Hạnh Lâm Thê

Chương 4: Thêu dệt sự thật




Tiên nhân!

Đây là suy nghĩ đầu tiên kích động vang lên trong óc Tô Tương Lê.

Da nõn nà, mặt như quan ngọc, một thân áo trắng như tuyết, phối hợp phiêu miểu mây mù xa xa, như tiên nhân hạ phàm.

Nàng lăng lăng nhìn tiên nhân hướng nàng càng bước càng gần, cuối cùng ở trước mặt nàng đứng lại.

“Ngươi thật xinh đẹp.”

Đây là câu nói đầu tiên nàng bật ra.

Nghe vậy, đám đại hán kia cũng tạm thời quên đau đớn, dưới đáy lòng nhỏ giọng vì nàng bi ai.

Trên giang hồ không người không biết, Kì công tử ngày thường gương mặt xinh đẹp, lại cố tình thống hận nhất người ta khen ngợi hắn “Vẻ mặt xinh đẹp”. Mà hắn lại là người có rất nhiều cách làm cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong, cho nên rất ít có người dám không thức thời ở trước mặt hắn nhắc tới dung mạo của hắn.

Cô nương hái thuốc đáng thương sợ là dữ nhiều lành ít nha.

Trên thực tế Kì Triệu Hòa xác thực ở trong nháy mắt dâng lên xúc động muốn “giải quyết” cô nương trước mắt, nhưng mà lúc hắn nhìn vào cặp mắt sáng sạch sẽ trong suốt kia, sát ý đang dâng lên trong lòng lại giống như sắt nóng cháy đột nhiên bị dội nước lạnh, phát ra tiếng “Xuy”, thoáng chốc chỉ còn lại làn khói trắng.

Chỉ vì trong mắt nàng có thuần nhiên 01 kinh diễm cùng tò mò, nhìn không thấy điều gì làm hắn muốn ghét nàng cả.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn từ đẩu đến chân, như thẫn thờ, mà Kì Triệu Hòa cũng không lên tiếng ngăn lại, thoải mái để cho nàng nhìn, cho đến khi đám đại hán thân trung kịch độc chịu không được nổi nữa, dùng sức cố gắng tạo tiếng động với gọi nàng từ trong mộng tỉnh ra.

Nàng có vài phần ngại ngùng nên cúi đầu nhìn hướng đám đại hán, rồi lại giương mắt nhìn hướng Kì Triệu Hòa, trong mắt có thỉnh cầu, quanh co nói:

“Ách, vị công tử này……”

“Ngươi muốn cứu bọn họ?”

Ánh mắt nàng căn bản dấu không được tâm sự.

A, thanh âm nghe thật hay nha, quả thực giống như thiên âm! Tô Tương Lê nghe được nhất thời có chút sợ run.

“…… Đúng vậy.”

Nàng qua một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, dè dặt cẩn trọng hỏi:

“Không biết có thể làm phiền công tử giúp một việc hay không?”

Thú vị, tiểu cô nương này lại muốn hắn hỗ trợ cứu người bị hắn hạ độc?

Kì Triệu Hòa nhíu mày, rất khó đối cô nương xa lạ sinh ra chút hứng thú như vậy.

Nhưng hắn chủ yếu vẫn là muốn biết vì sao nàng nháy mắt có thể phán đoán ra hắn hạ độc, thậm chí còn biết cách giải.

“Ngươi là đại phu?”

Hắn hỏi.

“Ách, miễn cưỡng xem như vậy đi.”

Kỳ thực nàng thực không có thói quen bị gọi là đại phu, nàng cảm thấy không được tốt.

“Ta họ Tô, công tử xưng hô như thế nào?”

“Kì Triệu Hòa.”

“ Hoá ra là Kì công tử.”

Nàng hướng về phía hắn cười ngọt ngào.

Trên giang hồ người người đều gọi hắn “Kì công tử”, bất quá hắn vừa thấy vẻ mặt của nàng liền biết, cô nương trước mắt căn bản không hiểu được sau lưng ba chữ “Kì công tử” đại biểu ý nghĩa gì.

Trong mắt nàng không có nửa phần cảm xúc kính sợ hoặc sợ hãi linh tinh, hiển nhiên nàng hoàn toàn không có đem chuyện đám đại hán đang đau lăn lộn đất cùng hắn liên quan đến nhau.

“Như vậy, có thể mời Kì công tử hỗ trợ sao?”

Nàng chỉ chỉ đại hán này.

“Giúp cái gì?”

Hắn cảm thấy hứng thú hỏi.

“Ta muốn nhờ Kì công tử hỗ trợ di chuyển những người này……”

Nàng dừng một chút, như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng sửa miệng,

“A! Không cần, nhờ công tử thay ta nhìn dược lâu là được rồi, cái khác ta tự đến làm là được rồi.”

