Hạnh Phúc Có Thuộc Về Em?

Chương 1




Trên sân thượng của căn biệt thự ngoại ô Đà Lạt. Sáng sớm Thiên Băng đã dậy tưới nước cho vườn hoa nhỏ của cô, những đóa hoa khoe sắc dưới ánh bình minh. Cô vui vẻ ngắm nhìn chúng dường như vẻ đẹp của Thiên Băng cũng khiến những loài hoa ghen tị khi cô bên cạnh.

Cô mặc chiếc váy ngủ màu hồng phấn phất phơ trong gió nhẹ, làn da cô mềm mại trắng muốt như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể xước vậy, đôi mắt cô to tròn hàng lông mi dài và cong tự nhiên. Khi cô cười đôi môi hồng nhe nhàng nhếch lên tạo cho Thiên Băng một vẻ đẹp hoàn mĩ ai cũng sẽ chăm chú ánh nhìn vào cô.

– "Thiên Băng à! Chuẩn bị xuống nhà ăn sáng đi học con".

Giọng bà Mạc từ dưới nhà vọng lên.

– "Vâng con xuống ngay".

Mải ngắm hoa cô quên mất thời gian. Cô vội vàng chạy vào phòng vệ sinh cá nhân mặc đồng phục đi thẳng xuống nhà ăn.

– "Con bé này lại mải chăm hoa quên cả đi học hả, hôm nào cũng vậy".

Cô ôm chầm lấy mẹ nũng nịu.

– "Thì hôm nào cũng có mẹ gọi con mà"

– "Còn nhỏ nữa đâu 17 tuổi rồi suốt ngày bám lấy mẹ, mẹ cũng đâu thể bên con mãi được phải tự chăm sóc cho bản thân chứ"

– "Con biết rồi. Bố lại đi rồi ạ".

Ngày nào cũng chỉ có cô mẹ và mấy người giúp việc trong nhà. Bố cô ông Tần làm một doanh nhân có tiếng ông suốt ngày phải đi công tác nước ngoài vài tháng. Thời gian ông ở nhà rất ít nhưng sự quan tâm ông dành cho gia đình đặc biệt là cô ông luôn yêu thương cô hết mực. Khi công tác về ông Tần luôn bỏ nhiều thời gian bên con

, ông luôn muốn dành những gì tốt đẹp nhất cho vợ và Thiên Băng.

Cô có chút buồn bố cô mới về 2 ngày mà nay lại đi cũng không nói với cô một lời.

– "Con đừng buôn nữa bố không cho con biết vì không muốn thấy con như vậy con phải vui lên vì lần này bố chỉ công tác ngay trên tỉnh vài hôm bố sẽ về".

– "Thật hả mẹ" giọng cô vui hẳn lên

– "Giờ thì ăn nhanh mẹ bảo bác Minh trở đi học không trễ rồi".

Ăn song đồ ăn mẹ chuẩn bị Thiên Băng vui vẻ chào bà Mạc rồi đi học.

Minh Viễn ngôi trường cô đang học là một môi trường tập chung những học sinh tài năng ưu tú thành tích học phải suất sắc không những vậy nơi đây cũng toàn những con nhà khá giả và có thế lực trong xã hội.

Thiên Băng không những là hoa khôi của trường mà cô còn có thành tích học tập đáng nể, thầy cô, bạn bè đều quý mến và coi cô như tấm gương để mọi học sinh Minh Viễn noi theo.

– "Bác cho cháu dừng ở cổng được rồi, mà bác Minh này nay cháu về cùng bạn bác không phải đón cháu đâu".

– "vâng cô chủ".

Vừa bước xuống xe Thiên Băng đã nghe thấy tiếng gọi từ xa.

– "Thiên Băng chờ mình với.. Thiên Băng".

Là giọng Thanh Thanh cô bạn thân nhất của cô từ khi vào học ở Minh Viễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.