền Thiên Băng lại hướng ánh mắt ra ngoài. Cô cảm nhận được sự chân thành từ Thanh Huyền nhưng cô vẫn không thể mở lòng được không hiểu tại sao nữa.

Thiên Băng vẫn im lặng.

– "Vậy mình sẽ đi theo bạn đến khi bạn chịu nói chuyện với mình"

Thanh Huyền nói là làm cứ ra chơi là cô lại nói liên tục bên cạnh Thiên Băng dù không đáp lại cô bạn cứng đầu này vẫn nói không ngừng.

Cảm thấy phiền Thiên Băng đã tỏ ra khó chịu nhưng Thanh Huyền vẫn không buông tha cho cô.

Ra về may mà Thanh Huyền phải ở lại trực nhật không chắc chắn sẽ theo cô về tận phòng trọ mất. Thở dài nhẹ nhõm, lết cái chân đau đi dọc theo hành lanh. Truyện Full

"Bố mẹ à Thiên Băng sẽ cố gắng vượt qua mọi chuyện, bố mẹ vẫn bên con đúng không"

Cầm chiếc vòng cổ trước lúc sảy ra tai nạn mẹ đưa cho cô, có nó như có bố mẹ bên cạnh cô vậy cảm giác luôn bình an ấm áp.

Trước mắt cô mọi thứ bỗng dưng tối sầm lại cô ngã xuống hành lang.

Trong bệnh viện.

– "Cô ấy có sao không?"

Thiên Văn lay mạnh ông bác sĩ thái độ này của cậu khiến ông lạnh sống lưng.

– "Cậu yên tâm cô bé chỉ vì kiệt sức nên mới ngất đi thôi"

– "Sao giờ cô ấy chưa tỉnh"

Bác sĩ thở dài quát lớn

– "Bệnh nhân cần nghỉ ngơi cậu có thể im lặng được không"

Ông bác sĩ bịt miệng nhanh tróng mặt ông vã hết mồ hôi giờ cậu ta mà nổi điên lên cái bệnh viện này của ông không biết còn giữ được không nữa.

Để tránh ánh mắt của Thiên Văn ông vôi quay lưng đi nhanh "già rồi mà còn sợ một thằng nhóc" ông lẩm bẩm.

– "Làm ơn cứu họ tôi xin mấy người đấy"

– "Bố mẹ cho Thiên Băng theo với"

Cô bật dậy mồ hôi đầm đìa trên mặt, bình tĩnh lại nhìn căn phòng

– "Đây không phải bệnh viện sao, sao mình ở đây"

Nhìn quanh phòng giờ cô mới thấy một người con trai đứng quay lưng nhìn ra cửa sổ.

Hình dáng này sao giống anh vậy đang mơ hồ cô bỗng gọi tên anh

– "Duy Vũ"

– "Cô tỉnh rồi"

Nhận ra trước mặt cô là Thiên Văn không phải Duy Vũ,

Thiên Băng có chút hụt hẫng, cô đã quá mơ mộng rồi giờ anh đâu là gì của cô anh đâu bận tâm đến cô.

Cô lại trầm tư suy nghĩ không gian bỗng trở nên ngột ngạt kì lạ. Cô không biết có người vẫn đang nhìn cô nãy giờ.

– "Tôi thấy cô nằm ở hành lang nên tưởng cô chết mới mang vào đây giờ tỉnh rồi cô có thể đi"

– "Nay tôi làm cô ngã tiền bồi thường trừ vào viện phí tôi và cô hết nợ từ nay đừng để tôi thấy mặt cô nữa"

Nói song anh ta quay mặt đi thẳng ra cửa.

"Từ nay đừng để tôi thấy mặt cô nữa"

Nực cười anh ta là gì mà ra lệnh cho cô chứ, ý anh ta nói là gì cô cũng chẳng bận tâm.

Cố gắng lắm cô mới lết được về phòng trọ giờ cũng sắp đến giờ đi làm hôm nay ngày đầu tiên cô không muốn nghỉ nhưng với bộ dạng này thì làm sao được.

Quyết định nghỉ cô nằm vật ra giường ngủ thiếp đi.

Hôm nay đã sảy ra quá nhiều chuyện với cô rồi cuộc sống sau này sẽ ra sao đây?

Tại căn biệt thự cách trung tâm Hà Nội không xa.

Trong căn phòng rộng rãi một nam thanh đang đứng cạnh cửa sổ.

– "Hồ sơ cậu bảo tôi đi điều tra có rồi"

– "Để đấy"

Tập hồ sơ được để ngay ngắn trên bàn. Thiên Văn tiến lại cầm trên tay dở ra lướt qua một lượt khuôn mặt anh lúc này đầy vẻ lo âu và suy tư.

"Giờ tôi phải làm sao với em đây"

Lúc anh đụng phải cô anh đã cố gắng tự lừa bản thân mình là không phải người con gái đó.

Nhưng giờ có muốn trốn tránh cũng không được.

Chắc cô không nhận ra anh trong lòng Thiên Văn cảm thấy an tâm hơn nhiều nhưng anh vẫn rất sợ đối mặt với cô anh sợ cô biết anh là người gây ra tai nạn năm đó cho gia đình cô.

"Liệu tôi có nên nói cho em biết".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.