Lời vừa rồi nàng nói ra tới miệng xong lại cảm thấy nàng lại để cho “Tiên nhân” làm loại việc nặng này không khỏi quá phận, hơn nữa Kì công tử thoạt nhìn văn văn nhược nhược, nói không chừng khí lực so với nàng còn yếu hơn, nàng mới nhanh sửa miệng nhờ hắn hỗ trợ nhìn dược lâu.

Tiểu cô nương này thật thú vị nha.

Kì Triệu Hòa đem tất cả động tác của nàng làm ra dù là nhỏ nhất cùng tâm tư chuyển hoá đều xem ở đáy mắt. Nàng rất đơn thuần sạch sẽ, nghĩ cái gì thì liền viết ở trên mặt.

Hắn mỉm cười hỏi:

“Ngươi thực sự muốn cứu bọn họ? Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy những người này tự nhiên lại nằm ở nơi này thực khả nghi sao?”

“ Đúng là rất kì quái.”

Nàng hơi hơi nhíu mi.

“Nghe nói sau khi trúng thực hồn tán sẽ lập tức cảm thấy thống khổ không chịu nổi, không có khả năng còn có khí lực đi xa, bởi vậy bọn họ xác nhận trực tiếp ở chỗ này trúng độc. Nhưng bọn hắn làm sao có thể lên Bích Phục Sơn lại ở chỗ này trúng độc chứ?”

Cho dù nàng nghĩ nát óc, cũng tuyệt đối không thể nghĩ ra được đầu sỏ gây nên đó là vị bạch y công tử bên cạnh nàng.

Kì Triệu Hòa nhìn nàng một hồi lâu, mỉm cười mở miệng.

“Ta thật ra biết vì sao.”

“ Hửm?”

Nàng tò mò trợn tròn mắt.

Hắn miễn cưỡng liếc đám đại hán một cái, mặt không đổi sắc nói dối.

“Ta ban đầu là một mình vào Bích Phục Sơn thưởng cảnh, không ngờ đụng đám đạo phỉ này, đang lúc bọn họ dự tính giết người đoạt tài, may mắn xuất hiện một gã hiệp sĩ cứu giúp, dùng độc làm bọn họ nằm đó.”

Bọn đại hán nghe xong lời nói này của hắn, tức đến muốn hộc máu.

Rõ ràng chính là yêu nghiệt này một đường theo đuôi bọn họ vào núi, mọi người nhận ra hắn đến, người người là sợ tới mức trong lòng run sợ, hắn lại chính là cố tình đi theo, không chủ động ra tay, làm cho bọn họ lo lắng đề phòng cả đường đi, cuối cùng bọn họ không chịu nổi, cố lấy dũng khí muốn một dao mà lên giết hắn, không nghĩ tới lại ngay cả một mảnh góc áo của người ta cũng chưa đụng tới đã bị hạ độc.

Như vậy hắn cũng có thể đổi trắng thay đen nói là bọn họ muốn giết người đoạt tài? Hơn nữa đáng sợ nhất là, cô nương hái thuốc này lại còn tin lời của hắn nói.

Tô Tương Lê bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.

“ Hoá ra là như vậy, bọn họ hơi quá đáng!”

Kì Triệu Hòa cười, không có nửa điểm chột dạ nói dối.

“Đúng là như thế.”

“Nếu vậy quả thật không nên cứu bọn họ!”

Nàng quay đầu trừng mắt nhìn đám đại hán một cái.

Kỳ thực nếu bọn họ trúng là độc không giải sẽ chết, nàng vẫn sẽ cứu, bất quá thực hồn tán kia chỉ độc đến ngày thứ tám sau đó sẽ tự giải, mà mặc dù hao phí dược liệu cứu giúp, cũng phải năm ngày mới có thể đem độc giải hết, còn không bằng trực tiếp để bọn họ tự hết độc cho bớt việc.

Đám đại hán này không biết nguyên nhân trong đó, thật đúng là cho rằng bọn họ đau bảy bảy bốn chín ngày, cuối cùng bộ dáng thê thảm chết đi, người người nhất thời mặt xám như tro tàn.

“Đúng vậy, cho nên ngươi liền không cần để ý đến nhóm hắn, đem người mặc kệ ném ở chỗ này, chẳng phải bớt việc hơn sao.”

Kì Triệu Hòa phụ họa nói, trong lòng thầm nghĩ: Thế nào lại có cô nương đơn thuần như vậy, hắn tùy tiện nói mà nàng cũng tin, ngay cả một chút hoài nghi cũng không có?

Hắn vừa cảm thấy thú vị, vừa cảm thấy người nhà của nàng không khỏi quá lớn mật, lại để cho cô nương trẻ tuổi hồn nhiên một mình ra bên ngoài, không sợ nàng ngày nào đó bị kẻ xấu bắt cũng không biết sao?

“Ân, bất quá vị kia hiệp sĩ rất lợi hại a.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.